Vô Thường

Chương 985: Chương 985: Chuẩn bị tốt ta sẽ tới




- Tốt, tốt lắm!

Tư Đồ Kiến che ngực, lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn Đường Phong, nói:

- Đường gia dám cả gan là địch với Tư Đồ gia, chẳng khác nào tự tìm chết, hôm nay người của Đường gia không muốn quy thuận, cũng nên chém giết toàn bộ bọn chúng cho ta!

Mất mặt lớn như vậy, Tư Đồ Kiến còn bình tĩnh được hay sao? Lửa giận trong lồng ngực tràn ra, làm cho hắn quyết định giết tất cả những người này, một người cũng không lưu!

Người trẻ tuổi kia đúng là có chút cổ quái, không biết tu luyện công pháp gì, khí thế và uy áp lợi hại như thế, nhưng hắn chỉ là Linh giai hạ phẩm mà thôi, không biết có thể ngăn cản được công kích của mình hay không.

Tư Đồ Kiến vừa nói những lời này, hiển nhiên là muốn khai chiến với Đường gia bảo.

Mọi người còn chưa kịp động, Đường Phong lại cười lạnh một tiếng:

- Đường gia của ta đại nhân đại lượng, ngược lại cho người Tư Đồ gia các ngươi quy thuận, nhưng trước tiên các ngươi phải hội đủ điều kiện mới được, bằng không, ta sẽ giết sạch toàn bộ các ngươi!

Vừa nói, Đường Phong huy động hai tay, có cảm giác như chỉ điểm giang sơn.

- Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn sính cường bằng miệng lưỡi hay sao?

Tư Đồ Kiến gào rú lên, giống như một con sư tử đang phẫn nộ.

- Ta lại muốn nhìn, có phải ngươi có được bổn sự này hay không?

- Vậy thì mở to mắt chó của ngươi ra nhìn cho thật kỹ!

Đường Phong nheo mắt lại, hai mắt lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Không.

Sau một khắc, một đạo tàn ảnh của Đường Phong kéo ra một đường thẳng thật dài, lưu lại dấu vết trên không trung.

- Coi chừng!

Tư Đồ Kiến kinh hô một tiếng, lời còn chưa dứt, Đường Phong đã xuất hiện trước mặt Tư Đồ Không.

Ánh mắt của tên này nhìn Diệp Dĩ Khô làm cho người ta rất chén ghét, cộng thêm những câu nói vừa rồi của hắn, chẳng khác nào những lời nhục mạ mẫu thân Diệp Dĩ Khô của Đường Phong.

Thân là nhi tử, khi đó Đường Phong đã động sát tâm với hắn. Loại người như vậy chết không đáng tiếc, một kích giết chết hắn, vậy thì quá tiện nghi cho hắn.

Vận chuyển hai đại công pháp, Vô Thường Quyết và Linh Quyết giao hòa lẫn nhau, cương khí toàn thân Đường Phong bắn ra, bên ngoài thân thể xuất hiện một vòng kim sắc quang mang nhàn nhạt.

Đây là hiệu quả sau khi tu luyện Linh Quyết, năm đó Thượng tiền bối dùng thực lực Linh giai trung phẩm, có thể lấy một địch ba, không rơi vào thế hạ phong, nguyên nhân chính là nhờ Linh Quyết.

Mà hôm nay, dù Linh Quyết của Đường Phong không sánh được với Thượng tiền bối, nhưng cũng có tiểu thành, Linh Quyết tầng hai, mang đến tác dụng phụ trợ cho Vô Thường Quyết gấp mấy lần.

Cương khí vận chuyển trong thể nội lúc này rất nhanh chóng, con mắt Đường Phong nhìn thấy, lỗ tai nghe được, còn rõ ràng hơn lúc xưa rất nhiều.

Lực đạo mạnh mẽ, tốc độ nhanh như tia chớp, thời điểm Tư Đồ Kiến hô lên, Đường Phong đã ra tay với Tư Đồ Không.

Hai chỉ đâm ra, móc hai con mắt của Tư Đồ Không ra ngoài, mục tiêu rất rõ ràng, chính là muốn thực hiện lời nói lúc trước của mình.

Một kích này của Đường Phong rất đơn giản, dù tốc độ rất nhanh, nhưng dù gì Tư Đồ Không cũng là Linh giai trung phẩm, làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy chứ?

