Linh Khiếp Nhan cũng không ôm kỳ vọng gì, dù sao tinh hồn Vũ Mị trốn tránh Đường Phong nhiều năm nay, chính là sợ nàng bị mình thôn phệ, nhưng làm cho mình không nghĩ tới, nàng thật sự lại tới.
Tại sao nàng lại ở trong Thiên Thánh Cung? Linh Khiếp Nhan nghĩ mãi không ra.
Thời điểm Linh Khiếp Nhan trầm tư, Thi Thi cũng nhìn thấy người đang nằm bất tỉnh trên mặt đất chính là Đường Phong, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, Thi Thi biến sắc, đôi môi rung lên nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Đường... Đường Phong?
Từ biệt mấy năm nay, năm đó nam tử này chỉ mới mười sáu mà bây giờ đã có râu cằm, khuôn mặt có vẻ tang thương hiển hiện rõ ràng, xem ra trong mấy năm nay hắn đã ăn không ít đau khổ, khuôn mặt tràn đầy thống khổ, thân hình nhịn không được run lên nhè nhẹ.
Hắn thế nào rồi?
Thi Thi vội vàng ngồi xổm xuống, đem đàn ngọc trên tay bỏ xuống đất, duỗi bàn tay nhỏ bé run rẩy ra, đặt lên mũi Đường Phong dò xét một chút, cảm nhận được còn hô hấp, lúc này Thi Thi mới buông lỏng một hơi, bàn tay nhỏ bé đặt lên bộ ngực cao ngất đập đập vài cái.
Sững sờ đứng suy tư một lúc lâu, Thi Thi mới mạnh mẽ đứng lên, hai cái bàn tay nhỏ bé ôm lấy thân thể Đường Phong, mạnh mẽ nâng hắn dậy, sau đó vác lên lưng, chạy về hướng Thiên Thánh Cung.
Tuy Thi Thi thực lực không cao, nhưng cũng là Địa giai, cõng một người trên lưng cũng không có chuyện gì, chỉ thấy thân thể nhỏ bé mảnh mai vác một nam nhân đè nặng trên lưng, nhìn thấy có chút quái dị.
Được nhanh chóng tìm phu nhân cứu hắn mới được, tuy không biết Đường Phong thế nào, nhưng chắc chắn là bị thương nặng, ở đây mình chỉ biết có một người chính là phu nhân, bổn sự phu nhân cao cường, nhất định có thể cứu hắn.
Trốn ở bên trong Bất Phôi Giáp, Linh Khiếp Nhan sắp bị tức chết! Đường Phong hao hết khí lực toàn thân, thật vất vả lắm mới chạy thoát từ Thiên Thánh Cung ra, nhưng nữ nhân ngu ngốc này thì tốt rồi, lại cõng hắn chạy về, đúng là hung đại vô não mà! (ngực to không não)
Cố tình muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng Linh Khiếp Nhan lại không dám. Vạn nhất dọa tiểu cô nương này ngất đi, khi đó Đường Phong thật sự không có người để ý tới.
Cước lực của Thi Thi không tính quá nhanh, nhưng vì lo lắng cho Đường Phong, cô nương này vận hết khí lực toàn thân như đang chạy trốn. Đường Phong mất thời gian uống cạn nửa chén trà để chạy đi, Thi Thi dùng trọn vẹn thời gian hai nén hương để chạy từ Thiên Thánh Cung đến căn nhà gỗ hơn mười dặm kia.
- Phu nhân, phu nhân!
Thi Thi vừa thở hào hển, vừa cao giọng la lên.
Hồng sam nữ tử từ trong nhà gỗ đi ra, thần sắc trên mặt giãn ra, mở miệng hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Chính mình vốn muốn đi Thiên Tú tông một chuyến, đem tên xú gia hỏa kia về đây dập tắt lửa, về tới đây là muốn dặn dò Thi Thi một tiếng đừng có chạy lung tung, nhưng lại không phát hiện ra bóng dáng của nàng, thời điểm mình đang tìm kiếm, nghe được âm thanh của nàng nên mới xuất hiện.
- Phu nhân, cứu hắn a.
Quần áo trên người Thi Thi ướt đẫm mồ hôi, mái tóc trên trán cũng dính vào nhau, vừa thở gấp vừa nói.
Hồng sam nữ tử đưa mắt xem xét, sau đó lộ ra thần sắc mừng rỡ! Wow, lão nương đang muốn đi tìm ngươi, nhưng không nghĩ tới ngươi lại chủ động đưa tới cửa!
