Nơi này là mật địa của bố gia, phòng vệ đương nhiên nghiêm mật vô cùng, toàn bộ thôn trang có hơn hai mươi mốt cao thủ Thiên Giai bảo vệ kín kẻ xung quanh, không cho phép bất cứ người ngoài nào tiến vào. Nhưng lần này, vì cuộc tỷ thí nên không thể không cho mọi người vào.
Mọi người dừng lại trước một cái hố cực lớn, cái hố này nằm trên mặt đất, diện tích cũng không quá mười trượng, nhìn qua thấy hết sức bình thường, không có gì kỳ lạ cả, chỉ là bên trong miệng hố đen ngòm truyền đến từng đợt tiếng gào khóc thảm thiết, khiến người nghe nổi hết cả gai ốc!
Phóng tầm mắt nhìn ra, thậm chí có thể thấy ở chỗ miệng hố có từng mảng đồ vật gì đó giống sương mù màu đen bốc lên, mang vẻ tà ác đến vùng cực.
Mọi người tuy đã sớm nghe nói đến đại danh của Tru Tâm Động, nhưng ngoại trừ người của Bố gia, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nơi này, nhất thời có chút ngỡ ngàng. Tru Tâm Động là thế này đây sao?
Ực ực, một tràng âm thanh nuốt nước bọt vang lên, ngay lúc đó Đường Phong cảm thấy y phục của mình bị người khác kéo chặt, một thân thể mềm mại áp sát vào hắn.
Quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy mặt mày lục tỷ hốt hoảng nấp sau lưng mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to long lanh đang sợ hãi nhìn về phía Tru Tâm Động.
Đường Phong hơi buồn cười:
- Làm gì thế?
- Ta thấy sợ...
Sắc mặt Đường Điểm Điểm trắng bệch, con gái vốn rất nhát gan, lục tỷ lại lớn lên dưới sự che chở nuông chiều của tứ thúc Đường Chiến Thiên, trước giờ chưa từng nhìn thấy một cái miệng hố đáng sợ như vậy, theo nàng thấy, nơi này âm khí nặng nề, còn kinh khủng hơn nhiều so với người chết.
Đường Phong hỏi:
- Thế tỷ có cần rút lui không?
- Ta mới không thèm...
Đường Điểm Điểm nghiến răng mạnh miệng nói tiếp:
- Để ta thích nghi một chút là được rồi...
- Nếu đệ tử các gia tộc chuẩn bị xong thì có thể tiến vào.
Âm thanh của Bố Trường Hải đích đột nhiên vang lên, lời vừa nói xong, năm tên đệ tử của Bố gia liền đồng loạt nhảy xuống miệng hố, cứ như sợ người khác đi trước một bước vậy.
Có năm người của Bố gia dẫn đầu, các đệ tử tham chiến còn lại cũng không muốn tỏ ra yếu kém, tuy sự u ám trong Tru Tâm Động vượt quá dự liệu của họ, nhưng người của Bố gia có thể đi vào thì tất nhiên bọn họ cũng có thể đi vào.
Thoáng chốc, bóng người lay động, tay áo phất phới, khiến cho cái miệng hố rộng không đầy mười trượng này giống như một con hung thú đang nuốt sống người ta, nuốt hết tất cả các đệ tử lần lượt nhảy vào kia, không chừa một ai.
Tuy có không ít người tranh nhau nhảy xuống, nhưng vẫn còn có rất nhiều trầm tĩnh già dặn đang lẳng lặng đứng yên chờ đợi. Năm người của Đường gia cũng không có biểu hiện nào vội vàng cả.
Có những chuyện không phải tranh giành mà được, tình hình trong Tru Tâm Động không biết rõ, Đường Phong cũng chẳng thèm tranh với người khác làm gì, để cho họ đi vào trước mở đường cũng tốt.
Đợi một lúc sau, hơn một trăm người đã đi mất hơn phân nửa, mãi cho đến lúc này, một số đệ tử tham chiến vẫn luôn đứng chờ kia cũng bắt đầu tuần tự nhảy vào Tru Tâm Động.
- Đi thôi.
Đường Tuấn chắp tay sau lưng, đi về phía trước, mấy người của Đường gia cũng theo sát phía sau. Đường Điểm Điểm vẫn nắm chặt y phục của Đường Phong, dù là lúc nhảy vào miệng hố cũng vậy.
