Rắc một tiếng, lần này phi đao không thể cắm vào trong vách đá, hơn nữa
còn bị bẻ gãy, mất đi trọng tâm Đường Phong liền mất thăng bằng, thân
thể vụt qua, may mắn là phi đao ở tay trái vẫn còn cắm trong vách đá,
nếu không chắc chắn là rớt xuống.
Tranh thủ thời gian lại lấy ra
một thanh phi đao khác cắm vào trong vách đá, lúc này thân thể Đường
Phong mới ổn định, khắp người toát mồ hôi lạnh.
Phi đao có đẳng
cấp cương binh, tuy phẩm chất không kém, nhưng không thể chịu nổi va
chạm cường độ cao. Để bảo hiểm, mặc dù thanh phi đao bên tay chưa bị gãy nhưng Đường Phong cũng đổi luôn.
Lại leo thêm được năm mươi
trượng, đã ba lần thay đổi phi đao trong tay, biển mây đã ở ngay trước
mắt. Đường Phong lại càng thêm cẩn thận, một tháng trước lúc rơi xuống
bởi vì quá nhanh nên Đường Phong không cảm thấy trong biển mày này lực
hút nào cả, nhưng Trang Tú Tú đã nhiều lần nhắc đến vấn đề này nên chắc
không phải là giả.
Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tinh thần, Đường Phong dùng phi đao để chống đỡ thân thể leo lên.
Thân thể vừa tiếp xúc với biển mây, Đường Phong lập tức cảm thấy một lực hút đáng ghét, nó từ đàng sau đi qua, giống như có một bàn tay vô hình túm
lấy hắn kéo ra sau vậy.
Đường Phong hoảng sợ, thầm nhủ trong lòng lời Trang Tú Tú là thật, vội vàng chạy trở về, nhưng là hai thanh phi
đao mà hắn phải dùng hết sức để cắm được trên vách đá, khi hắn vừa thả
tay liền lòng ra.
Sau đó hắn trơ mắt nhìn hai thanh phi đao của mình bị hút vào trong đám mây.
Kể cũng lạ, vừa thoát khỏi biển mây, lực hút đáng sợ lập tức biến mất.
Thân thể ở giữa không trung, không có chỗ để bám viu nên rơi thẳng xuống đất.
Cho dù tháng trước vừa trải qua tình huống như này, nhưng
Đường Phong cũng sợ toán mồ hôi. Một tháng trước may mắn bên dưới có tán cây chống đỡ, không biết vận mệnh lần này của mình sẽ ra sao.
Cúi xuống nhìn kĩ, Đường Phong có chút yên lòng, may mà lúc trước mình đã
chuẩn bị cho tình huống này, nên chọn vị trí mọc toàn những cây đại thụ
rậm rạp, giờ ngay ở phía dưới vừa đúng có một tán cây.
Chỉ hơn
mười giây, Đường Phong đã rơi xuống trên tán cây, nhanh chóng bắt lấy
một nhánh cây để giảm tốc độ rơi xuống của mình, uỳnh một tiếng, sau khi không nhớ rõ là đã bẻ bao nhiêu cành cây, Đường Phong đã tiếp đất một
cách thảm hại.
Đứng dậy đầu óc vẫn còn choáng váng, phủi đi lá
cây cùng bụi bẩn trên người, bên tai truyện đến tiếng bước chân nhẹ
nhàng, quay đầu lại nhìn, Trang Tú Tú với khóe miệng khẽ nhếch lên, từ
từ đi tới bên này.
- Hình như cô đang vui.
Đường Phong hung hăng nhìn nàng.
- Không phải!
Trang Tú Tú nghiêng đầu, khóe miêng lại nhếch cao lên.
- Cô nói đúng, biển mây này có một luồng lực hút, chỉ với phi đao ta
không thể nào chống cự lại với nó, xem ra phải tìm biện pháp rồi...
Không biết tình hình tên Âu Dương Vũ kia thế nào, không biết hắn có tìm
được đường ra không?
Lần thử nghiệm này cho Đường Phong biết rõ,
muốn ra khỏi đây bằng cách trèo lên là chuyện không thể, trừ phi có biện pháp cản lại lực hút trong biển mây.
Trong khi nói chuyện, trên
bầu trời bỗng truyền đến một tiếng Ưng gáy lên thanh thúy, sau đó một
thân thể khổng lồ xẹt qua bầu trời, hai cánh của nó khi dang ra phải dài chừng chục trượng, lông vũ trơn bóng, phần lông vũ sau đuôi buông lòng, tốc độ của nó rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã bay qua, khi
nhìn lại thì chỉ còn một bóng hình mờ nhạt.
- Bằng Ưng?
