Vô Thường

Chương 863: Chương 863: Hễ quét là sạch.




Sơn Hà Đồ xuất hiện, kinh động đám người trên mặt đất, tự nhiên bọn họ cũng phát hiện, bốn người đang đánh nhau túi bụi, nhưng đều phát giác được điều dị thường, tưởng rằng cổ bảo ngàn năm xuất thế, lập tức dừng tay giảng hòa, lần mò theo cổ linh khí chấn động tìm tới, đến chỗ này thì gặp được Đường Phong.

Bốn người vừa nhìn thấy Đường Phong, sắc mặt vui mừng, nhưng khi thấy Sơn Hà Đồ trôi nổi trước mặt Đường Phong, thần sắc trở nên kinh ngạc.

Bọn họ vốn không nghĩ rằng một bức tranh không gió lại có thể bay, hơn nữa cổ linh khí chấn động trước đây họ cảm nhận được là từ trong bức tranh truyền ra.

- Cổ bảo ngàn năm!

Tinh quang trong mắt một tên đệ tử Huyết Vụ Thành chợt lóe lên, hưng phấn quát lên.

Sau một khắc, bốn người đồng thời xông tới, không đem Đường Phong để vào trong mắt, tám cái tay đều nắm lấy Sơn Hà Đồ. Động tác bốn người không chậm, râu cá trê cũng nghiêm túc, khống chế Sơn Hà Đồ thoát thân, làm cho bốn người đều chộp vào hư không.

Đường Phong vung tay lên, ba cổ dược thi xuất hiện trong gian phòng, gian phòng vốn không lớn lúc này càng thêm chật chội. Dược thi vừa xuất hiện, Đường Phong đã ra lệnh cho chúng tấn công bốn người này.

Bản thân Đường Phong tay cầm Độc Ảnh kiếm, Duệ Kim Chi Lực phát ra, vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, như lang như hổ giết tới.

Một hồi đao quang kiếm ảnh, sau ba tức thời gian, bốn tên cao thủ của hai thế lực lớn đã té xuống mặt đất.

Là bọn họ ngu ngốc nên không đề phòng Đường Phong.

Tán Tá Thi Hoàn Hồn đi, đem ba cổ dược thi thu lại, thuận tay đem âm hồn bốn người cô đọng ra, thi thể ném vào Mị Ảnh không gian, bước chân Đường Phong không dừng lại, đi theo râu cá trê vào một gian phòng khác.

Dọc đường đi đụng phải rất nhiều gian phòng nguy hiểm, những gian phòng này cũng làm râu cá trê chấn động, bất đắc dĩ, đành phải đi vòng qua, hắn không sợ những vật này, nhưng Đường Phong muốn đi qua phải vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, làm như vậy, tiêu hao cương khí quá lớn.

- Lạ thật, không ngờ lại có nhiều rắn quái dị và hắc phong như vậy, năm xưa lão phu chỉ nuôi một con rắn và một con hắc phong thôi mà.

Râu cá trê nói thầm trong miệng.

Đường Phong đi theo phía sau hắn nói:

- Ngàn năm qua đi, con rắn và con hắc phong mà ngươi nuôi bây giờ đã tới Bát giai, những con vật này đều do chúng sinh sôi nảy nở ra.

- Bát giai?

Râu cá trê tràn đầy kinh ngạc,

- Hai con tiểu chút chít này không ngờ cũng không chịu kém, thời điểm lão phu bắt được, chúng chỉ tới Lục giai mà thôi.

- Này lão thất phu, thời điểm ta tới nơi này gặp phải hai nhóm người, bọn họ nói những vào ngàn năm trước có một cao nhân tên là Tư Đồ lưu lại cổ bảo, Tư Đồ mà họ nói có phải là ngươi không?

- Lão phu đã quên tên của mình rồi.

Râu cá trê cười khổ một tiếng, nhưng xem ra Tư Đồ xác thực là tên của hắn.

- Bảo bối mà ngươi cất dấu là những thứ gì? Tại sao người của hai thế lực lớn đều nhìn chằm chằm vào nó thế?

Đường Phong tràn đầy nghi hoặc, có thể làm cho Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành đồng loạt ra tay, chắc chắn không phải vật tầm thường, Đường Phong cũng rất chờ mong.

- Có không ít, cụ thể là gì thì ta quên rồi, đại thiếu bên này.

Tư Đồ lại đi vào một gian phòng, bay thẳng xuống phía dưới.

Dưới sự dẫn dắt của Tư Đồ, đi thẳng thêm một nén hương, hai người cũng không biết vị trí trong lòng đất của mình là ở đâu.