Sau đó có một tiêng rống buồn bực vang lên, vận chuyển cương khí hùng hồn, tay phải Tư Đồ Không nắm thành quyền, trên nắm tay lập loè hào quang mờ mịt, mạnh mẽ ngăn cản hai ngón tay của Đường Phong, đồng thời tay trái biến thành chảo, chộp vào yết hầu của Đường Phong, hai tay công kích, hiển nhiên là muốn đưa Đường Phong và tử địa.

Nắm đấm chính là nắm đấm, đơn thuần lực đạo mà nói, hoàn toàn không phải hai ngón tay của Đường Phong có thể đánh đồng, nếu một kích này đánh trúng, cho dù thân thể của có cường hãn hơn nữa, chỉ sợ cũng phải gãy xương ngón tay.

Nắm đấm của Tư Đồ Không chưa tới, quyền phong đã giống như dao găm công tới.

Đường Phong cười lạnh một tiếng, đầu lệch xuống, tránh bàn tay trái của Tư Đồ Không, hai ngón tay như linh xà xuất động tránh khỏi nắm đấm tay phải của Tư Đồ Không, vẫn thẳng tắp tiến vào hốc mắt của hắn.

Gương mặt nghiêm túc của Tư Đồ Không biến thành kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới, tên trẻ tuổi đang xông tới này chỉ có cảnh giới Linh giai hạ phẩm, nhưng tốc độ và lực phản ứng toàn thân của hắn, không phải là Linh giai hạ phẩm có thể có được, nhất là hắn nắm chắc tiết tấu chiến đấu, động tác lẩn tránh nguy hiểm, đúng là đã đạt tới đỉnh phong.

Nhất cử nhất động của hắn, một khi đã ra chiêu rồi, thì không ngừng lại một chút nào, mượt mà tự nhiên, giống như đây là phản ứng bản năng của hắn.

Chỉ vừa đối mặt giao thủ với nhau, Tư Đồ Không đã phát hiện mình không có chút biện pháp ứng phó nào, chỉ có thể dùng chân dịch chuyển, đang ở giữa không trung, cấp tốc lui về phía sau, ý đồ thoát khỏi phạm vi công kích của Đường Phong.

Bằng vào kinh nghiệm chiến đấu hơn người và nhãn lực sắc bén, Tư Đồ Không đã nhìn ra, tên Linh giai hạ phẩm này có chút cổ quái, sức chiến đấu không chỉ biểu lộ ra đơn giản như mình đã nhìn thấy, hắn dám xông tới móc mắt của mình, không phải là huyết khí dâng trào, đầu nóng mà là có điểm nắm chắc.

Hắn khẽ động, những người khác của Tư Đồ gia rốt cuộc cũng động.

Vừa rồi Đường Phong ra tay đã khiến người của Tư Đồ gia chú ý, nhưng hành động trước sau chỉ mới qua một tức thời gian mà thôi, cho tới lúc này, bọn họ mới kịp thi triển sát chiêu công kích Đường Phong.

Cái gì là kết cục hổ nhập bầy dê? Không thể nghi ngờ chính là việc lão hổ xé xác toàn bộ lũ dê thành từng mảnh, nuốt vào trong bụng.

Mỗi người đều phát động công kích đánh về phía Đường Phong, vô số hào quang vũ khí và cương khí cương mang đánh tới, nhắm vào cổ, eo bụng, giữa hai chân.

Đám người Tư Đồ gia, trừ Tư Đồ Không thì còn chín tên Linh giai khác, bọn nào có thể trơ mắt nhìn người một nhà bị công kích mà thời ơ chứ.

Chín tên Linh giai đồng loạt ra tay, trong đó có công kích của một Linh giai trung phẩm, với đội hình như vậy, dù là Linh giai thượng phẩm, cũng phải nghĩ kĩ. Đương nhiên Đường Phong sẽ không thờ ơ, Độc Ảnh kiếm xuất hiện, thân thể chuyển động giống như con quay, đánh ra một đạo kiếm quang, mang theo một chuỗi tiêng vang leng keng, có mấy tên Linh giai của Tư Đồ gia bị đánh lui nhưng có không ít những tên khác đã dùng đao kiếm tiếp tục đánh lên người Đường Phong.

Tràng cảnh huyết nhục tung bay trong tưởng tượng của mọi người không có xuất hiện, có vài chuôi vũ khí công kích Đường Phong, nhưng lại không gây ra chút trở ngại nào, ngược lại mượn nhờ lực công kích của đối phương, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Tư Đồ Không.