Đường Phong vừa mừng vừa sợ, hắn đã gặp qua loài này một lần, đó là hồi ở
trong Bạch Đế bí cảnh, lúc đó khi vừa bước vào hắn bị một con Bằng Ưng
đánh bất ngờ, sau đó lại nhờ tay Bạch ưng mà giết chết đại thiếu gia Hàn gia, Hàn Hàng Trần cùng hai vị trưởng lão.
Thực lực của loài linh thú phi hành này không tôi, cộng thêm tôc độ bay của nó rất nhanh.
Chỉ có điều là con Bằng ưng vừa bay qua đây dường như còn to hơn so với con lần trước.
Sững sờ trong chốc lát, Đường Phong nhanh chân đuổi theo, Trang Tú Tú ở phía sau hô:
- Người đi đâu vậy?
Đường Phong vẫn chạy về trước, căn bản không có thời gian trả lời nàng, chính mình hôm nay bị nhốt dưới Vân Hải Chi nhai, không có cách đi ra ngoài,
nhưng giờ đây con Bằng Ưng này xuất hiên đã đem cho Đường Phong một hy
vọng.
Nếu có thể thu phục được von Bằng Ưng này, mình có thể bảo
nó đưa mình bay ra khỏi cái chỗ này. Lực hút trong biển mây đúng là rất
mạnh, mình không thể chống lại được nó, nhưng nếu đổi lại là con Bằng
Ưng này có lẽ sẽ không có vấn đề gì, Bằng Ưng dù sao cũng là linh thú
của bầu trời, lực lượng của hai cánh chắc chắn không kém so với lực hút
trong biển mây.
Quả nhiên trời không tuyệt đường người, sau khi thấy một tia sáng, Đường Phong sẽ buông tha nó sao?
Đuổi theo phía Bằng Ưng bay đi một lúc lâu sau Đường Phong mới dừng lại, hắn đã tìm thấy mục tiêu của mình rồi.
Không hổ là linh thú phi hành, tốc độ làm cho người ta phải ghen tỵ, mặc
Đường Phong dù dốc hết sức để chạy nhưng cũng không thể vượt qua. Quay
đầu lại nhìn, không biết Trang Tú Tú bị mình bỏ rơi ở đoạn nào, nhưng
Đường Phong cũng không lo lắng cho nàng, chắc hẳn nàng sẽ biết dựa vào
dấu vết để tìm đến nơi này.
Đúng như dự đoán, sau nửa canh giờ
chờ đợi, Trang Tú Tú thở hồng hộc chạy tới, nhìn Đường Phong nàng không
thể nào tin nổi, cho đến bây giờ nàng mới phát hiện tốc độ khi Đường
Phong đốc toàn lực kinh khủng đến mức nào.
Tên này thật là Thiên Giai hạ phẩm sao? Trong lòng Trang Tú Tú nổi lên nghi ngờ.
- Bị mất.
Đường Phong thở dài cam chịu.
- Ngươi muốn thu phục nó, rồi sai khiến bảo nó mang ngươi bay lên?
Trang Tú Tú cũng không phải là đứa ngốc, Đường Phong vội vàng đuổi
theo như vậy, dĩ nhiên nàng có thể đoán được Đường Phong đang nghĩ gì.
Đường Phong gật nhẹ đầu.
Trang Tú Tú trầm mặc, Đường Phong nghĩ ra, sao nào không nghĩ ra chứ? Thu
phục Bằng Ưng đúng là một loại biện pháp, nhưng linh thú phi hành luôn
là giấc mơ của những người tu luyện. Không nói về thực lực mạnh mẽ của
Bằng Ưng, cho dù hai người ở vào lúc mạnh nhất, cũng không nắm chắc đánh được nó, kể cả đánh tháng, nhưng làm thế nào để thu phục nó? Linh trí
của linh thú chưa mở, luôn làm việc theo bản năng, nghe không hiểu tiếng người, làm thế nào hai bên hiểu nhau cũng là một vấn đề lớn.
Trong chốc lát, tâm tình của hai người đều chán nản.
Trong lúc Đường Phong đang cố suy nghĩ phương pháp rời đi thì Trang Tú Tú đột nhiên hô lên:
- Đường Phong.
- Sao vậy?
Đường Phong ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy vẻ mặt cô gái này như gặp phải quỷ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm phía trước, dùng tay chỉ vào nói:
- Nhìn đi.
Nhìn theo hướng nàng chỉ, hai mắt Đường Phong trợn tròn.
Hắn nhìn thấy một căn nhà, một căn nhà dựng ở trên cây, căn nhà được dựng
hoàn toàn bằng ván gỗ, ở giữa cây đại thụ, tuy nhìn có chút rách nát,
lâu năm không được sửa, hơn nữa cũng không quá to, nhưng đúng là một căn nhà bằng gỗ.
- Giờ làm thế nào?
Trang Tú Tú nhẹ giọng nói, Đường Phong bỗng đứng lên.