Đường Phong liếc hắn, nói:
- Nếu ngươi cam lòng, thì cứ thử ném nó vào trong nước hàn đàm đi.
Thần sắc Đoạn Thất Xích do dự suốt nửa ngày, lúc này mới thở dài:
- Hay là thôi đi, nó theo ta thời gian quá dài, nếu nó bị hủy ta sẽ rất đau lòng.
Mỗi một người tu luyện đều có cảm tính đối với vũ khí thường dùng của mình, Đoạn thúc cũng thế, Đường Phong cũng thế.
- Kỳ thật Đoạn thúc cũng không cần gấp, dùng nước hàn đàm và bất diệt tà hỏa có thể làm cho thời gian tấn chức của vũ khí ngắn đi, nhưng phương pháp này quá thô bạo, ngươi sử dụng Thiên binh thái đao của mình nhiều năm rồi, nói không chừng chỉ cần ân cần săn sóc thì nó sẽ diễn sinh ra linh tính.
Đường Phong lấy Độc Ảnh kiếm của bản thân ra, nói:
- Ngươi xem, ta còn chưa thử với bội kiếm của mình nè.
Không ném Độc Ảnh kiếm vào trong hàn đàm, chính là vì Đường Phong sợ nó bị hủy, hắn dùng thanh kiếm này rất thuận tay, nếu phải đổi một thanh trường kiếm khác chỉ sợ cần mất một thời gian mới quen tay. Cả Đường Phong và Đoạn thúc đều có điểm chung như vậy, dùng cương khí của bản thân ân cần săn sóc, mỗi ngày đều câu thông, chưa hẳn là Độc Ảnh kiếm của hắn không sinh ra linh tính, cũng không cần thiết phải sử dụng phương pháp thô bạo này. Chỗ dựa lớn nhất của Đường Phong không phải là kiếm thuật, cho nên bội kiếm có trở thành Thứ Thần binh hay không không quan trọng.
- Ân, ta biết rồi.
Đoạn Thất Xích gật đầu, hắn cầm đại đao mà Đường Phong mới cho đi tìm Tiếu thúc luận bàn, quen thuộc thanh vũ khí mới này.
Làm xong Khổng Tước Linh, Thứ Thần binh ra lò, tạm thời Đường Phong không có việc gì làm, hắn dùng trọn ba ngày với bọn Lại tỷ, ba ngày này hắn ra sức vuốt ve an ủi, phong hoa tuyết nguyệt, xa hoa lãng phí đến cực điểm.
Đêm ngày thứ ba, Lại tỷ lười biếng rúc vào trong ngực của Đường Phong, mở miệng hỏi:
- A Phong, ngươi muốn rời đi phải không?
Đường Phong sững sở, gật đầu:
- Ừ!
Lại tỷ là người rất mẫn cảm, trong ba ngày này thái độ của Đường Phong rất khác thường, không làm việc chính đáng, ngược lại giống như người trầm mê trong tửu sắc, làm sao mà Lại tỷ còn không đoán ra trong lòng hắn nghĩ gì chứ.
Nhất định là hắn biết sẽ phải rời khỏi nơi này một thời gian rất dài, cho nên lúc này mới tranh thủ lưu luyến với tam nữ.
Tiểu Nhã bò dậy, cũng không để ý xuân quan của mình tiết ra ngoài, đầu gối chạm đất, leo lên giường trước mặt Đường Phong, hỏi:
- Phu quân muốn đi đâu?
- Trước tiên đi Thiên Tú tông, sau đó đi xem Đường gia bảo thế nào, ta cũng muốn đi nhìn thế giới bên ngoài thế nào.
Đường Phong nói ra ý định của mình.
Đi Thiên Tú tông là việc phải làm, đã nhiều năm rồi không trở về, những bảo bối mà mình đặt trong Thiên Tú tông đã có thể vận dụng. Mà tình huống bên Đường gia bảo cũng làm Đường Phong lo lắng, cho nên phải đi nhìn một cái. Còn nữa, linh nhũ dùng để cải tạo thân thể của Linh Khiếp Nhan, cũng phải đi lấy trở về.
Lần trước thần hồn xuất khiếu, dù biết chỗ có linh nhũ, nhưng không có biện pháp lấy được, hiện tại đã khác, phong ấn của Thiên Cương đại lục bị phá, đã tương liên với thế giới bên ngoài, đương nhiên đây chính là cơ hội rất tốt.