- Phu nhân, . . . Hình như hắn bị thương nặng, xin ngươi cứu hắn a.
Thi Thi thấy thần sắc phu nhân khẽ biến, vội vàng mở miệng.
Thực lực phu nhân cao cường, ngày bình thường cũng không thích có ngươi tới quấy rầy, mình đã ở đây mấy năm, ngẫu nhiên gặp được người họ Tần tới đây, còn lại dù là ai cũng không được tới gần chỗ này.
Mình tùy tiện đem Đường Phong mang tới đây, Thi Thi lo lắng phu nhân sẽ tức giận mà không ra tay cứu chữa.
Hồng sam nữ tử liếc mắt nhìn Thi Thi, có chút nghi hoặc, nàng phát hiện trong đôi mắt Thi Thi tràn đầy thần sắc lo lắng, loại cảm giác khẩn trương này, giống như sợ mất đi người trọng yếu nhất của mình.
- Ngươi biết người này?
Hồng sam nữ tử chỉ vào Đường Phong hỏi.
- Ân, là bằng hữu trong thế tục, đã nhiều năm không gặp mặt, không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, tại sao lại người ta đã thương.
- Bằng hữu?
Hồng sam nữ tử kinh ngạc một hồi, đúng là xảo diệu, nam nhân này lại là bằng hữu của Thi Thi?
- Không biết là người nào mà tâm địa lại ác độc như vậy, ra tay đánh hắn thành như vậy, cầu xin phu nhân cứu chữa cho hắn!
Khóe mắt Thi Thi khóe chớp động, càng thấy càng thương.
- Ha ha... Ha ha...
Hồng sam nữ tử bề ngoài cười mà trong lòng không cười, hàm răng cắn chặt, nghĩ thầm bổn phu nhân chính là người có tâm địa độc ác mà ngươi nói đây!
Nhưng thật kỳ quái, nam nhân này không phải có thực lực Linh giai thượng phẩm hay sao? Theo đạo lý mà nói không thể thụ thương nặng như vậy, công kích của mình có bao nhiêu sức mạnh thì nàng rất tinh tường, tuy căm tức động tác hạ lưu của hắn, nhưng cũng không có ý định muốn lấy tính mạng của hắn, cho nên cũng không có ra tay toàn lực. Dùng thực lực của hắn, dù có bị thương, cũng không bị tổn thương nặng như vậy.
- Đem hắn mang vào trong phòng rồi cho hắn nằm xuống.
Hồng sam nữ tử đi đầu đi vào trong một gian phòng.
Thi Thi nghe vậy thần sắc vui vẻ, không nghĩ tới lần này phu nhân lại dễ nói chuyện như vậy, vội vàng cõng Đường Phong lên lưng rồi chậm rãi đi vào trong phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt hắn nằm trên giường.
- Ngươi đi ra ngoài đi.
Hồng sam nữ tử khoát tay.
- Vâng.
Thi Thi gật đầu, cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ, thuận tay đóng cửa phòng lại.
- Hừ!
Hồng sam nữ tử cười lạnh, nắm đôi tay thành đấm đấm liên tục, nhìn qua Đường Phong oán hận nói:
- Xú tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, hôm nay đừng trách bổn phu nhân tâm ngoan thủ lạt.
Vừa nói, ngón tay vẽ một cái, cởi bỏ áo của Đường Phong, lộ ra Bất Phôi Giáp bên trong.
Thời điểm vừa rồi giao thủ với Đường Phong, hồng sam nữ tử tựu phát giác trên người hắn chắc chắn có bảo bối thủ hộ, ngăn cản cương khí của mình xâm lấn, hiện tại xem xét quả nhiên là thế.
Cái hộ giáp nho nhỏ này, lại có thể quấy nhiễu cương khí của mình xâm nhập, năng lực phòng hộ đúng là không tồi, không biết dùng chất liệu gì tạo thành, cũng không biết là do tác phẩm của vị đại sư nào.
Đem Bất Phôi Giáp từ trên người Đường Phong cởi xuống, hồng sâm nữ tử nhanh chóng ra tay, điểm lên tất cả các đại huyệt xung yếu trên người Đường Phong.
Một ngón tay đâm xuống, dù là Đường Phong đang hôn mê cũng nhịn không được rên lên một tiếng, cả người nằm trên người như nảy lên.