Nếu không phải bởi vì Bố gia sở hữu cao thủ Linh Giai nhiều hơn một
người so với Trang gia, Bố gia cũng sẽ không vượt lên một chút như vậy.
Mỗi lần diễn ra cuộc tranh tài trong gia tộc, Bố gia và Trang gia luôn
luôn chiếm lấy vị trí đứng nhất và thứ hai, giành được số lượng linh
thạch nhiều đến mức khiến rất nhiều gia tộc khác vô cùng đỏ mắt.
Linh thạch nhiều, đệ tử trong gia tộc được phát triển tốt hơn, gia tộc đệ tử được phát triển, trong cuộc tranh tài tiếp theo của gia lại có thể đạt
được thành tích rất tốt, đây là một vòng tuần hoàn.
Tuy rằng
Đường gia được coi như là một gia tộc Linh Giai, nhưng mỗi lần diễn ra
cuộc tranh tài trong gia tộc cũng chỉ có thể thu được bảy tám bài danh,
linh thạch chỉ thu được khoảng một, hai trăm khối, nhu cầu của người
trong gia tộc nhiều như vậy, sao đủ dùng cho mười năm chứ?
Trừ
phi trong gia tộc đột nhiên xuất hiện một người có tuyệt thế kỳ tài, có
thể trong cuộc tranh tài trong gia tộc đạt được thành tích tốt. Lúc này
đây hai vị chủ nhân của Đường gia đang vô cùng đắc ý, bởi vì ... lần này trong số thành viên của Đường gia tham chiến có Đường Tuấn! Sức mạnh và năng lực tiềm tàng của Đường Tuấn so với bất kỳ đệ tử Đường gia nào từ
trước đến nay đều xuất sắc hơn nhiều. Tất nhiên, hai vị chủ nhân của
Đường Gia hi vọng hắn có thể lành đạo đệ tử Đường gia đi xa hơn, vượt
qua mốc bảy, tám bài danh của trước kia.
Phải biết rằng, với mỗi
một danh bài, thì số lượng linh thạch được phân sẽ nhiều thêm mười khối! Điều này đối với bất cứ gia tộc nào mà nói đều là một số lượng thật
lớn. Dưới sự thúc ép của quyền lợi, cuộc tranh tài trong gia tộc lần nào cũng rất hung tàn đẫm máu không gì sánh được. Rất nhiều đệ tử xuất sắc
đã chết oan chết uổng!
Đường Phong còn chưa tiến vào Bố gia
trang, đã bị hai đệ tử Bố gia cản lại. Tuy rằng hai người cảnh giới này
chỉ có Thiên Giai hạ phẩm, nhưng mỗi một người đến nơi đây, bất luận là
thực lực ra sao, bất luận là bối phận thế nào, cũng không dám có gì bất
kính đối với bọn họ, chỉ bởi vì bọn họ là đệ tử Bố gia.
Hai đệ tử này của Bố gia chịu trách nhiệm tiếp đãi khách, bởi vì khách đến thăm
thực sự quá nhiều, toàn bộ các cổng vào của Bố gia trang đều mở rộng. Cả nhà người ta đều là trưởng bối mang theo vãn bối, một đám người ồn ào,
báo xong danh tính và gia tộc dòng họ mới có thể đi vào. Lúc Đường Phong tới đây, hắn chỉ có đi một mình, hơn nữa tuổi còn trẻ, thực lực lại
không cao, tất nhiên hai vị đệ tử Bố gia chuyên đón tiếp phải ngăn cản.
Bất luận ở địa phương nào cũng tồn tại những người có mắt chó không biết nhìn người.
- Ngươi là đệ tử nhà ai?
Một đệ tử chuyên tiếp khách của Bố gia giơ tay chặn đường đi của Đường Phong, dùng giọng điệu đều đều hỏi thăm.
Đường Phong ôm quyền nói:
- Ta là đệ tử Đường gia, mong hai vị sư huynh tạo điều kiện cho.
Hai người này đều lớn hơn vài tuổi so Đường Phong, gọi sư huynh tự nhiên cũng không có vấn đề gì.
Người nọ liếc mắt quan sát đánh giá Đường Phong từ trên xuống dưới, nghi ngờhôi:
- Hôm trước, mấy người bên Đường gia đã vào trang rồi, vì sao lại có thêm một người nữa?
- Ta ra ngoài du lịch, ngày hôm nay mới chạy qua đây.
Đường Phong nhẫn nại giải thích.
- Có gì có thể chứng minh được thân phận của ngươi không? Trong lúc thi đấu, người ngoài không được vào trong trang!