Chỉ cần lấy được linh nhũ, liền có thể cải tạo cơ thể Linh Khiếp Nhan, đến lúc đó bên cạnh mình sẽ có một đại trợ lực! Đường Phong vẫn còn nhớ rất rõ, ban đầu lịch lãm rèn luyện ở thế giới bên ngoài, thần hồn hóa thân của Linh Khiếp Nhan đã đạt tới Linh giai thượng phẩm, bời vì nàng quá cường đại, cho nên mới uy hiếp được Phúc đồng tử của Thiên Cốc.
Thế giới bên ngoài rốt cuộc là cái dạng gì, Đường Phong không biết nhiều lắm. Nhưng ở bên ngoài có vô số cao thủ, đây tuyệt đối là sự thật, không giống Thiên Cương đại lục, đến bây giờ chỉ có ba Linh giai thượng phẩm, trong đó Hỏa Phượng là thượng cổ linh thú hóa thân, trải qua vô số năm tháng chồng chất mới có được thực lực này.
Ở bên cạnh mình có một Linh giai thượng phẩm, sẽ nhiều hơn một phần thực lực tự bảo vệ mình.
Đường Phong biết thời điểm phong ấn thiên địa bị phá chính là thời điểm đi lấy linh nhũ, nhưng bên người có quá nhiều chuyện cần giải quyết, không thể thoát thân ra, hôm nay đã không còn nhiều việc vướng bận, cho nên phải lên đường.
Hoàn thành một yêu cầu cuối cùng của Linh Khiếp Nhan, không biết nha đầu sẽ thưởng cái gì? Hắn quyết định tra xét tình huống trong đan điền, Đường Phong không khỏi buồn cười, nha đầu đang ngồi một chỗ, ôm đầu gối, miệng vểnh cao, vẻ mặt tức giận bất bình, trong miệng còn thì thào không ngớt, không biết đang chửi bới ai.
- Lần này... Có mang theo bọn ta không?
Lại tỷ nhẹ giọng hỏi, Phi Tiểu Nhã cũng gật đầu một cái thật mạnh.
Mạc Lưu Tô muốn nói lại thôi, thần sắc ảm đạm thở dài, thực lực của nàng quá thấp, biết rõ cho dù sư đệ có mang nàng theo cũng lực bất tòng tâm.
- Không có gì nguy hiểm, các ngươi nên ở chỗ này tu luyện cho tốt, ta đi một thời gian sẽ trở lại.
Đường Phong nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn đi lấy linh nhũ đúng là không có gì nguy hiểm, nhưng chỉ sợ Phúc đồng tử của Thiên Cốc tìm đến tận cửa. Nếu Phúc đồng tử thật sự tìm tới, mang theo đám người Lại tỷ sẽ rất nguy hiểm.
- Vậy ngươi phải cẩn thận.
Lại tỷ cũng không dây dưa, hắn là nam nhân trụ cột trong gia đình nên có quyền nói chuyện tuyệt đối, vào thời điểm này Lại tỷ sẽ không bác bỏ mặt mũi của Đường Phong, dù có thời điểm nàng bày ra tư thế nữ chủ nhân trong gia đình, nhưng đó điều là những việc vặt, không ảnh hưởng toàn cục.
- Ta biết rồi.
Ngày thứ hai, Đường Phong xuất phát, mội người trong Dược Thần Tông đều đi ra đưa tiễn, ngay cả Hỏa Phượng cũng chạy đến.
- Phu nhân, ở đây làm phiền ngươi chiếu cố giúp ta.
Đường Phong nhìn Hỏa Phượng nói, ở đây nàng có thực lực cao nhất, Sơn Hà Đồ, Phong Thần Khế, những bảo bối bực này đều ở đây, ở đây nhất định phải có người trông coi, nếu có cường địch xâm nhập, nói không chừng còn bị cướp đi.
- Biết rõ, ngươi yên tâm đi.
Hỏa Phượng khoát khoát tay.
Đường Phong gật đầu, lại nói chuyện với bọn người Lại tỷ một hồi, đang muốn rời đi thì trong Dược Thần Tông đột nhiên phát ra một đạo kiếm ý uy nghiêm, lập tức một tiếng tươi cười cởi mở truyền ra:
- Môn chủ lại rời đi rồi sao?
- Âu Dương tiên sinh?
Đường Phong nhìn qua Âu Dương Vũ, hắn rất kinh ngạc và kinh hỉ.
Hình tượng hiện giờ của Âu Dương Vũ, có thể nói không xong đến cực độ, râu ria dài ra, cô đơn, vẻ mặt dơ bẩn, tóc tai rối bời, toàn thân không phát ra chút cương khí chấn động nào, nhìn bề ngoài giống như một tên ăn mày.
Nhưng mọi người nhìn vào mắt Âu Dương Vũ thì không ai dám cười nhạo, ngược lại vẻ mặt ngưng trọng.