Đường Long nhảy lên ôm đệ đệ mình vào lòng, sắc mặt vốn âm trầm trở nên vô cùng phẫn nộ.
Tốc độ của người đến thật sự quá là nhanh, xuất hiện cũng quá mức quỉ dị khó hiểu. Đường Ngạo và Đường Duệ cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ chọn thời điểm này để xuất hiện, bởi vì giờ con cách lúc có thể hái Tinh Thần Thiên Nguyên Quả một nén nhang lận. Hơn nữa vừa rồi bọn hắn cũng cách Đường Hổ quá xa, muốn cứu viện cũng không kịp.
Một đạo kiếm khí băng hàn vọt lên, bắn thẳng về phía bóng đen kia. Bóng đen phất tay một cái liền ngăn cản được, thanh âm trầm thấp lập tức vang lên:
- Thần binh Thủy Hàn kiếm, chỉ thường thôi!
Sau khi hắn nói ra lời này trên bầu trời liền lặng yên không một tiếng động nhiều thêm bốn người, uy áp vô cùng hung mãnh ép xuống mặt đất.
Nhất thời cảm giác thiên băng địa liệt phảng phất dâng lên trong lòng mỗi người. Đại địa trở nên run rẩy, không khí gào thét, bầu trời thay đổi bất ngờ. Những đệ tử Đường gia thực lực thấp một chút thì ngay cả bước chân cũng không vững. Dù là Thiên giai thượng phẩm dưới sự uy áp của năm vị Linh giai cao thủ đi lại cũng trở nên khó khăn, sắc mặt tái nhợt.
Bất quá bốn vị Linh giai của Đường gia cũng rất nhanh làm ra phản kích, bốn cỗ uy áp xông thẳng lên trời ngăn khí thế của những người kia lại. Không những thế, sau khi Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô thôi phát ra linh tính và sát cơ của hai thanh thần binh thì trận thế bên phía Đường gia lập tức chiếm thượng phong, ép địch nhân phải rên lên, lùi về sau một bước trên không trung.
Người mở miệng nói chuyện trước kia oán hận liếc mắt nhìn Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô, lại nhìn hai thanh thần binh trên tay họ, hận đến nổi nghiến chặt răng.
Có năm người tới, không có ngoại lệ, tất cả đều thân mang hắc y, trên đầu thì được trùm một cái áo choàng lớn che cả khuôn mặt khiến người khác không rõ diện mạo thế nào.
Nhưng ở linh mạch chi địa chỉ có chừng đó gia tộc, cũng chỉ có chừng đó Linh Giai cao thủ. Ân oán giữa Đường gia và Chung gia đã giằng co hai mươi năm, linh giai cao thủ của hai bên đã giao thủ không ít lần, Đường Ngạo và Đường Duệ sao có thể không nhận ra thân phận của người đến được?
- Chung Bố Sở, nếu đã vọng tưởng muốn cướp chí bảo của Đường gia ta thì cứ quang minh chính đại đến, lén lén lút lút giấu đầu lòi đuôi như thế làm gì. Ngươi cho rằng thay đổi giọng nói rồi phủ lên một bộ hắc y thì lão phu sẽ không nhận ra ngươi sao?
Đường Ngạo lạnh giọng quát.
Tuy nói vậy nhưng Đường Ngạo vẫn không nghĩ đến lần này những Linh giai của Chung gia lại dốc toàn bộ lực lượng, xem đối với Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đã là thứ bắt buộc phải có rồi.
Linh giai của Chung gia vốn có sáu vị, chỉ có điều Chung Sơn đã bị đánh cho trọng thương lúc ở Bạch Đế thành đến giờ vẫn phải điều dưỡng thân thể đương nhiên không thể đến rồi. Còn lại năm vị, kể cả Chung Ảnh lúc trước Đường Phong từng gặp qua tất cả đều ở chỗ này, cũng xem là đã dốc toàn lực.
Hắc y nhân mở miệng nói chuyện trước kia cười khẽ một tiếng, vươn tay xốc áo choàng của mình lên, cười vang nói:
- Lão phu đã dám tới đương nhiên sẽ không nghĩ đến che dấu tung tích, quang minh chính đại đoạt lấy thì đã sao? Đường Ngạo ngươi có thể tự tin ngăn cản được công kích của cao thủ Chung gia sao? Chớ cho rằng nhiều thêm hai kiện thần binh liền có thể chống lại Chung gia, thứ Chung Bố Sở ta muốn, đến giờ vẫn chưa từng thất thủ.
- Khẩu khí thật lớn.
Đường Ngạo lạnh lùng nhìn Chung Bố Sở
- Lão phu ngược lại muốn nhìn xem, hôm nay các ngươi đến cùng sẽ tán thân ở đây hay là toàn thân trở ra!
- Ngươi cứ thử sẽ biết.
