Nếu như đây là trận pháp thô thiển nhất thì trận pháp cao thâm sẽ có hiệu quả gì?
- Thời gian còn ở trong sư môn, sư phụ nói ta học thành tài nhất định phải tạo phúc cho muôn dân, không được phép làm mai một một thân sở học.
Đường Phong bịa chuyện nói khiến cho người nghe gật đầu liên tục.
- Cho nên khi đến chỗ này, Đường mỗ bày ra trận pháp kia để cho những người tu luyện không có khả năng mua linh đan dùng tới.
Ngôn từ của Đường Phong vô cùng khẩn thiết, thiếu chút nữa khiến cho chính mình cũng tin.
- Chẳng qua mọi người cứ yên tâm, nếu như Đường mỗ đã tới nơi này thì cũng không dự định đi, ngày sau trận pháp kia mất đi công hiệu thì Đường mỗ sẽ tự đến tu bổ, để cho nó có thể vận chuyển liên tục. Chư vị có thể báo cho đệ tử trong gia tộc biết mà tiến vào tu luyện.
Nét mặt của Dư Thiên Phách càng ngày càng xán lạn, hắn nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Nếu như Đường công tử đã quyết định ở đây lâu dài, có lẽ cũng cần chút người hầu sai việc. Ta thấy trong phủ của công tử cũng không có mấy người lanh lợi, chuyện hầu hạ cũng không tiện. Nếu như Đường công tử có thiếu người thì Dư mỗ sẽ sai vài đệ tử của mình tới đây hỗ trợ.
Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người đều toát lên ánh mắt khinh thường. Nếu như phái mấy người đệ tử của mình qua đây, vạn nhất ngày nào đó tâm tình của Đường công tử tốt sẽ truyền cho ít bộ trận pháp, nếu như vậy thì gia tộc sẽ nhanh chóng phát triển.
Đường Phong lắc đầu nói:
- Tính ta vốn ưa tĩnh mình, cảm ơn tâm ý của Dư gia chủ.
- Thật vậy a, vậy thì Dư mỗ đã sai sót rồi!
Đường Phong cự tuyệt đề nghị này khiến cho vẻ mặt của Dư Thiên Phách uể oải.
Lục Định Viễn nhân cơ hội này đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Đường công tử đã quyết định cư ngụ tại đây lâu dài, ngày sau ta còn phải quấy rầy công tử nhiều lần, công tử trẻ tuổi tuấn kiệt, ta cũng biết được bản lĩnh của công tử, chăng qua Loa Thành này vô cùng hỗn loạn, đủ hạng người hỗn tạp trong đây, nếu như công tử đi ra ngoài sợ rằng có chút không tiện.
Đường Phong cười nhìn Lục Định Viễn, trong nhất thời không hiểu ý của hắn muốn nói gì. Không chỉ Đường Phong không hiểu mà những người khác cũng như vậy.
Lục Định Viễn nói tiếp:
- Lục mỗ cả gan, nếu như Đường công tử không chê thì hãy vào trong Lục gia làm một trưởng lão khách khanh? Đương nhiên đây cũng chỉ là chức vị có như không mà thôi, công tử vào trong Lục gia truyền ra ngoài, tuy chỉ có danh hào nhưng những người hỗn tạp nơi đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc công tử, chuyện này thành công sẽ bớt đi rất nhiều việc phiền phức.
Lời nói vừa thốt ra, Đường Phong không khỏi xem trọng Lục Định Viễn. Tuy rằng người này trầm mặc không nói nhưng không nghĩ tới tầm mắt của hắn lại vô cùng linh hoạt, loại chức vụ trưởng lão khách khanh này các gia tộc chỉ cấp cho một cái danh mà thôi, nhưng nếu như muốn có được cái danh hiệu này thì những người đó phải vì gia tộc mà làm ra chút cống hiến mới được.
Đường Phong vừa mới chân ướt chân ráo đến Loa Thành, căn bản chưa cống hiến gì cho Lục gia, Lục Định Viễn muốn mời Đường Phong làm trưởng lão khách khanh mục đích rất rõ ràng.
Trở thành trưởng lão khách khanh của Lục gia, ngày sau còn sợ không có cơ hội làm tốt quan hệ với Đường Phong hay sao, chẳng nhẽ không có cơ hội học được trận pháp từ trên tay hắn hay sao?