Người vừa mới tiến vào động, Đường Phong liền cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cảm giác lạnh lẽo này không phải là cảm giác trên thân thể, mà là hàn ý trong hồn phách mang đến, dường như luồng hắc khí lượn lờ ở miệng hố có thể xuyên thấu qua thân thể để tác động vào hồn phách vậy.
Tru Tâm Động, quả nhiên vô cùng tà quái.
Đường Phong còn đang muốn quan sát thêm một lúc thì lục tỷ vốn theo sát hắn cùng nhảy vào bỗng nhiên hét lên một tiếng, hai tay ôm chặt eo hắn, tiếng thét đó cực kỳ thê thảm, nghe điếc cả tai, rúng động tâm can, sắc bén dị thường.
Đường Phong giật mình, còn tưởng lục tỷ gặp chuyện gì bất trắc, chỉ mỗi việc dùng sức ôm chặt của nàng cũng khiến Đường Phong phải tức ngực hự lên một tiếng.
Dưới chân không có chỗ nào để mượn lực, Tru Tâm Động không biết sâu bao nhiêu, Đường Phong chỉ cảm thấy thân thể vẫn đang không ngừng rơi xuống, hắn hoảng hết đến nỗi vừa vội vàng túm lấy y phục của Đường Điểm Điểm, vừa đề khí tung người lên, giảm bớt tốc độ rơi xuống.
Qua một lúc lâu, phía dưới mới xuất hiện một tia sáng yếu ớt, hẳn là có người châm hoả tập lên. Lại rơi xuống thêm mấy mươi trượng nữa, Đường Phong khó khăn lắm mới xuống đến mặt đất, thân hình chợt chững lại, đứng vững gót chân, quay đầu nhìn qua, phát hiện lục tỷ vẫn ôm mình như cũ, liên tục kêu lên thảm thiết, hai mắt nhắm nghiền.
Bộ dạng của Đường Điểm Điểm thu hút không ít ánh mắt của các đệ tử đã vào đây trước đó, những người đó quay đầu nhìn lại, trong miệng bật ra tiếng cười nhạo báng.
- Tới rồi.
Đường Phong bó tay luôn rồi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai lục tỷ.
Nghe vậy, Đường Điểm Điểm hé mắt nhìn, sau khi xác thực đúng là như vậy thì mới vội buông Đường Phong ra, cánh tay nhỏ nhắn vỗ vỗ lồng ngực đang phập phồng nhấp nhô, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nói:
- Làm ta sợ muốn chết!
Đường Tử Thư từ bên cạnh bước tới, cười nói:
- Ta nhớ ra rồi, lục muội sợ tối phải không?
Đường Điểm Điểm bị nói đỏ cả mặt, hai tay vò vò y phục gật nhẹ đầu.
Bên trong Tru Tâm Động căn bản không có ánh sáng, tối đen như mực, sau khi mấy người đốt đuốc kia dần dần đi xa, bọn họ lại lần nữa rơi vào trong bóng tối, cũng may thực lực bọn họ cũng không thấp, ngưng tụ cương khí vào trong trong mắt thì ít nhiều cũng có thể nhìn thấy một vài thứ.
Đường Tuấn mở miệng nói:
- Tru Tâm Động chia thành ba tầng, đây là tầng thứ nhất, chỉ có hung thú từ cấp một đến cấp ba, trong tầng hai có hung thú từ cấp hai đến cấp bốn, tầng ba có hung thú từ cấp ba đến cấp sáu. Mỗi một tầng lại càng nguy hiểm hơn, hung thú và linh thú không giống nhau, cùng một đẳng cấp, hung thú nguy hiểm hơn linh thú rất nhiều, mọi người phải cẩn thận một chút.
Đường Phong hỏi:
- Đại ca muốn đi tầng ba à?
Đường Tuấn gật đầu:
- Đã là tỷ thí với người ta thì tất nhiên phải đi tìm nhiều con mồi có giá trị một chút, thất thập đệ dự định thế nào?
Đường Phong cười nói:
- Cũng là tầng ba!
- Tốt lắm, chúc các đệ thắng trận ngay từ lúc bắt đầu, ta đi trước một bước.
Đường Tuấn nói xong liền xoay người phóng đi về phía trước.
- Ta cũng đi.
Đường Long gật đầu với bọn họ, sau đó phóng đi về một hướng khác.
Đợi sau khi hai người rời đi, Đường Phong nói với Đường Điểm Điểm:
- Lục tỷ thế nào? Có cần đi theo ta vậy không?
Chương 668: Chém hung thú, được tinh sa (hạ).