Người đệ tử này của Bố gia vừa nói vừa đưa một ngón tay chỉ sang bên cạnh, nói:
- Thấy không, những người đó đều muốn vào trang xem náo nhiệt. Tuy rằng
Bố gia trang ta đất không nhỏ, nhưng cũng không phải bất cứ người nào
cũng có thể vào.
Đường Phong cười khổ một tiếng, sao người này
lại coi mình trở thành người tới xem náo nhiệt được? Chẳng qua cuộc
tranh tài trong gia tộc cũng là một việc trọng đại. Toàn bộ mọi người
trong Linh Mạch Chi Địa chạy đến nơi đây. Tự nhiên cũng có một vài người nghĩ muốn xem náo nhiệt, những người này không có thân phận, không địa
vị, không thực lực, toàn bộ đều bị giữ lại cả.
- Hai vị sư huynh!
Đường Phong nhíu mày nói:
- Ta thực sự là đệ tử Đường gia, nếu trưởng bối của Đường gia đã vào
trang, làm phiền hai vị đi vào trong trang thông báo một tiếng? Bọn họ
có thể chứng minh thân phận của ta.
Nghe Đường Phong nói xong, hai đệ tử Bố gia hừ nhẹ một tiếng, người lúc trước nghiêm mặt lạnh lùng nói:
- Hằng ngày, hai huynh đệ chúng ta đứng ở chỗ này hứng gió phơi sương,
chỉ vì nghênh tiếp khách đến, làm gì có nhiều sức lực để thay ngươi đi
thông báo? Không có gì chứng minh thân phận thì bên trái kia mà hóng
mát, còn nếu có ý trở lại gây huyên náo đừng trách ta ra tay không khách khí!
Thật đúng là, Đường Phong hận không thể tát một cái khiến
hai người này bay ra ngoài. Thật vất vả mới đi tới được Bố gia trang,
vậy mà ngay cả thôn trang cũng không vào được, chẳng lẽ lại đứng ở chỗ
này lớn tiếng khản cổ gọi vào?
Đúng lúc đang bực mình, thì phía
sau lại có một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi đi tới. Trên mặt
người thanh niên này lộ vẻ nghiêm túc, hơi tươi cười, đưa tay vỗ vỗ vào
vai Đường Phong, thấp giọng nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi làm như vậy thì làm sao vào được.
Đường Phong quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy người này cười lên trông rất
thật thà phúc hậu, cũng có hơi chút khẩn trương, trên trán cũng đầy mồ
hôi. Nhìn lại phía sau hắn ta, thấy có một chiếc xe ngựa trên chất đầy
đồ gì đó, trên xe còn có một cô gái đang ngồi. Nhìn sơ qua, cô gái này
chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đang im lặng đoan trang ngồi ở đó.
Nhưng con mắt lại rất có thần, hết nhìn trái lại nhìn phải, đầy vẻ tò
mò, ham hiểu biết. Như vậy cũng không có gì là không tốt. Cái cổ của cô
gái có treo một chiếc bàn tínhh tinh xảo, che đi bộ ngực đầy đặn của
nàng.
Rất tinh khiết! Rất ngây thơ. Đáng tiếc lại bị con mắt liên tục chuyển động kia phá hủy vẻ hồn nhiên này. Nhìn nàng có vẻ thông
minh lanh lợi.
- Huynh đệ?
Thấy Đường Phong nhìn chăm chú
vào cô gái đang ngồi trên xe, người thanh niên vừa rồi cố ý bước lên
trước, chắn tầm nhìn của Đường Phong, vẻ mặt tươi cười kêu lên một
tiếng.
Đường Phong ho nhẹ một tiếng, nghĩ mình thực sự có chút đường đột, không khỏi mở miệng hỏi:
- Vậy nên đi vào như thế nào?
- Ha ha.
Người thanh niên cười cười, mở miệng nói:
- Người ta không phải vừa mới nói sao? Người ta đứng ở chỗ này hứng gió
phơi sương, chỉ vì nghênh tiếp các vị khách. Tuy rằng chúng ta chỉ là
người tới xem náo nhiệt, nhưng cũng coi như là khách, chỉ cần có biện
pháp đúng, tự nhiên có thể đi vào.
- vẫn mong được chỉ giáo thêm!
Đường Phong không khỏi nghiêm sắc mặt. Tuy rằng thực lực của người thanh niên này mới chỉ đến Địa Giai hạ phẩm, nhưng Đường Phong cũng không sẽ không vì vậy mà đánh giá thấp hắn ta.
Trong thực tế, rất nhiều người bằng tuổi hắn căn bản không thể đạt được Địa Giai.