Chung Bố Sở vươn tay điểm một chỉ vào hư không, một cây thương được tạo ra từ linh khí dài chừng ba trượng phát ra quang mang liền xuất hiện, dùng một tốc độ không thể địch nổi bắn tới chỗ Tinh Thần Thiên Nguyên Quả.
Thần sắc Đường Đính Thiên ngưng tụ, đỉnh thương đâm lên chặn lại linh khí chi thương lại trước khi nó lao vào Tinh Thần Thiên Nguyên Quả.
Một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, lấy Đường Đính Thiên làm trung tâm, một cỗ linh khí khổng lồ lan tràn ra bốn phía, dọc đường đi sỏi đá bay mù mịt, thiên địa cũng biến sắc. Đường Đính Thiên gắt gao chặn ngay trước Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, không để linh khí trùng kích đến nơi này
Chung Bố Sở mỉm cười, mở miệng nói:
- Quả cây cũng đã sắp thành thục, Đường Ngạo ngươi cũng không muốn chiến đấu của chúng ta lan đến làm nó bị phá hủy đấy chứ? Không bằng vậy, chúng ta hãy đổi một nơi khác để tỷ thí cao thấp, bên thắng sẽ quay về lấy quả cây này, thế nào?
Vừa dứt lời không đợi Đường Ngạo có phản ứng gì, Chung Bố Sở liền dẫn theo bốn vị Linh giai của Chung gia bay nhanh ra ngoài, căn bản không hề để cho Đường gia có cơ hội lựa chọn.
Đường Duệ chau mày, hắn dù biết đối phương dẫn dụ những Linh giai bên mình đi là đã có lưu lại hậu thủ, nhưng giờ cũng không có biện pháp nào. Bọn hắn đương nhiên có thể không đuổi theo nhưng bọn người Chung Bố Sở nhất định sẽ hồi mã thương. Đến lúc đó chín vị Linh giai đại chiến ở chỗ này, chưa nói đến việc có giữ được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả hay không nhưng toàn bộ Đường gia rất có thể sẽ bị san thành bình địa mất.
Cho nên dù thế nào đi nữa thì Linh giai của Đường gia cũng phải đuổi theo, dù biết đây là mưu kế của ngươi khác nhưng vẫn phải chui vào.
Chỉ là nhất thời Đường Duệ không rõ lắm, Linh giai của Chung gia đều đã ở chỗ này, Thiên giai cao thủ cũng đã xuất động không sai biệt lắm, bọn hắn đến cùng là lưu lại hậu thủ gì mà có thể đảm bảo nhất định sẽ đoạt được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả?
Tất cả những ý niệm thoáng hiện lên trong đầu Đường Duệ, cuối cùng hắn vẫn hướng Đường Ngạo gật đầu một chút.
Cũng không có biện pháp nào cả. Hắn có thể đoán được Chung gia có lưu lại hậu thủ nhưng những Thiên giai của Đường gia đang ở đây cũng có vài chục người, dù Chung gia có hậu thủ gì cũng không phải không có chút phản kháng. Chỉ có thể kí thác hy vọng vào những người này thôi.
Nội tâm Đường Ngạo hiểu rõ, trầm giọng nói:
- Tất cả đệ tử của Đường gia phải trông coi cẩn thận Tinh Thần Thiên Nguyên Quả. Nếu có địch đột kích thì dù có liều mạng cũng phải bảo hộ trái cây chu toàn. Đường Hải, nửa nén nhang sau ngươi hái quả cây xuống mang vào mật thất của Đường gia cất giữ cẩn thận nhé.
Một lão giả tóc hoa râm gật đầu.
Bốn vị cao thủ của Đường gia phóng lên trời, đuổi theo người Chung gia.
Đại bộ phận những Thiên giai của Đường gia còn lưu lại tranh thủ thời gian di chuyển đến bao quanh tiểu thụ, canh phòng cẩn thận, đề phòng xung quanh để ngừa có địch đột kích.
Những người này hơn phân nửa là đệ tử trẻ tuổi của Đường gia, chỉ có mười mấy lão đầu tử của thế hệ trước. Biểu hiện của bọn hắn trấn định hơn rất nhiều, một đám khép mắt lại ngưng thần, mang cảm giác trãi rộng ra bốn phía, nhìn thì có vẻ bình thản nhưng lại cảnh giác hơn bất cứ kẻ nào.
- Tiểu Hổ, ngươi sao rồi?
Đường Long ở một bên ôm thân thể đệ đệ mình, lo lắng la lên. Vừa rồi Đường Hổ bị Chung Bố Sở đánh một chưởng, dù đối phương không dùng toàn lực nhưng Đường Hổ cũng bị thương rất nặng, lúc này miệng đầy máu đen, sắc mặt nhợt nhạt.
