Vô Thường

Chương 666: Chương 666: Đánh mất trái tim rồi sao.




Bố Chấn cũng đầu cơ trục lợi, trong sơn cốc hắn đã đoạt không ít mảnh nhỏ, những người còn lại đích đại đồng tiểu dị. Trên bảng xếp hạng, người không có mưu tính duy nhất rằng cũng chỉ có một mình Đường Tuấn mà thôi, hắn thuần túy dựa vào thực lực của mình để đạt được thành tích như vậy, con số tám mươi chín này hoàn toàn xứng đáng!

Nếu không phải hắn đơn độc một mình nổ lực chiến đấu trong Vân Liên Sơn, khiến bọn người Đường Long không tìm được hắn, thì hạng nhất cá nhân e rằng còn không tới phiên Đường Phong có được.

Trong số mười người đứng đầu bảng xếp hạng, Đường gia chiếm hết hai vị trí, hạng nhất và hạng tư, uy thế này quả thực không ai ngăn nổi, cho dù Bố gia tuy cũng chiếm hai vị trí, nhưng cũng chỉ là thứ nhì và thứ năm mà thôi, đều bị Đường gia đè lên đầu.

Thành tích này, đến cuối cùng không những được cộng vào bảng xếp hạng cá nhân mà còn được cộng vào để đánh giá xếp hạng gia tộc. Đường gia đoạt được thanh tích như vậy ngay trong hạng mục tỷ thí đầu tiên cũng đủ để bảo đảm cho gia tộc họ tràn ngập chiến thắng trở về. Cho nên từ khi trở lại Bố gia trang, đám người Đường gia đến giờ vẫn còn cười toe tóe không ngậm miệng lại được.

Còn khoảng ba ngày để nghỉ ngơi điều dưỡng, Đường Đỉnh Thiên bảo hạ nhân Bố gia làm một bàn rượu thịt ngon lành, sớm ăn mừng mà không hề kiêng kỵ gì cả.

Đây hoàn toàn không phải là tiểu nhân đắc chí, chỉ là mỗi lần Đường gia tham gia tỷ thí gia tộc đều chưa từng đạt được thành tích như vậy, thật sự khó mà kiềm nén nỗi vui sướng trong lòng.

Sau khi chè chén no say, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Đường Đỉnh Thiên lại cẩn thận căn dặn mọi người lần nữa, bảo mọi người nghìn vạn lần không nên đắc ý vênh váo, trong cuộc tỷ thí tiếp theo nhất định phải cẩn thận hành sự.

Buổi tối, trong dãy nhà của Đường gia ở bỗng náo nhiệt hẳn lên, không ngừng có các gia tộc khác đến bái phỏng thăm hỏi, nhưng bọn họ cũng chẳng nói gì, chỉ là kéo tới tạo quan hệ mà thôi. Dù sao tỷ thí gia tộc còn chưa kết thúc, Đường Phong tuy hiện tại danh tiếng đang thịnh, nhưng ai có thể đảm bảo hắn có thể giữ vị trí hạng nhất đến lúc cuối cùng kia chứ?

Nếu như hắn thực sự có thể như vậy, mấy gia tộc này chắc chắn sẽ kết giao với Đường gia một phen, nếu Đường Phong giữa đường té ngựa, đối với bọn họ mà nói thì cũng không có tổn thất gì.

Hai người Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô phải ứng phó với những người này đến nỗi kiệt hết sức rồi, mãi đến quá nửa đêm thì cuối cùng cũng được thanh tịnh trở lại.

Ở dãy nhà của Trang gia cư ngụ, trong một gian phòng, Trang Tú Tú ngây dại ngồi trên đất, hai mắt vô thần, sắc mặt có chút ửng hồng. Nàng muốn đả tọa, nhưng vẫn không thể tĩnh tâm được, hễ nhắm mắt lại là liền nhớ tới tình cảnh trên ngọn cô phong hồi sáng. Tự mình cưỡi lên hông một gã nam nhân làm mất hết hình tượng, hai tay còn ôm chặt đầu hắn, thân thể hai người dán chặt vào nhau.

Trước ngực truyền đến từng cơn tê dại, cảm giác nhộn nhạo trong cơ thể rục rịch như muốn chuyển động, hai má nóng rần lên, hơi thở gấp gáp, trong lồng ngực vang lên âm thanh thình thịch, giống như một chú nai con vậy.

Làm sao thế này? Trang Tú Tú giơ tay lên ôm ngực, trong mắt tràn đầy sự đau khổ và mông lung, cảnh tượng kia làm thế nào cũng không xua ra khỏi đầu được.