Lúc này, Tư Đồ Không đang quay người lại, chuẩn bị liên hợp với nhân thủ trong gia tộc công kích, hắn còn chưa kịp giơ nắm đấm lên đánh một kích trí mạng giết Đường Phong, đồng tử của Tư Đồ Không mở lớn, hắn hoảng sợ phát hiện, cái gương mặt lạnh như băng, thần sắc bình tĩnh, tên thiếu niên trẻ tuổi kia đang vọt tới trước mặt mình, duỗi một tay ra bắt lấy cổ của mình.

Bàn tay kia giống như kìm sắt, làm cho Tư Đồ Không không thể hô hấp thoải mái được, dù hắn có giãy dụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, tràng diện này giống như một thiếu nữ nhu nhược bất lực, bị lục lâm thảo khấu cường đạo xông vào bắt cóc.

Tư Đồ Không muốn vận cương khí, nhưng cương khí của đối phương quá quỷ dị, lại rất hùng hồn, xâm nhập vào trong thể nội, phong ấn chặt kinh mạch của hắn, làm cương khí của hắn không thể nào thông suốt.

Thần sắc Đường Phong dữ tợn, con mắt không hề có chút tình cảm nào nhìn gương mặt của Tư Đồ Không, thân thể uốn éo, mang theo hắn như lưu tinh, đánh hắn vào mặt đất.

Đùng một tiếng, cả đại địa như run lên, trên mặt đất khói bụi bay lên tung tóe.

- Nhị đệ!

- Phong nhi!

Vài âm thanh dồn dập la lên truyền tới, tràng diện trong nháy mắt vừa rồi thật sự quá nhanh, nhanh đến mức người của Tư Đồ gia không kịp phản ứng, người Đường gia bảo cũng không kịp phản ứng, khi Đường Phong động thủ, đến khi hai người đều rơi xuống mặt đất, tổng cộng thời gian chỉ ba tức mà thôi.

Trong ba tức này, mọi người của Đường gia bảo cũng không có biện pháp xông vào cứu viện cho Đường Phong.

- Ah. . .

Một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết từ bên kia truyền tới, thanh âm này là của Tư Đồ Không, nghe được tiếng kêu này người của Tư Đồ gia trầm xuống, vì trên mặt đất có khoi bụi bao trùm, là vật che chắn tầm mắt của mọi người, làm cho bọn họ không biết đang xảy ra chuyện gì ở bên đó.

- Cứu người!

Tư Đồ Kiến rất sốt ruột, tiếng kêu này rất thảm thiết và đau đớn, đương nhiên hắn biết Nhị đệ của mình nhất định là chịu tổn thương gì đó, vội vàng dẫn người vọt tới.

Bọn chúng vừa động, một đạo nhân ảnh từ trên mặt đất xông lên.

Tư Đồ Kiến cầm thanh kiếm trên tay, đang chuẩn bị đâm tới, kiếm chiêu vừa ra đã thu tay trở lại, trên miệng hô to nói:

- Đừng động thủ!

Người Tư Đồ gia nghe thế, liền thu liễm chiêu thức lại, Tư Đồ Kiến lao tới đỡ bóng người đang lao lên, đưa mắt dò xét, tóc gáy toàn thân dựng đứng, khuôn mặt vô cùng tái nhợt.

Nhị đệ của mình, lúc này đã mất đi hai mắt, vị trí hốc mắt vốn có hai mắt, hiện tại xuất hiện hai cái lỗ thủng to tướng, bên trong còn có huyết dịch chảy ra, còn mang theo một ít màu đen sền sệt, nhìn thấy đã làm cho người ta buồn nôn, đang từ trên mặt Tư Đồ Không phun ra, vừa rồi hắn kêu lên thảm thiết thê lượng như thế, chính là vì hắn quá thảm.

Đôi mắt này... Là bị người ta móc ra khi còn sống sờ sờ!

- Đại ca...

Tư Đồ Không duỗi hai tay ra, chịu đựng đau đớn sờ Tư Đồ Kiến.

Tư Đồ Kiến nuốt nước miếng một cái, sắc mặt âm trầm, tận lực dùng âm thanh ôn nhất, nói:

- Ta ở đây.

- Giết chúng, giết sạch bọn chúng, hắn móc mắt của ta, ta đã không còn nhìn thấy gì... Đại ca, giết sạch bọn chúng báo thù cho ta.

- Được, đại ca sẽ giết chúng báo thù cho ngươi!

Tư Đồ Kiến cắn răng, gật đầu.

- Không.

Đột nhiên Tư Đồ Không lắc đầu, nói:

- Lưu nữ nhân kia lại, vừa rồi hắn móc mắt của ta, ta muốn hắn nhìn thấy, ta muốn hắn nhìn thấy ta chà đạp nữ nhân kia như thế nào, ta muốn hắn chịu tra tấn còn thống khổ hơn cả ta gáp nhiều lần.