Dư Thiên Phách ngồi ở một bên nghĩ tới điều này, khóe miệng không nhịn được co giật vài cái, hắn thầm nghĩ vì sao mình không nghĩ được điều này. Dù sao đi nữa chỉ cần không nói câu đầu tiên là được rồi, cũng không sợ bị mất khối thịt này.
- Vô công không thụ lộc, thực sự Đường mỗ không đảm đương nổi.
Câu trả lời của Đường Phong không khỏi khiến cho mọi người thở một hơi trong lòng, chẳng qua mọi người có chút phiền muộn phát hiện tuy rằng trên khuôn mặt Đường công tử này lộ vẻ mỉm cười, hắn đã nhiệt tình chiêu đãi mọi người nhưng ai nấy đều cảm giác được sự lạnh lẽo của hắn như muốn cự tuyệt cách xa mọi người ngoài vạn dặm.
Cái gì cũng không được, rốt cuộc phải làm sao mới có có thể lấy được trận pháp từ trên tay tiểu tử họ Đường này? Trong nhất thời mọi người đều có chút mờ mịt.
Một lát sau, một tiểu gia tộc Hùng gia ở trong Loa Thành đứng dậy nhẹ giọng hỏi:
- Xin hỏi Đường công tử có nguyện ý bỏ những vật yêu thích của mình, ví dụ như trận pháp đêm qua truyền thụ cho Hùng mỗ được không, đương nhiên Hùng mỗ cũng không phải lấy không, mời công tử báo ra một cái giá.
Hùng gia này vốn không phải là gia tộc lớn, không thể đấu đá được với Lục gia cùng Dư gia, từ lúc đi vào cửa vẫn ngồi im một chỗ không nói gì, cuối cùng định liều mạng bày tỏ thành ý mượn hơi Đường Phong, hắn nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho Đường Phong biết.
Tất cả mọi người đều suy nghĩ như vậy, nhưng không một ai dám nói thẳng ra.
Tộc trưởng họ Hùng vừa nói xong da mặt cũng đỏ bừng lên. Vừa rồi Đường Phong cự tuyệt Dư Thiên Phách và Lục Định Viễn vô cùng nhanh chóng, tuy rằng đề nghị của bọn họ khá tốt nhưng cuối cùng cũng là thủ đoạn giang hồ mà thôi. Nhưng thủ đoạn hiện giờ của hắn đã đạt tới mức giống như buôn bán hàng hóa rồi.
Tuyệt học của sư môn người ta, đó là thứ làm sao có thể dùng tiền mà mua được?
Vừa nghĩ tới đây, tất cả những người khác đều cười nhạo, bọn họ thầm nghĩ tộc trưởng họ Hùng này quả thật không biết thân phận.
Không chờ dáng vẻ tươi cười trên mặt mọi người thu lại, tất cả chợt nghe Đường Phong vỗ tay nói:
- Hùng tộc trưởng nói năng thẳng thắn, Đường mỗ bội phục.
Tộc trưởng họ Hùng nghe xong lời nói của Đường Phong cũng cười ngây ngô, vò đầu nói:
- Công tử chớ nên dùng công phu sư tử ngoạm quá lớn, chỉ cần tệ tộc có thể gánh chịu thì Hùng mỗ đều có khả năng làm chủ đáp ứng.
Đường Phong nhẹ nhàng gật đầu đứng lên khỏi ghế, qua bên phòng khách bước thong thả, từ đầu này tới đầu kia, từ đầu kia lại tới đầu này, thần sắc trên mặt bàng hoàng bất định do dự vô cùng, hiển nhiên đang rất chăm chú nghĩ tới một chuyện tình nào đó.
Trong nhất thời mọi người vô cùng kinh ngạc, ai nấy thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện buôn bán này có hy vọng? Dưới xúc động tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đường Phong chờ hắn quyết định.
Tâm tình mọi người tất nhiên bất ổn, theo nét mặt biến hóa của Đường Phong tim đập cũng lúc nhanh lúc chậm, một mặt cầu khẩn Đường công tử này sẽ đáp ứng việc buôn bán, một mặt khác so sánh nội tình của gia tộc mình với gia tộc người khác.
Đợi qua một lát, trong lòng moi người ở đây như đang có lửa đốt thì Đường Phong đột nhiên ngừng lại.
- Đường công tử, thế nào rồi?
Tộc trưởng Hùng gia khẩn trương hỏi thăm.
- Sở học của bản môn không cho phép truyền ra ngoài.
Đường Phong thở dài yếu ớt một tiếng.