Đi vào một gian phòng, sắc mặt Tư Đồ đột nhiên vui vẻ, mở miệng nói:

- Đến rồi!

Tâm thần đang căng cứng của Đường Phong cũng bình thường trở lại, hắn chờ đợi trong lo lắng, sợ bị đội ngũ của hai thế lực lớn đuổi theo, hiện tại bọn họ cũng đã tới được chỗ cất dấu cổ bảo ngàn năm trước.

Phóng nhãn nhìn khắp căn phòng, bên trong ngoại trừ những con rắn nhỏ rậm rạp trên mặt đất, cũng không bảo bối gì.

- Ở đâu?

Đường Phong chau mày.

- Đại thiếu, chỉ cần đánh vỡ bức tường kia, ngươi sẽ nhìn thấy chỗ năm xưa lão phu cất giấu bảo bối. Nhưng tốc độ phải nhanh một ít a, lão phu phát hiện có không ít người đang chạy tới nơi này.

Không cần hắn nhắc, Đường Phong vẫn luôn thả thần thức ra chú ý động tĩnh của hai thế lực lớn. Sơn Hà Đồ là một tấm bia ngắm sống, phát ra linh khí chấn động, làm cho người của hai thế lực lớn như mèo ngửi được mùi cá tanh, giết thẳng đến vị trí của mình.

Đã tới đây, không cần râu cá trê tiếp tục chỉ dẫn, Đường Phong đem Sơn Hà Đồ thu vào trong Mị Ảnh không gian, phóng xuất ba cổ dược thi ra, trực tiếp giết vào trong phòng.

Tốc chiến tốc thắng, những con rắn nhỏ này dù không tạo ra bao nhiêu uy hiếp với mình, nhưng cũng không thể bỏ qua mặc kệ, chỉ có thể giết toàn bộ mới được.

Thời điểm Đường Phong và ba cổ dược thi đang ra sức giết rắn, tốc độ của hai thế lực bỗng nhanh hơn nữa, bọn họ phát hiện linh khí chấn động hùng hậu đột nhiên biến mất không còn nữa, lo lắng vạn phần, cho nên phải tăng tốc chạy về phía Đường Phong.

Hai mươi tức qua đi, dưới sự trợ giúp của ba cổ dược thi, Đường Phong đã giết sạch sẽ những con rắn nhỏ trong phòng, lập tức nhìn vào vách tường trước mặt, vận chuyển cương khí, một chiêu Phách Sát Kiếm bổ tới.

Dưới kiếm thế hung mãnh tuyệt luân, cái vách tường nãy yếu ớt như tờ giấy, trực tiếp sụp đổ.

Sau một khắc, Đường Phong phát hiện phía sau vách tường này, có một ít mật thất nhỏ, trong mật thất, đặt nhiều đồ chơi kỳ quái.

Đường Phong xông vào trong mật thất, thậm chí Đường Phong cũng chưa kịp nhìn xem bảo bối có hình dạng gì, liền đem tất cả nhét vào trong Mị Ảnh không gian.

Nhưng có một điểm làm cho Đường Phong nghi hoặc khó hiểu, những bảo bối này không phải là phàm phẩm, nên tản ra khí chấn động mãnh mới đúng, nếu không phải Tư Đồ chỉ dẫn cho mình, dù mình có dùng thần thức xem xét, cũng không cách nào phát hiện ra trong này có mật thất, và trong mật thất lại có bảo bối.

Ở đây nhiều gian phòng như vậy, ai nghĩ tới sẽ đánh vỡ một vách tường chứ?

Tạm thời nghĩ mãi không rõ, sau khi tìm được nơi an toàn thì phải hỏi Tư Đồ cho rỡ mới được!

Không qua bao lâu, Đường Phong đã đem bảo bối trong mật thất quét sạch không còn, sau khi xác định không bỏ sót bất kỳ thứ gì, Đường Phong nhanh chóng quay người, chuẩn bị chạy thoát khỏi nơi đây.

Nhưng đã quá trễ.

Đường Phong vừa trở lại gian phòng, trước mắt đã xuất hiện một thân ảnh, Lý Thiên Cừu suất lĩnh cao thủ Huyết Vụ Thành ngăn cản đường đi của hắn. Bên kia, Tô Luyến Thủy suất lĩnh cao thủ Thiên Thánh Cung ngăn cản hướng chính diện của hắn.

Bàn chân Đường Phong như bị rút gân! Hắn đã đánh giá quá thấp tốc độ của hai thế lực lớn, quá nhanh, nhanh đến mức chính mình không có thời gian chạy trốn.

