Vô Thường

Chương 954: Chương 954: Chư Thiên Tinh Thần.




Thực sự thành công? Không có ai leo lên đỉnh Ngự Thần Sơn, không ngờ mình lại leo lên? Hơn nữa không mượn bất cứ âm hồn Linh giai nào, bản thân mình chỉ dùng thực lực Thiên giai thượng phẩm đã làm được điều này. Hiện tại đứng ở nơi này, chính là đỉnh Ngự Thần Sơn a.

Cảm giác tự hào chưa từng có, tự nhiên sinh ra, sau đó là mừng rõ như điên.

Từ khi có được Tá Thi Hoàn Hồn, thời điểm bản thân Đường Phong gặp phải chuyện khó khăn không thể giải quyết, đều sử dụng nó để giải quyết.

Nhưng làm thế, Đường Phong có cảm giác bài xích điều này, bởi vì đây là năng lực mang đến thực lực, cũng không phải bản thân mình có.

Dù có thể đánh bại địch nhân cường đại, cũng là công lao của âm hồn, không phải là năng lực của mình.

Thời điểm vừa mới bước ra giang hồ, tai hại của Tá Thi Hoàn Hồn rất rõ ràng, khi đó bản thân không đủ cường đại, mỗi lần thi triển Tá Thi Hoàn Hồn, mình là người bị tổn thương, đây là chiêu số giết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Sau khi thân thể được rèn luyện đến cực hạn đã không còn xảy ra tình trạng tồi tệ này, nhưng lúc này khuyết điểm bắt đầu xuất hiện.

Mượn âm hồn cường đại quá mức, cương khí toàn thân sẽ vô lực chống đỡ, thời gian duy trì cũng không dài.

Chính vì nguyên nhân này, Đường Phong mới không thích Tá Thi Hoàn Hồn.

Nhưng hôm nay, chinh phục được đỉnh núi Ngự Thần Sơn không ai đặt chân qua, tất cả đều là nhờ bản lĩnh thật sự của mình, làm sao mà Đường Phong không mừng rỡ?

Dù mình là Thiên giai thượng phẩm, nhưng có thể làm được chuyện mà Linh giai thượng phẩm không làm được!

Sau mừng rỡ là mê mang!

Nghe đồn trên đỉnh Ngự Thần Sơn có Thần binh Ngự Thần, đây là thường thức mọi người biết rõ hơn ngàn năm qua.

Mà tin tức này, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà điều chứng minh là đúng. Nhưng hiện tại Đường Phong không phát hiện bóng dáng Thần binh, còn hình thể Ngự Thần dài ngắn ra sao hắn còn không biết, trên đỉnh núi chỉ có một vòng ánh sáng, mà ánh sáng này cũng không tính là quá chói mắt, thậm chí còn tối hơn cả ánh sáng đèn cầy, đứng sừng sửng trước mặt Đường Phong.

Chẳng lẽ đây chính là Ngự Thần? Trong nội tâm Đường Phong xuất hiện ý nghĩ này, nhắc tới cũng lạ, đoàn ánh sáng này giống như một con mắt đang nhìn chằm chằm vào Đường Phong, cho tới bây giờ cũng như thế, nó có linh tính, rất thần kỳ.

Cộng minh vẫn không dừng lại, tiếng vang ông ông từ trong đáy lòng hò hét, thời điểm Đường Phong đưa mắt nhìn đoàn ánh sáng, bỗng nhiên đáy lòng truyền ra một tia báo động!

Chưa bao giờ có cảm giác nguy cơ trải rộng toàn thân thế này, hàng tỉ lỗ chân lông trên cơ thể mở ra, cương khí hung mãnh từ trong đó bắn ra, dù Đường Phong mệt mỏi không chịu nổi vẫn xuất hiện thần sắc khẩn trương.

Vẫn chưa xong! Công kích cuối cùng của Ngự Thần vẫn chưa xong, còn một lớp cuối cùng! Lớp cuối cùng này, mới là khảo nghiệm chính thức của Ngự Thần.

Báo động vừa sinh, đột nhiên đoàn ánh sáng trước mặt bạo liệt, Đường Phong phát hiện, bốn phương tám hướng quanh cơ thể mình xuất hiện tinh quang, dùng số lượng ngàn vạn để tính, đếm cũng không đếm hết.

Âm thanh vút vút như tiếng dây cung run rẩy vang lên, vô số đạo tinh quang kia cũng run run.

Lúc này, toàn bộ tinh quang đánh về phía Đường Phong.