Nghe câu trả lời như vậy, vẻ mặt chờ mong của mọi người không khỏi tối sầm lại, ai nấy đều nghĩ thầm quả nhiên như vậy, nếu trận pháp chi đạo dễ dang học được thì cũng không đến mức sắp tuyệt tích trên cõi đời này.
- Chẳng qua…
Lời nói Đường Phong vừa xoay chuyển khiến tâm tư mọi người đều ngưng lại.
- Sư trưởng của bản môn đã từng nói, trận pháp là để tạo phúc cho chúng sinh, để giảm bớt nỗi khổ do tu luyện. Nếu chỉ một mình ta bố trí trận pháp thì số người được lợi dường như quá ít, nếu như có thêm nhiều người học được trận pháp thì cục diện hiện giờ sẽ không còn như vậy nữa.
- Đường công tử vô cùng đại nghĩa, nếu nói vậy thực sự quá tốt.
Trên khuôn mặt Dư Thiên Phách toát ra ý tứ mập mờ.
- Trên đời này có rất nhiều tông môn coi trọng bí tịch võ điển của mình, ai nấy đều cất kỹ bí tịch võ điển cao thâm ở trong nhà, nhìn qua giống như là bảo hộ nhưng thực chất lại đang làm hao mòn chúng đi, khiến cho chúng không phát huy được năng lực của chúng. Người thiên hạ quá nhiều, ngay cả những người có thiên tư xuất chúng cũng ngại không muốn cho người có xuất thân kém xem các bí tịch võ điển, thế cho nên chỉ có thể đi tìm kiếm cả đời, bi thương thay.
Lời nói của Dư Thiên Phách có chút chần chừ, tiếng nói rõ ràng giống như chưa từng nhớ gia tộc của mình cũng cất giấu toàn bộ bí tịch võ điển đi, gia tộc nào được như hắn nói đều là độc nhất vô nhị.
- Phải, Dư gia chủ nói không sai.
Đường Phong phối hợp nói tiếp.
Nhất thời tràng diện sục sôi hẳn lên, Dư Thiên Phách hận rèn sắt khi còn nóng nói:
- Nếu Đường công tử không muốn thông đồng làm bậy thì cũng đơn giản thôi, công tử chỉ cần truyền thụ trận pháp chi đạo xuống dưới là được!
Đường Phong một mặt gật đầu như gà mổ thóc, một mặt khác âm thầm cười nhạt, thực khi dễ thiếu gia ta là hài tuổi ba tuổi a, hơi chút phối hợp với các ngươi khiến các ngươi tưởng mình là ai chứ.
- Sư trưởng đã nói học trận pháp là để tạo phúc cho bá tánh, tất nhiên Đường mỗ luôn tuân theo sự chỉ dạy này.
Thành! Mọi người cực kỳ vui mừng, mặc dù những lời này Đường Phong không nói hết ra nhưng ý tứ thì đã minh bạch, mọi người không nghĩ tới thanh niên này lại vụng về như vậy, tuy rằng thực lực không tồi nhưng lại chưa từng trải, chỉ nịnh hắn vài câu mà khiến hắn nguyện ý truyền thụ trận pháp.
Dư Thiên Phách vội vàng nói:
- Vậy không biết phải thế nào mới có thể học trận pháp chi đạo của Đường công tử?
Đường Phong liếc mắt nhìn mọi người, chỉ thấy trong mắt mọi người đều lóe lên ánh sáng xanh biếc, sáng loáng vô cùng nhìn chằm chằm vào Đường Phong hận không thể nuốt hắn một ngụm vào trong bụng.
- Trận pháp có thể truyền thụ.
Đường Phong nở một nụ cười tiêu sái.
- Nhưng không thể truyền cho nhiều người, nếu như để cho sư môn của Đường mỗ biết được thì Đường mỗ cũng không chịu nổi trách nhiệm.
- Vậy thì có thể truyền cho bao nhiêu người?
Lục Định Viễn khẩn trương hỏi thăm.
Đường Phong giơ một ngón tay dựng thẳng lên.
- Mười người?
Trong lòng Tư Đồ Phục vui vẻ, nếu như có thể truyền thụ cho mười người, lấy thực lực Dư gia tại Loa Thành chắc chắn có thể chiếm được một danh ngạch trong số đó.
Đường Phong lắc đầu nói:
- Chỉ có một người!
- Vì sao chỉ có thể truyền cho một người?