- Cốc cốc cốc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trang Tú Tú cả kinh, lúc này mới dần thoát ra khỏi cơn giằng co đau khổ. Hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại sự kích động trong lòng, nhẹ giọng hỏi:

- Ai đấy?

- Là ta.

Ngoài cửa vang lên một tiếng nói uy nghiêm, ngay sau đó cánh cửa chầm chậm bị đẩy ra, thân hình của Trang Chính Kiền xuất hiện ngoài cửa.

Trang Tú Tú đứng dậy, cung kính chào một tiếng:

- Tổ gia gia.

Trang Chính Kiền chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào, nhìn Trang Tú Tú một cái, nói với nàng một cách thân tình:

- Tú Tú, chỉ là thất bại nhất thời, không cần quá để tâm, con là một trong những thanh niên xuất sắc nhất ở linh mạch chi địa, chỉ cần nỗ lực, chưa chắc không thể đoạt lại vị trí hạng nhất kia. Bố Liên Chu tuy ác độc âm hiểm, nhưng nếu con thực sự chiến đấu với hắn thì cũng chỉ ngang ngửa nhau mà thôi.

- Vâng.

- Còn về tên Đường Phong của Đường gia kia, hừ, chẳng qua chỉ là châu chấu sau thu mà thôi, nhảy nhót chẳng được bao lâu nữa đâu, lần này hắn có thể đoạt hạng nhất, theo ta thì phần lớn là nhờ vào vận may. Chỉ là một tên Thiên giai hạ phẩm, chẳng đáng để tâm.

Trang Tú Tú mấp máy môi, nàng biết rõ thực lực của tên nam nhân Thiên giai hạ phẩm này hơn bất kỳ ai, nàng cũng biết hắn có thể đạt được hạng nhất tuyệt đối không chỉ nhờ vào vận may, trong lòng nàng muốn nói nhưng không biết nói thế nào. Dù sao nàng và tên nam nhân Thiên Giai hạ phẩm kia giao kết với nhau cũng khá nhiều rồi.

Trang Chính Kiền nghiêm nghị nhìn nàng:

- Tú Tú. Cái gì khiến cho lòng con rối loạn như thế?

Trang Tú Tú cả kinh, cuối đầu không dám trả lời.

Ánh mắt Trang Chính Kiền thâm trầm nhìn nàng:

- Là nam nhân ư?

Trang Tú Tú vội phủ nhận chắc nịch:

- Không có.

Trang Chính Kiền nhìn thẳng vào nàng, một lúc sau mới mở miệng nói:

- Không có thì tốt! Phải nhớ kỹ, trong số thanh niên, trừ con ra, tất cả những người khác đều là phế vật! Không có một gã nam nhân nào có thể xứng với con.

- Tú Tú biết rồi.

- Nghỉ ngơi đi. Ba ngày sau là đến tỷ thí hạng mục thứ hai, đừng để ta lại thất vọng.

Trang Chính Kiền nói xong liền xoay người đi ra ngoài, khi đi đến cửa thì bỗng nhiên dừng bước lại, nói như cảnh cáo mà cũng như nhắc nhở nàng:

- Kiếm của con mất rồi, ta hi vọng trái tim của con không mất đi theo!

Đợi đến lúc Trang Chính Kiền đi khỏi, Trang Tú Tú mới phất tay một cái, đóng cửa phòng lại, cả người nàng chìm vào trong bóng tối, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Trái tim đã đi mất sao? Không! Không phải như vậy, hẳn là không phải như vậy, chính mình cũng muốn bầm thây cái nam nhân kia ra vạn phần mà. Nhưng mỗi khi nhớ tới hắn thì bất giác liền nhớ đến lúc ở dưới Vân Hải Chi Nhai, sự chăm sóc từng li từng tí của hắn, còn mùi y phục của hắn khi đắp lên người mình.

Một mùi vị khiến cho người ta cảm thấy ấm áp!

Thời gian ba ngày, không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để cho những người bị thương điều dưỡng cho tốt, chỉ cần bị thương không quá nghiêm trọng thì ba ngày cũng đủ để khỏi hẳn, có thể tiếp tục tham gia tỷ thí.

Đường Phong trong ba ngày này vẫn luôn ở trong phòng đả tọa tu luyện, ngoại trừ ngày thứ hai bị Đường Điểm Điểm kéo ra ngoài thay đổi không khí, thời gian còn lại không hề lãng phí chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.