Người thanh niên kia gật đầu, kéo Đường Phong đi tới trước mặt hai đệ tử của
Bố gia, trên mặt lộ vẻ nịnh nọt, tươi cười, cúi đầu khom lưng trước hai
người đệ tử Bố gia nói:
- Hai vị sư huynh, ta cùng với muội muội
từ lâu đã nghe uy danh của Bố gia trang. Lần này, nhân dịp trong trang
tổ chức cuộc tranh tài trong gia tộc nên đặc biệt muốn đến xem náo
nhiệt, để mở mang kiến thức. Mong hai vị sư huynh cho chúng tôi một con
đường, để hai huynh muội chúng tôi được thỏa ước nguyện. có thể lành hội được phong thái của Bố gia.
Đường Phong chỉ thấy hắn vừa nói, vừa dúi vào tay một đệ tử của Bố gia một vật gì đó.
Người đệ tử Bố gia vốn đang nghiêm mặt lạnh lùng, vô cùng kinh thường nhìn
người thanh niên này, nhưng khi nhận được thứ đó liền cúi đầu xem xét
một lúc, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu liếc mắt quan sát hắn một hồi, không để ý tới Đường Phong vẫn còn đang đứng bên cạnh, nói:
- Ngươi thức thời hơn người kia rất nhiều.
- Đúng, đúng.
Người thanh niên không ngừng cười theo. Đường Phong còn thính tai nghe được cô gái ngồi trên xe hừ một tiếng.
- Trên xe chở gì vậy?
Người đệ tử Bố gia mở miệng hỏi.
- Chỉ là một ít vật linh tinh, đảm bảo không có bất luận cái gì có thể
gây nguy hại tới cuộc tranh tài trong gia tộc. Nếu hai vị sư huynh lo
lắng, có thể thoải mái kiểm tra.
Người thanh niên vội vàng nói.
Hai người đệ tử Bố gia liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi về phía chiếc xe ngựa. Khi họ đi tới trước chiếc xe ngựa, cô gái ngồi ở trên càng xe bật người giơ hai tay lên phía trước, làm ra tư thế muốn bảo vệ chiếc xe, Đôi mắt tinh xảo đặc sắc, tàn bạo nhìn chằm chằm về phía hai vị đệ tử của Bố
gia.
- Tiểu Điệp!
Người thanh niên lên tiếng khiển trách, nhanh chóng tiến lên, lôi cô gái
lại:
- Muội làm gì vậy, hai vị sư huynh muốn kiểm tra xe ngựa, muội còn không xuống mau!
- Ta không muốn!
Cô gái bị gọi là Điệp không chịu khuất phục, trong vành mắt đã ngập nước, có vẻ không cam lòng.
- Làm vậy là có ý gì?
Một người đệ tử của Bố gia vẻ mặt không hờn giận, liếc mắt về phía người thanh niên hỏi.
Người thanh niên vội vã lau mồ hôi trên trán, cuống quít cười:
- Gia muội còn trẻ người non dạ, mong hai vị sư huynh chớ trách, ta sẽ kéo nàng xuống ngay.
Vừa nói, vừa nghiêm mặt trừng mắt nhìn muội muội của mình, mở miệng nói:
- Nếu như muội không xuống, ta trở về nói cho cha biết, để cha trừng phạt muội.
Tiểu Điệp vô cùng ủy khuất nhìn người thanh niên, một lát sau mới hạ tay xuống, cúi đầu từ trên càng xe nhảy xuống.
Đường Phong thở dài một tiếng, thực lực hai huynh muội nhà này cũng không
cao, ca ca ới đến Địa Giai thượng phẩm, muội muội thì ngay cả Địa Giai
cũng chưa đạt. Hơn nữa nhìn thần thái và giọng điệu của ca ca, hẳn là đệ tử xuất thân trong một gia tộc nhỏ, bằng không cũng sẽ không tỏ vẻ nịnh nọt cung kính như vậy.
Mượn Đường gia mà nói, tuy rằng Đường gia không thể bằng với Bố gia, nhưng khi đệ tử Đường gia nhìn thấy đệ tử Bố gia cũng sẽ không khúm núm như vậy, chỉ lấy tư cách bằng vai phải lứa
để nói chuyện mà thôi.
Những đệ tử của gia tộc nhỏ muốn tiến vào
Bố gia trang, nhất định phải trả một ít chỉ phí, mà thứ người thanh niên này vừa kín đáo đưa cho đệ tử Bố gia chính là chỉ phí. Trong xe ngựa
khẳng định cũng có một vài thứ này nọ,
nhưng chắc cùng khó thoát khỏi bàn tay của hai người đệ tử Bố gia.
Quả nhiên, lúc Tiểu Điệp nhảy xuống xe ngựa, hai đệ tử của Bố gia liền
trắng trợn lục soát khắp xe ngựa. Đường Phong hơi liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy bên trong xe ngựa đầy đủ các loại tạp vật, cũng có rất nhiều bình
thuốc. Đối với đệ tử Bố gia mà nói, tạp vật như vậy thật chướng mắt,
nhưng đây là dược liệu mà những người tu luyện đều cần.