Đường Tử Thư nói:
- Thất thập đệ ngươi cứ đi đi, có ta chăm sóc cho lục muội được rồi.
Hắn cũng biết Đường Phong mang theo Đường Điểm Điểm sẽ rất vướng víu, căn bản không thể vào tầng ba, cho nên dứt khoác đỡ lấy cái gánh nặng này.
Nào ngờ lời này vừa thốt ra, Đường Điểm Điểm lại nói:
- Không được, một mình ta cũng được rồi, tuy ở đây cũng có nguy hiểm, nhưng ta cẩn thận một chút sẽ không sao đâu.
Trong tỷ thí gia tộc, sao có thể bởi vì nguyên nhân của cá nhân mình mà làm người khác chùn bước được? Cho nên mặc dù Đường Điểm Điểm có chút sợ hãi, nhưng cũng không thể không gan lì hơn.
- Ta không thể dựa dẫm vào người khác mãi được, Tru Tâm Động cũng là nơi để rèn luyện, người khác có thể, ta tất nhiên cũng có thể.
Thấy nàng kiên quyết nói thế, Đường Phong và Đường Tử Thư cũng không cưỡng cầu nữa. Sự thực đúng là như vậy, trong tỷ thí gia tộc, mọi người tất nhiên có thể giữ an toàn cho nàng, nhưng trên con đường trưởng thành của nàng sau này thì không thể lúc nào cũng có người bảo vệ cho nàng, có lúc cũng phải học cách tự mình kiên cường đứng lên.
Sau khi dặn dò tỉ mỉ một lúc, ba người tản đi theo ba hướng.
Trước đó, Bố gia đã công bố cửa vào tầng thứ hai và thứ ba của tru Tâm Động, nhưng dù sao Đường Phong cũng là lần đầu tiên đến nơi đây, la nước lạ cái, lại thêm ở đây ánh sáng mờ mịt, nhất thời khó phân biệt rõ phương hướng, chỉ đành tùy tiện đi đại một phen, tìm thấy một số ký hiệu rõ rệt, sau đó tiến vào tầng tiếp theo.
Vào lúc này, những người có chút thực lực đều nhắm vào tầng thứ hai, sau tiến vào tầng thứ hai, lại tìm cách tiến vào tầng thứ ba. Vào đấy giết hung thú thì giá trị mới lớn hơn nhiều.
Ban đầu, Đường Phong cho rằng hơn một trăm người tiến vào đây, nhất định sẽ làm Tru Tâm Động trở nên chật chội, thế nhưng sau khi hắn đi khoảng một nén nhang thì lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy, suốt thời gian một nén nhang này, hắn chưa từng gặp một người nào. Tình trạng này chứng tỏ Tru Tâm Động rất lớn, đủ để hơn một trăm người phân tán nhau và không gặp mặt nhau.
Mật địa này của Bố gia quả thật rất thú vị.
Lại đi thêm thời gian một tuần trà nữa, phía trước bỗng truyền đến từng tràng tiếng thở hồng hộc, dường như là hơi thở của một con thú bị vây khốn. Bước chân của Đường Phong liền dừng lại, vội rút ra thanh Độc Ảnh Kiếm ra.
Hung thú! Lần đầu tiên gặp loại thú này, Đường Phong cũng không thể không cẩn thận đối phó.
Ngưng thần nhìn về phía trước, chỉ thấy trong bóng tối có một thứ gì đó giống như một quầng ánh sáng huỳnh quang đang chặn ở trước mặt, quầng sáng này cũng không mạnh lắm, cùng lắm chỉ sáng như ánh sáng của đom đóm phát ra mà thôi, nhưng cũng đủ để Đường Phong nhìn thấy rõ ràng con hung thú đó.
Đây là một một con hung thú giống như sư tử, toàn thân phát sáng, ở trạng thái bán trong suốt, và quầng ánh sáng huỳnh quang kia chính là phát ra từ trên người nó.
Nó mê man bồng bềnh trong Tru Tâm Động, chỗ hai con mắt là hai đóm sáng xanh lè, giống như hai ngọn lửa đang nhãy múa. Khi Đường Phong đi tới chỗ cách nó mười trượng thì bỗng nhiên nó ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong, lập tức thân hình cao tới ba trượng của nó nhảy mạnh lên, bổ thẳng về phía Đường Phong.
Công kích rất đơn giản, cứ lao thẳng tới trước, muốn tránh né cũng khó, đây có lẽ chỉ là con hung thú cấp một mà thôi, Đường Phong nghiêng người né qua một bên, đồng thời vung Độc Ảnh Trường Kiếm đâm tới.