Dư Thiên Phách vừa dứt lời liền cảm thấy mình quá mất hình tượng, vội vang chỉnh là một chút rồi nói:
- Coi như ta nói linh tinh mong Đường công tử chớ trách, nếu như chỉ chọn một người thì nên làm thế nào bây giờ? Công tử xem chúng ta có quá nhiều người.
Đám người Lục Định Viễn ở bên cạnh mạnh mẽ gật đầu.
Đường Phong ngồi trở lại trên ghế, nhấp một ngụm trà khẽ cười nói”
- Như lời của Hùng tộc trưởng, đây chỉ là một bút giao dịch mà thôi. Những ngày gần đây túi tiền ta thực sự nghèo nàn, bày bố trận pháp phải hao tổn rất nhiều linh thạch. Nếu chư vị ai có thể cấp cho Đường mỗ nhiều linh thạch để bày bố trận pháp hơn thì Đường mỗ sẽ truyền lại trận pháp cho người đấy.
- Triệu gia cấp năm trăm khối linh thạch hạ cấp!
Lời Đường Phong vừa dứt liền có người báo giá.
- Chúc gia tám trăm khối!
- Lục gia một nghìn khối!
- Dư mỗ ra một nghìn năm khối!
Dư Thiên Phách đắc ý dạt dào, nếu như nói về số lượng linh thạch ở trong Loa Thành không thể nghi ngờ Dư gia có nhiều nhất, về điểm này ngay cả Lục gia cũng không thể bằng được.
Lục Định Viễn oán hận liếc mắt nhìn Dư Thiên Phách, tuy rằng hai người quan hệ không tồi nhưng chuyện liên quan đến trận pháp thuộc về ai, không ai khách khí với nhau.
- Lục gia ra hai nghìn khối!
Dư Thiên Phách giống như mèo bị dẫm phải đuôi nhảy dừng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Định Viễn nói:
- Lục huynh, Lục gia của ngươi có nhiều linh thạch vậy sao?
Lục Định Viễn thản nhiên nói:
- Có hay không tự Lục mỗ hiểu rõ.
Dư Thiên Phách oán hận nói:
- Tốt, tốt! Lục huynh đang muốn tương tàn cùng ta sao! Vậy đừng trách Dư mỗ không khách khí nữa.
Lời vừa dứt hắn hô lớn nói:
- Dư gia hai nghìn khối linh thạch hạ cấp, cộng thêm năm khối linh thạch cao cấp.
Một khối linh thạch cao cấp tương đương với một trăm khối linh thạch hạ cấp, tuy rằng giá trị bằng nhau nhưng linh thạch cao cấp lại khó tìm được hơn, người tu luyện bình thường không thể tìm được linh thạch cao cấp, ngoại trừ một ít tình huống đặc biệt nếu không rất ít người sẽ dùng linh thạch hạ cấp để hoán đổi.
Như vậy Dư Thiên Phách ra giá chẳng khác nào là hai nghìn năm trăm khối linh thạch hạ cấp.
Số lượng này khiến cho Lục Định Viễn chần chờ một chút, tuy rằng trận pháp kia không tồi nhưng dù sao hiệu quả của nó cũng không lớn, nếu như dùng nhiều linh thạch như vậy để mua về sợ rằng cũng không có lợi.
Hai nghìn năm trăm khối linh thạch hạ cấp này nếu phân phát cho các đệ tử thì mỗi người cũng được không ít.
Trong lúc hắn còn đang chần chừ, thanh âm của Đường Phong lại truyền tới:
- Sợ rằng chư vị đã hiểu nhầm ý tứ Đường mỗ rồi.
- Sao vậy?
Dư Thiên Phách đang nắm chắc thắng lợi chỉ sợ phát sinh biến cố, không khỏi mở miệng nói.
- Cái mà Đường mỗ muốn truyền thụ cũng không chỉ là trận pháp nho nhỏ bên trong thành!
Đường Phong nở một nụ cười thành tiếng.
Sắc mặt mỗi người đều chấn động, Dư Thiên Phách run giọng nói:
- Ý của Đường công tử là…
- Nếu đã muốn truyền thụ, tất nhiên không thể giữ lại gì! Trước đây Đường mỗ cũng đã nói qua, trận pháp bày bên trong thành cũng chỉ là loại trận pháp thô thiển nhất mà thôi, sở học cả đời của Đường mỗ đâu chỉ có trận pháp này? Còn có trận pháp tụ lại linh khí cùng loại nhanh hơn rất nhiều, nếu đủ thời gian và số lượng linh thạch thì Đường mỗ có thể bày trận tăng hiệu quả lên hai thành.