- Không vấn đề gì
Đường Hổ cố nặn ra vẻ tươi cười
- Chỉ là chút nội thương thôi.
Nói gì thì nói hắn cũng là Thiên giai thượng phẩm. Dù mới tấn chức chưa được nửa năm, công lực cũng không tinh thuần nhưng cảnh giới đến mức độ này thì phản ứng với nguy hiểm cũng tương đối nhạy cảm. Ngay lúc bị Chung Bố Sở công kích hắn liền ngưng tụ ra hộ thể cương khí của mình, nếu không bị một Linh giai cao thủ đánh lén như thế thì hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.
Đường Phong cũng gấp rút đến bên người Đường Hổ, đặt hai ngón tay vào cổ tay hắn cẩn thận xem xét một phen. Trong những đệ tử của thế hệ trẻ Đường gia thì Đường Hổ để lại cho hắn ấn tượng cũng không tệ lắm, so với ca ca của hắn thì hiền lành hơn rất nhiều. Lúc này hắn bị thương Đương Phong thân là huynh đệ cũng nên quan tâm một chút mới phải đạo.
- Bất Tử Kim Đan đâu?
Đường Long vội vàng nhìn Đường Phong hô lên
- Nhanh, nhanh cho tiểu Hổ ăn vào.
Đường Phong không khỏi liếc mắt, Đường Hổ cũng nói:
- Đại ca, ta thực không có việc gì cả, chỉ cần điều dưỡng mấy tháng là được, việc gì phải lãng phí kim đan chứ?
- Nhị ca ngươi quan tâm quá nên loạn, đã nghĩ nhiều rồi...
Đường Phong nhàn nhạt nói, lập tức sờ tay vào ngực rút ra một lọ đan dược, nhét mấy hạt vào miệng Đường Hổ sau đó lại vận công giúp hắn hóa giải dược hiệu.
Chỉ cần những thuốc chữa thương thế này thì Đường Hộ đã không phải lo nữa rồi. Chẳng qua là kinh mạch và thân thể bị chút tổn thương thôi, không đến mức phải phục dụng Bất Tử Kim Đan.
Sau khi Đường Long nhìn Đường Phong nửa ngày lúc này mới dời mắt đi, tự mình kiểm tra thương thế của Đường Hổ một chút liền yên lòng.
Bất quá Đường Phong đoán sau khi trãi qua chuyện này thì nội tâm của vị Nhị ca này của mình nhất định sẽ có tâm kết. Không sao cả, hắn vốn cũng không chào đón mình, mình cũng chả cần nịnh nọt hắn làm gì.
Đường Tử Thư nói:
- Nhị ca, trước hết vẫn nên đưa Ngũ đệ về phòng để dưỡng thương đi.
- Thế nhưng ở đây. . .
Đường Long không khỏi có chút lo lắng.
- Nơi này đã có chúng ta, sau khi ngươi đưa Ngũ đệ về phòng lại quay lại cũng không muộn.
Sau khi Đường Long trầm tử cả nửa ngày, lúc này mới gật đầu nói:
- Tốt, đại ca vẫn một mực bế quan không ra, ở đây liền nhờ Tam đệ lưu ý nhiều hơn một chút, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.
Nhìn chằm chằm vào thân ảnh rất nhanh đã đi xa của Đường Long đang ôm Đường Hổ, Đường Tử Thư khẽ cười một tiếng nói:
- Thập thất đệ, Nhị ca quan tâm huynh đệ của mình như vậy, ngươi hẳn cũng đã nhìn ra bản tính hắn thế nào rồi.
Đường Phong khẽ cười cười, không nói gì cả. Quả thật người có thể khẩn trương vì huynh đệ như vậy, nhất định không phải là người lãnh huyết rồi. Nhưng cũng phải xem đối tượng khiến hẳn khẩn trương là ai. Đường Hổ là thân đệ đệ của hắn, nếu đổi là người khác chỉ sợ sẽ không được như vậy. Có lý nào chỉ vì một chút nội thương mà bắt mình phải đưa ra Bất Tử Kim Đan chứ?
Đây chính là một cái mạng! Dùng đúng nơi có thể cứu được một mạng người đấy.
Ở một mảnh đất hoang cách Đường Gia Bảo ngoài nghìn dặm, chín vị Linh giai cao thủ phân thành hai phe đối lập nhau. Đường gia có bốn vị, Chung gia năm vị, ánh mắt cừu thị của hai bên chạm nhau trên không, tràng diện giương cung bạt kiếm.
- Không đúng! Không đúng!
Đường Duệ nhìn qua những người tới của Chung gia nội tâm thầm nói. Năm người này của Chung gia căn bản không có chút chiến ý nào cả, nói cách khác, bọn hắn không hề muốn chiến đấu. Vậy bọn hắn dẫn nhóm người mình đến đây chính là để chuẩn bị cho một nhóm nhân thủ khác của bọn hắn.