Ngược
lại, bọn họ cũng không làm gì quá đáng. Hai người đệ tử Bố gia cũng chỉ
lấy một ít dược liệu tương đối có giá trị, sau đó buông màn xe xuống.
Toàn bộ quá trình đó, Tiểu Điệp vẫn rầu rĩ không vui đứng ở bên cạnh, hai
tay nhỏ bé võ lấy y phục, cúi đầu suy nghĩ, mắt trông như muốn khóc.
Đường Phong nghe nàng nhẹ giọng nói thầm:
- Cỏ Băng Cơ là do đại
bá từ trên núi Nhạc Lộc hái xuống, đại bá hiện giờ vẫn còn bị trọng
thương. Hoa Kim Mộc là nhị thẩm hái được bên bờ sông, thiếu chút nữa bị
một con linh thú trong nước cắn đứt tay...
Giọng nói của nàng cực nhỏ, nếu không phải khả năng nghe của Đường Phong không tầm thường, chỉ sợ cũng không nghe được. Đường Phong không khỏi để ý tới hai mắt của
tiểu cô nương, phát hiện nàng thiếu chút nữa đã vò nát y phục của chính
mình.
Đường Phong chẳng bao giờ nghĩ tới cuộc sống khó khăn của
đệ tử các gia tộc nhỏ trong Linh Mạch Chi Địa. Những thảo dược này đối
với Đường Phong mà nói cũng không có gì đáng giá, thế nhưng đệ tử của
gia tộc nhỏ muốn lấy được chúng lại phải nỗ lực rất lớn để đổi lấy ít
tiền. Hiện tại, mấy thứ này còn bị người khác hết lần này tới lần khác
cướp đi mà bọn họ lại không thể nói gì.
Hai huynh muội này, đại
khái là dẫn theo một xe ngựa từ nơi xa tới nơi này buôn bán. Đường Phong thấy mấy thứ này rất chướng mắt, nhưng trong mãt người khác nó lại đáng coi trọng. Đẻ tiến vào Bố gia trang, cũng phải bỏ chút chỉ phí.
Hai người đệ tử Bố gia mừng rỡ ra mặt, cất những thứ đã thu nhập được vào
trong người, rồi nhìn hai huynh muội nhà họ phất phất tay nói:
-
Được rồi, đã xác nhận không có gì sai, các ngươi vào đi thôi. Vào bên
trong trang, không được lớn tiếng, gây xôn xao, không được tụ với nhau
để gây sự, không được giả danh lừa bịp, bằng không sẽ giết không tha!
- Vâng, vâng, đa tạ hai vị sư huynh!
Người thanh niên kia cũng không dám lớn tiếng. Hắn cũng sợ hai người đệ tử Bố gia lòng tham không đáy, bây giờ thấy bọn họ chịu nhả ra, tự nhiên vô
cùng vui mừng.
Tiểu Điệp lại nhảy lên xe ngựa, đang muốn chui vào trong xe, tròng mắt di chuyển, cười giòn mở miệng nói:
- Hai vị đại ca chờ chút.
- Lại có chuyện gì?
Hai người đệ tử Bố gia quay đầu mở miệng hỏi. Nghe giọng của bọn họ lúc này coi như không tệ. Dù sao cũng vừa mới cầm gì đó của người ta, hơn nữa
Tiểu Điệp là một tiểu cô nương thanh tú, trong sáng như nước, bọn họ tự
nhiên có chút nể mặt.
Tiểu Điệp cười mim nhìn Đường Phong nói:
- Vị ca ca này có thể đi cùng chúng tôi vào không? Thoạt nhìn hắn cũng không giống kẻ xấu.
- Ngươi biết hắn sao?
Người đệ tử Bố gia mở miệng hỏi.
Tiểu Điệp lắc đầu:
- Không biết.
- Vậy nếu như hắn ở bên trong quấy rối thì phải làm thế nào?
- Ta chịu trách nhiệm!
Tiểu Điệp ưỡn ngực, tiếng nói vang vang, dáng dấp nhỏ nhắn như vậy thật làm
người ta thấy buồn cười. Ngay cả hai người đệ tử Bố gia cũng bị chọc
cười.
Nàng không phải là một tiểu cô nương còn chưa đạt tới Địa
Giai sao, vậy có thể chịu trách nhiệm cái gì? Bất quá kia hai người đệ
tử Bố gia cũng biết không ai dám quấy rối trong Bố gia, vừa rồi không
cho Đường Phong đi vào bất quá chỉ là muốn kiếm chút béo bỡ mà thôi.