Đánh bạo, Đường Phong bước chân vào gian phòng kia, cảnh giác bốn phía, chậm rãi nhích tới gần tổ ong cực lớn kia. Đường Phong rất kỳ quái, mình đi thẳng tới tổ ong trước mặt, cũng không phát hiện ra thân ảnh của bất kỳ con tiểu hắc phong nào.

Lấy Độc Ảnh kiếm ra, Đường Phong nhẹ nhàng gõ gõ tổ ong trước mặt, vẫn không có động tĩnh.

Ở đây không có nguy hiểm, ngược lại lại có năng lượng kỳ dị chấn động, điều này đã làm Đường Phong chú ý. Ngẫm lại, Đường Phong vận cương khí, chém một kiếm vào tổ ong.

Một âm thanh đinh tai phát ra, Độc Ảnh kiếm chém lên tổ ong, nhưng không làm nó tổn thương chút nào, ngược lại lại có tiếng kim loại chạm vào nhau phát ra.

Tổ ong này quá cứng rắn! Tuy vừa rồi Đường Phong không dùng bao nhiêu khí lực, nhưng tốc độ cực nhanh, lại thêm cương khí phụ trợ, dù là Cương binh, cũng có thể bị chặt đứt. Nhưng tổ ong này lại không bị tổn hao chút nào, lần này, Đường Phong càng có hứng thú.

Tiểu hắc phong bình thường, chắc chắn không có khả năng làm ra tổ ong chắc chắn như vậy.

Chẳng lẽ cái tổ ong này, chính là tổ của con hắc phong cực lớn trên mặt đất? Cũng chỉ có Bát giai linh thú mới có thể có bổn sự này. Tổ ong của Bát giai linh thú, bên trong chắc chắn có thứ tốt.

Hít một hơi thật sâu, đè nén kích động trong lòng, Đường Phong sử dụng Duệ Kim Chi Lực, trên Độc Ảnh kiếm xuất hiện một tầng kim quang, giống như được mạ vàng, trông rất đẹp mắt.

Lập tức Đường Phong chém ra một kiếm, một kiếm này chém lên tổ ong, trực tiếp bổ ra một đạo, nhưng lại không thể chặt đứt, Duệ Kim Chi Lực, vô kiên bất tồi, nhưng uy lực của nó lúc này đã giảm đi rất nhiều.

Đường Phong cũng không để ý, bởi vì Độc Ảnh kiếm đã chém tổ ong rách ra một lỗ hỏng, một cổ hương khí đậm đặc đột nhiên xuất hiện, hít vào trong mũi, thấm vào ruột gan, làm cho người ta rất vui vẻ thoải mái, sảng khoái giống như thể hồ quán đỉnh.

Tiến lên xem xét, Đường Phong phát hiện trong tổ ong, có một ít chất lỏng màu vàng kim nhạt, bề mặt thứ này cứng rắn như vậy, bên trong lại xuất hiện chất lỏng, mượt mà no đủ, sắp xếp chỉnh tề phân bố trong tổ ong, mà mùi thơm vừa rồi, chính là từ thứ này phát ra.

Bên trong tổ ong thì chỉ có mật ong thôi, đây là thường thức. Nhưng thứ mật ong trước mặt nhìn rất mượt mà no đủ hóa thành hạt tròn, tốt hơn mật ong bình thường rất nhiều, màu vàng kim nhạt của nó sáng hơn cả trân châu.

Tìm được bảo bối, Đường Phong không biết nó có tác dụng gì, nhưng từ mùi hương phiêu đãng trong không khí để suy đoán, thứ này chắc chắn không phải tục vật.

Thò tay nhặt lên một hạt lên, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, mùi thơm càng đậm, há miệng ra, Đường Phong đem hạt màu vàng kim nhạt này ngậm vào trong miệng.

Vừa vào miệng lập tức hóa thành chất lỏng, cảm giác giống như cam tuyền vừa vào miệng liền chui thẳng vào bụng, tràn vào trong đan điền, Đường Phong phát hiện, cương khí bị tiêu hao trong khoảng thời gian này chỉ trong chốc lát đã được bổ sung trở lại, không chỉ thế, ngay cả tinh thần cũng chấn động, cảm giác mát mẻ như bao phủ khắp toàn thân.

Trong miệng tràn ngập mùi hương, Đường Phong cảm giác dư vị vẫn còn trong đầu lưỡi, xem ra thứ đồ vật màu vàng nhạt này có tác dụng hồi phục cương khí trong thời gian ngắn, hiệu quả của nó còn tốt hơn khi phục dụng những đan dược khôi phục cương khí rất nhiều.