Trường kiếm đâm trúng vị trí giữa trán hung thú một cách tinh chuẩn, thế nhưng lại giống như đâm vào không khí, trực tiếp xuyên thấu qua đầu hung thú, không có dấu hiệu chịu lực nào.
Một người một thú lướt sát qua nhau, Đường Phong xoay người lại, lần nữa đối mặt với con hung thú giống sư tử kia, khóe miệng lộ ra vẻ cười cười.
Quả nhiên là giống như tin tức đã nghe được trước đó, cái thứ này vô cùng tà quái, chiêu thức bình thường hoàn toàn hoàn toàn vô hiệu đối với nó, cái thân thể đang phát sáng kia căn bản không phải thực thể, mà là nằm trên ranh giới giữa thực thể và hư ảo.
Nấu bị nó đánh trúng thì hậu quá sẽ thế nào? Đường Phong không khỏi có chút nghi hoặc, con hung thú lại một lần nữa lao đến, lần này Đường Phong không tránh né nữa mà nhắm chuẩn vị trí, để cho móng vuốt của nó cào lên vai mình.
Không có cảm giác đau đớn, móng vuốt của nó cũng trực tiếp đi xuyên qua vai hắn, nhưng trong nháy mắt đó, Đường Phong dường như cảm thấy hồn phách của mình bị giật một cái, trong đầu vang lên tiếng ong ong, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa. May mà cảm giác này cũng không mãnh liệt lắm, chỉ trong thoáng chốc liền biến mất.
Quái lạ quái lạ, đây rốt cuộc là thứ gì?
Hai lần thí nghiệm, đủ để Đường Phong có chút lý giải về con hung thú này, hơn nữa thực lực của con hung thú này cũng không mạnh lắm, đại khái chỉ là bậc một mà thôi, muốn đối phó với nó cũng không khó.
Con hung thú lần thứ ba lao đến, Độc Ảnh Kiếm của Đường Phong lấp loé kim quang, lực lượng cương tâm của Nhuệ Kim Chi Lực được vận lên, mạnh mẽ đâm tới.
Trảm!
Độc Ảnh cắt qua đầu con hung thú, một tiếng gào thảm vang lên, thân hình hư vô mờ ảo của con hung thú trực tiếp bị chém ra làm hai. Thân hình phát ra ánh huỳnh quang kia trong nháy mắt liền hóa thành những đốm tinh quang lấp lánh bay lên không, từ từ tan biến.
Một hạt gì đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt từ trên không rơi xuống đất.
Đường Phong khom lưng nhặt lên, phát hiện thứ này giống như một hạt cát, trên bề mặt toả ra linh khí nhàn nhạt đang dao động, tỉ mỉ cảm nhận một lúc cũng không cảm giác được điều gì dị thường.
Tinh sa đây sao? Mình giết một con hung thú cấp một, như vậy thì hạt tinh sa này cũng chỉ có giá trị một đồng tiền.
Tìm kiếm lối vào tầng hai của Tru Tâm Động quả thực tốn không ít thời gian của Đường Phong, cả toà Tru Tâm Động rộng lớn đến không ngờ, hơn nữa ánh sáng lại quá mờ mịt, Đường Phong quanh quẩn ở tầng một hết cả nửa ngày trời mới tìm được lối vào ở một nơi bí mật.
Trong nửa ngày này, Đường Phong cũng không phải không có thu hoạch gì, hắn thường gặp phải một hai con hung thú, sau khi giết chúng thì tổng cộng thu được một mớ tinh sa trị giá mười hai đồng tiền. Trong đó có tám hạt tinh sa cấp một, hai hạt tinh sa cấp hai, còn về phần hung thú cấp ba thì tạm thời vẫn chưa gặp.
Hung thú ở tầng một có đẳng cấp quá thấp, số lượng tuy không ít nhưng hơn một trăm người tụ tập ở đây, chia đều ra thì mỗi người của chẳng có bao nhiêu.
Thực lực của những con hung thú này quá yếu, chỉ cần cẩn thận không để chúng chạm vào người, Đường Phong muốn chiến thắng chúng nó gần như không tốn chút sức lực nào.
Tiến vào tầng thứ hai, Đường Phong cẩn thận cảm nhận một lúc, xác định xung quanh không có bất cứ nguy hiểm gì, lúc này mới cất bước đi về phía trước.