Chung gia đến cùng còn che dấu lực lượng gì mới có thể cướp được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả dưới sự phòng thủ của mấy chục Thiên giai ?
Chẳng lẽ là vị Linh giai cao thủ cuối cùng Chung Sơn của Chung gia? Không có khả năng. Dựa theo tin tức Đường Đính Thiên mang về, Chung Sơn lần trước bị thương rất nặng, không điều dưỡng mấy tháng thì không thể nào chiến đấu được, mà giờ mới qua được bao lâu chứ?
Vậy sẽ là ai? Sức chiến đấu của Chung gia đã xuất động không sai biệt lắm, theo đạo lý thì ngươi Chung gia hẳn phải không còn dư lực để đi đoạt Tinh Thần Thiên Nguyên Quả mới đúng chứ. . .
- Không tốt!
Đường Duệ đột nhiên nghĩ thông suốt, ngoài miệng hét lớn một tiếng.
- Sao thế?
Đường Ngạo quay đầu hỏi.
Đường Duệ oán hận nhìn chằm chằm vào Chung Bố Sở, nói ra từng chữ:
- Đường gia. . . Có nội gian!
- Cái gì?
Đường Ngạo cũng không khỏi động dung.
- Ha ha ha ha!
Chung Bố Sở điên cuồng cười một tiếng:
- Trí tuệ của Đường Duệ quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá lão thất phu, ngươi đã biết quá muộn rồi!
Khóe miệng Đường Duệ tràn đầy đắng chát, cười khổ một tiếng:
- Chung Bố Sở, thủ đoạn của ngươi thật là cường đại, vậy mà lại có thể thuyết phục cao tầng của Đường gia ta làm phản gia tộc, ngươi rất giỏi!
Có thể khiến năm vị Linh giai của Chung gia biết chính xác những an bài của bốn vị Linh giai Đường gia thì địa vị của tên nội gián này cũng không thấp, nếu không thì không thể cam đoan xác suất thành công của kế hoạch này được. Loại người này chỉ có thể là cao tầng của Đường gia, không phải trưởng lão thì cũng là chấp sự, chỉ có những nhân tài của thế hệ trước mới khiến người khác không nghi ngờ thôi.
Chung Bố Sở cười nói:
- Đường Duệ, chẳng ai hoàn mỹ cả, mỗi người đều có nhược điểm. Ngươi cho rằng mỗi người của Đường gia đều trung thành và tận tâm với gia tộc sao? Chỉ cần đưa ra đủ lợi ích thì hắn cũng sẽ phản bội gia tộc thôi. Huống chi Đường Duệ ngươi lần này lại sai rồi, không phải lão phu thuyết phục hắn làm phản mà là hắn tự tìm đến cửa muốn hợp tác với lão phu đấy.
- Hắn là ai?
Đường Duệ trầm giọng hỏi.
- Nói cho ngươi biết có ý nghĩa gì sao?
Chung Bố Sở khẽ lắc đầu
- Đường Duệ, giờ Đường gia đã thua rồi. Bất quá yên tâm, ta sẽ thay Đường gia ngươi thanh lý môn hộ. Đến lúc đó cả sáu miếng Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đều sẽ rơi vào tay ta, ha ha ha ha!
Đường Duệ cười lạnh một tiếng nói:
- Chung Bố Sở ngươi tính toán thật tốt! Phản đồ của Đường gia thì Đường gia sẽ tự mình thanh lý, không cần ngươi tới khoa tay múa chân đâu! Muốn cầm Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, phải xem hôm nay ngươi còn mạng mang về không rồi hẳn nói!
Lời vừa rơi xuống, một cái Băng Phượng và một đầu Giao Long huyết hồng đột nhiên thành hình mang theo khí thế không gì địch nổi dũng mãnh nhào đến năm vị Linh giai cao thủ của Chung gia.
Chung Bố Sở thu lại khuôn mặt tươi cười, trầm giọng nói:
- Tản ra, không cần phải chính diện giao phong với nó. Thần binh chi uy, Linh giai không thể nào cản được!
Băng Phượng nhẹ thanh minh một tiếng, vang tận mây xanh. Nhiệt độ trong phương viên hơn trăm dăm đột nhiên hạ thấp xuống, mặt đất liền hình thành một mảng băng sương trăng noãn nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, băng phong vạn lý.
Trên bầu trời. . . Tuyết rơi.
Từng bông tuyết chừng móng tay chậm rãi rơi xuống, đầu tóc bạc của Diệp Dĩ Khô khẽ tung bay trong gió tuyết, tà váy trắng tinh lay động trong cơn liệt phong. Nàng nhắm mắt lại, khẽ mở cặp môi đỏ mọng, thanh âm nỉ non tựa mộng ảo truyền đến tai của mỗi người:
- Thiên kiếm!