- Ngươi nói cái gì đại ca đều nghe ngươi.

Trong lòng Tư Đồ Kiến như nhỏ máu, trong lồng ngực xuất hiện một ngọn lửa phẫn nộ không gì sánh được.

Dưới sự bảo vệ của chính mình, Nhị đệ lại bị người ta móc mắt khi hắn sống sờ sờ ra đó, chỉ riêng phần tự trách này đã làm cho hắn sắp đánh mất lý trí của mình.

Lúc hai huynh đệ Tư Đồ Kiến nói chuyện với nhau, khói bụi trên mặt đất đã tán đi.

Đường Phong vẫn đứng ở đó, toàn thân giống như bị một khối băng tản ra hàn khí, ngẩn đầu nhìn lên, hắn cảm thấy tâm của hắn đang run lên, trên tay phải của hắn đang chảy máu đầm đìa, đó không phải là máu của hắn, mà là của Tư Đồ Không.

Trên tay hắn đang cầm hai tròng mắt, chính là hai tròng mắt vừa móc ra trên người Tư Đồ Không.

Giơ nó qua đầu, Đường Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám Linh giai Tư Đồ gia trên bầu trời, sau đó nắm chặt tay lại, bóp vỡ hai con mắt.

- Bảo vệ hắn cho tốt, ta sẽ cắt lưỡi của hắn Hắn phải biết, người nào có thể nhìn, lời nào có thể nói!

Lời nói của Đường Phong lạnh như băng, làm cho người của Đường gia bảo cũng cảm thấy lạnh mình.

Đường Phong lúc này, đã không còn khí chất nho nhã trước kia, hiện tại, giống như một ma đầu từ trong luyện ngục bước vào trần gian. Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô giật mình, nhi tử của mình, dưới tình huống mình không phát giác được, lại có thể phát triển đến trình độ này.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn được trong mắt nhau hổ thẹn và vui mừng.

Hổ thẹn là, sau khi sinh ra Đường Phong, suốt mười sáu năm không chiếu cố hắn, dù là ai trong hai người, cũng không làm tròn bổn phận của người làm phụ mẫu.

Vui mừng là, sau mười sáu năm, Đường Phong đã tiếp nhận bọn họ, cũng không vì chuyện bọn họ không chiếu cố mình nhiều năm mà trách cứ, mà bây giờ, càng vì họ mà nổi giận với Tư Đồ Không. Hắn làm như vậy, hắn trở nên huyết tinh tàn bạo như thế, tất cả là vì mẫu thân của mình!

- Phong nhi, đủ rồi!

Trong mắt Diệp Dĩ Khô rưng rưng, ngữ khí nhu hòa, nàng sợ Đường Phong bởi vì tức giận trong nhất thời, làm cho tâm tình của mình xấu đi, biến thành tàn bạo khát máu, nhi tử đã vì mình giải một ngụm ác khí, như vậy đã đủ rồi.

- Không!

Đường Phong từ từ lắc đầu, nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, nói một lời như đinh đóng cột, nói cắt đầu lưỡi của hắn là phải cắt! Phụ mẫu, gia chủ, các ngươi không ai được nhúng tay vào. Mắt chó của đám người này không biết nhìn người thấp, cho nên phải cho chúng thấy thực lực của Đường gia bảo chúng ta.

- Buông tay mà làm!

Đường Đỉnh Thiên cũng nhìn ra, với thực lực Đường Phong biểu hiện ra ngoài, người của Tư Đồ gia không thể làm gì được hắn, Tư Đồ Không bay trở về trong trận doanh của Tư Đồ gia, không có nghĩa là tự bản thân hắn thoát khỏi, mà là bị Đường Phong ném trở về, cho nên hắn không lo lắng cho an nguy của Đường Phong, ngược lại rất hiếu kỳ nhìn xem nhi tử của mình có bao nhiêu bổn sự.

- Chúng ta sẽ lược trận cho ngươi!

- Được!

Đường Phong khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía đám người Tư Đồ gia, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, huy động Độc Ảnh kiếm đánh ra vài đạo kiếm hoa, lạnh giọng hỏi:

- Chuẩn bị cho tốt chưa? Chuẩn bị tốt ta sẽ tới!

Trong chốc lát người của Tư Đồ gia như ngừng thở, trong thiên địa hiện giờ rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt của cao thủ Linh giai. Tư Đồ Không cũng thanh tĩnh một chút, sau đó vội vàng hô:

- Ngăn cản hắn, không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.