Thần hồn như bay lên! Đường Phong ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào biến hóa trước mặt. Dù thời điểm xông núi đều gặp rất nhiều công kích, nhưng hoàn toàn không thể đánh đồng với lúc này, đỉnh núi ngàn trượng, dù là kích cuối cùng, công kích của Ngự Thần chỉ có một ngàn đạo mà thôi.

Nhưng hiện tại, tinh quang đầy trời, chừng mấy vạn đạo!

Tinh Quang huy động, giống như bầu trời đầy sao, mục tiêu chỉ có một, đó chính là Đường Phong, những công kích có cường độ thế này không thể nào suy đoán, không còn từng đợt như lúc trước nữa, nhẹ cũng không nhẹ, nặng cũng không nặng, nhưng Đường Phong biết rõ, nếu bị những công kích này đánh trung, dù mặc Bất Phôi Giáp, mình cũng phải chết không chỗ chôn!

Nhìn kỳ quang trước mặt, đột nhiên trong đầu Đường Phong linh quang chớp động.

Thì ra, đây mới thực sự thủ pháp ám khí tuyệt thế, nguyên lai, thủ pháp là như thế này.

Chỉ bằng vào tưởng tượng trong đầu, vĩnh viễn không thể nào lĩnh ngộ ra tinh túy của thủ pháp ám khí tuyệt thế, một kích cuối cùng của Ngự Thần đã mở ra một con đường sáng cho Đường Phong.

Nhìn vô số đạo tinh quang trước mắt, Đường Phong huy động hai cánh tay, giọng nói như mộng như ảo:

- Chư Thiên Tinh Thần!

Đột nhiên tất cả ám khí bay múa, dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được đánh ra.

Hào quang lập loè, giống như ngôi sao chổi bay xuyên qua ngân hà.

Những ám khí này, bây giờ nhìn thấy, đã khác với lúc trước rất lớn, cái khác lớn nhất, chính là mỗi chuôi ám khí giống như có được tính mạng, dù là tạm thời, giống như ánh sao trong đêm, rực rỡ chói mắt.

Bế quan một năm, đã làm cho Đường Phong luyện thành hình thức ban đầu của Chư Thiên Tinh Thần, nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, cho tới bây giờ hắn mới hiểu được ám khí của mình thiếu cái gì.

Tính mạng! Trong tính mạng ngắn ngủi cho ám khí, trong nháy mắt như sống lại.

Đây mới thực sự là Chư Thiên Tinh Thần, đây mới thực sự là thủ pháp ám khí tuyệt thế.

Vạn đạo tinh quang ngay ngắn, tất cả ám khí xuất hiện trong nháy mắt chính là khoảng khắc đẹp nhất, sau đó chúng sẽ biến thành bụi phấn! Chúng giống như sao băng, thực hiện xong trức trách của mình, bụi về bụi, đất về với đất.

Trong nháy mắt đỉnh Ngự Thần Sơn yên tĩnh lại.

Cuồng phong thổi qua, trên mặt Đường Phong nở nụ cười, ngửa mặt ngã xuống.

Hắn không bị thương, nhưng hắn quá mệt mỏi! Cương khí toàn thân tiêu hao không còn, tinh thần cũng tiêu hao cực lớn, tuy lần này xông núi thành công, nhưng thân thể chịu phụ tải không nhỏ, ít nhất cũng phải điều dưỡng mấy ngày mới được.

Thời điểm Đường Phong ngã xuống, liền hôn mê.

Đột nhiên Ngự Thần Sơn xảy ra biến cố, đột nhiên ngọn núi đứng sừng sững ngàn năm, Ngự Thân Sơn như một con nhím chấn động kịch liệt, một cột sáng chói mắt xuất hiện trên đỉnh núi, bắn thẳng lên không trung, sau khi quay chung quanh không trung mấy lần, liền bay vào thân thể Đường Phong, biến mất không thấy nữa.

Sau khi ánh sáng biến mất, đột nhiên linh mạch Ngự Thần Sơn bắn ra, lượng linh khí khổng lồ giống như cột sáng vừa nãy, tiến vào trong thân thể Đường Phong.

Đường Phong không hay biết, nhưng Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà đứng dưới chân núi biến sắc.

Ngự Thần Sơn suốt ngàn năm qua, hôm nay lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, bọn họ sao mà không biết có liên quan tới Đường Phong, dù đứng dưới chân núi, giữa sườn núi có mây mù lượn lờ, thời điểm cột ánh sáng bắn thẳng lên trời xuất hiện, bọn họ đã thấy rõ ràng.

- Thần binh xuất thế!

Âm thanh của Tần Thả Ca run rẩy, hắn không nghĩ tới, Đường Phong bế quan suốt một năm, lúc này thành công xông núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.