Nhưng Đường Phong cũng có chút thất vọng nho nhỏ, hắn cảm giác, cảm thấy những thứ đồ vật màu vàng kim nhạt này không nên chỉ có tác dụng với đan điền mới đúng.

Duệ Kim Chi Lực! Đường Phong đem lực lượng cương tâm quán chút vào trong Độc Ảnh kiếm, cầm kiếm nhảy lên không trung, chém chém mấy kiếm, đem phần dính vào trong đỉnh gian phòng của tổ ong cắt đứt, vẫy tay, trực tiếp thu tổ ong vào Mị Ảnh không gian.

Không còn thời gian để trì hoãn nữa, cương khí chấn động trên đỉnh đầu càng ngày càng mãnh liệt, rất rõ ràng cuộc chiến đấu của người hai thế lực lớn với hai con linh thú đang đi đến giai đoạn cuối cùng, một khi bọn họ đánh xong, chỉ sợ tất cả bọn họ sẽ xâm nhập vào trong tổ ong dưới đất này, nhiều Linh giai tiến vào như vậy, trong một hoàn cảnh như thế này, nếu bị bọn họ vây quanh, Đường Phong đừng mong tìm kiếm được cổ bảo, trừ phi sử dụng đòn sát thủ, giải quyết cuộc chiến trong thời gian một nén hương.

Lại xuống tiếp hơn mười gian phòng, Đường Phong vẫn không tìm được địa phương mà râu cá trê giấu bảo bối, sau khi đi vào một gian phòng, điểm mấu chốt trong tâm lý Đường Phong cũng bị đánh vỡ.

Cắn răng một cái, đem Sơn Hà Đồ từ trong Mị Ảnh không gian ra.

Cùng lúc đó, trên mặt đất người của hai thế lực lớn đang chiến đấu với linh thú cũng cảm nhận được cổ linh khí chấn động này.

Lý Thiên Cừu hét lớn một tiếng:

- Cổ bảo ngàn năm xuất thế, nhanh chóng giải quyết con nghiệt súc này cho ta!

Tô Luyến Thủy ở bên kia nhịn không được quát lên không thôi:

- Giết con rắn này này, tuyệt đối không thể để cho người của Huyết Vụ Thành vượt lên trước!

Hai đại Linh giai trung phẩm hạ lệnh, hơn mười Linh giai cao thủ lập tức nhận lệnh, hắc phong và Ngọc Thủ Kim Long vốn là nỏ mạnh hết đà lúc này chèo chống không được mười tức thời gian, liền bị hai thế lực lớn đánh chết.

Hai nhóm người cơ hồ cùng giết đối thủ của mình cùng lúc, ngay cả nội đan cũng không kịp lấy, trực tiếp chạy vào trong lỗ thủng nằm gần mình nhất.

- Đại thiếu có gì phân phó?

Đường Phong ở trong tổ ong dưới lòng đất, râu cá trê vừa xuất hiện lập tức cung kính hỏi thăm.

- Bảo bối mà ngươi giấu rốt cuộc ở đâu? Nhanh nói ra!

Đường Phong không dám trì hoãn chút nào, gấp gáp mở miệng hỏi.

- Ồ, đại thiếu đã tiến vào rồi sao? Điều này cũng đúng, dùng bổn sự của đại thiếu, bẩy rập và linh thú bên ngoài, không thể nào ngăn cản được bước chân của đại thiếu!

- Nói nhảm thêm một câu nào nữa, ta sẽ lập tức giam ngươi lại!

Thời gian của Đường Phong lúc này rất gấp, còn có thể nghe hắn nói nhảm sao?

- Đại thiếu xin mời đi theo ta!

Thần sắc râu cá trê nghiêm túc, khống chế Sơn Hà Đồ đi trước dẫn đường, giống như cưỡi ngựa xem hoa đi xuyên qua tổ ong trong lòng đất, không dừng lại chút nào, ngẫu nhiên dừng lại một lát, sau đó tiếp tục đi tiếp.

Xem ra ngàn năm trôi qua, hắn đối với nơi này cũng có chút không quen thuộc, dù sao nơi này cũng có phần ảnh hưởng rất lớn từ hai con Bát giai linh thú kia, làm quấy nhiễu trí nhớ của hắn.

Đi được một lúc, thời điểm Đường Phong và râu cá trê vào một gian phòng, đột nhiên từ lỗ thủng đối diện xuất hiện bốn đạo thân ảnh, bốn người này chính là bốn người lúc trước hai đại thế lực hạ lệnh đuổi theo Đường Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.