Vô Thường

Chương 582: Chương 582: Kiếm là gì?




Nhưng thứ nào hữu dụng hơn cũng không biết được, dù sao thì cho dù ăn xong Thu Phong Vũ Lộ đan cũng không nhất định có thể cảm ngộ được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, rất có khả năng không có tác dụng gì cả. Mà Tinh Thần Thiên Nguyên Quả lại chắc chắn có thể làm cho người khác đạt được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong một ngày.

Đây cũng là nguyên nhân Đường Long nói Đường Phong biết chọn thời điểm tốt để quay về Đường gia. Giờ gốc cây kia của Đường gia kết xuất ra sáu trái Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, Linh giai cao thủ dùng cũng chỉ vô dụng, đương nhiên phải để cho những người trẻ tuổi rồi.

Phụ thân Đường Liệt Thiên của Đường Tuấn chết trận trong lúc chiến đấu với Chung gia mười năm về trước. Giờ nhất mạch của hắn chỉ còn lại mỗi mình hắn, thực lực lại cao nhất trong lớp trẻ nên về tình về lý thì hắn hẳn là có một quả.

Ngoại trừ một quả này, vẫn còn lại năm quả. Trong thế hệ của Đường Đỉnh Thiên có năm huynh đệ, ngoại trừ nhất mạch của Đường Tuấn chỉ còn một người thì những mạch khác đều có không ít người. Trước khi Đường Phong đến thì không ai biết Đường Đỉnh Thiên còn có hậu nhân cả, cho nên nhất mạch của Đường Đỉnh Thiên không tính vào trong đó. Còn lại năm quả thì mỗi mạch được phân một quả, cũng chỉ còn lại hai quả.

Hai quả này nếu dùng để đổi linh thạch với Bố gia thì ít nhất cũng có thể đổi được năm mươi khối linh thạch.

Nhưng giờ Đường Phong đã đến. Lấy thực lực của Đường Đính Tiêm và Diệp Dĩ Khô cùng với những cống hiến của bọn họ cho Đường gia lúc trước, được chia cho một quả cũng là chuyện chắc chắn. Nhưng việc này chẳng khác nào làm Đường gia ít đi hai mươi khối linh thạch, đây là tổn thất của mỗi người bọn hắn, Đường Long mồm miệng độc ác sao lại không nói móc vài câu được?

- Lão già ta đây cũng chưa thấy được hình dạng của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả ra sao, Phong nhi ngươi rất có phúc khí đấy.

Đường Đỉnh Thiên cười ha ha. Dù sao một trăm năm mới khai hoa kết quả một lần, Đường Đỉnh Thiên năm nay còn chưa đến bốn mươi làm sao mà thấy được?

Đường Phong thờ ơ.

Tinh Thần Thiên Nguyên Quả trong mắt người khác được cho là trân bảo dù phải liều mạng cũng muốn đoạt được, nhưng với hắn chẳng khác gì gân gà cả.

Sau khi dùng liền trực tiếp tăng lên một giai, chỉ một chút tác dụng như thế thì Đường Phong cũng không để ý đến. Tốc độ tu luyện của hắn đã vô cùng nhanh chóng rồi, giờ còn chưa đến mười tám đã là Thiên giai hạ phẩm, chỉ cần cho hắn thời gian hắn liền có thể tự mình tăng thực lực lên.

Còn tác dụng kia của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả Đường Phong cũng hoàn toàn không cần, Thiên Nhân Hợp Nhất nha, đã sớm đạt đến rồi, cần gì phải dùng đến ngoại vật chứ?

- Đường gia các ngươi tất cả đều là đồ ngốc, đồ ngốc, đại ngốc!

Đường Phong không có phản ứng gì nhưng Linh Khiếp Nhan nghe xong lại dậm chân.

- Nha đầu ngươi có cao kiến gì sao?

Nội tâm Đường Phong khẽ động, dùng thần thức hỏi lại.

- Hai miếng Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, rõ ràng lại chỉ đổi được 50 khối linh thạch, quả thật ngu ngốc hết chỗ nói.

Ngữ khí của Linh Khiếp Nhan đầy vẻ tiếc nuối.

- Có được bảo sơn lại không biết lợi dùng thế nào, người của Đường gia các người đều là có mắt không tròng. Phong ca ca, giá trị của quả này tuyệt đối không phải chỉ có một chút như vậy. Đây mới là thiên tài địa bảo thật sự, đoạt thiên địa tạo hóa. Vật này được sinh ra từ Tinh Thần tinh hoa, giá trị của một quả ít nhất cũng được một ngàn khối linh thạch cấp thấp.

- Nhiều như vậy sao?

Đường Phong cũng trở nên chấn kinh. Trải qua đoạn thời gian này khiến hắn hiểu rất rõ sự trân quý của linh thạch.

Đường gia mười năm mới có được một hai trăm khối, nếu so sánh như vậy thì giá trị của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả cũng quá khủng bố rồi.

- Bất quá cũng không trách được người Đường gia các ngươi.

Linh Khiếp Nhan nghĩ nghĩ lại mở miệng nói

- Bọn hắn không biết sử dụng đúng cách, chỉ biết dùng trực tiếp, đương nhiên hạ thấp giá trị của quả này xuống rồi.

- Ngươi biết dùng cách nào sao?

Đường Phong nghe ra ẩn ý trong lời nói của Linh Khiếp Nhan, trong lòng không khỏi vui vẻ.

- Hừ, bổn cô nương đương nhiên biết.

Linh Khiếp Nhan giương giương đắc ý.

- Phong ca ca, ngươi nhất định phải đoạt được sáu quả kia. Tinh Thần Thiên Nguyên Quả rất kỳ lạ, cây muốn trưởng thành ít nhất cũng cần ngàn năm nhưng mỗi gốc cây tối đa cũng chỉ kết trái được ba lượt, sau ba lượt này cây sẽ lập tức chết héo. Cho nên quả này là một bảo bối hiếm thấy trên đời. Nếu có được sáu miếng Tinh Thần Thiên Nguyên Quả này thì có thể bảo Mạc nha đầu luyện chế ra rất nhiều đan dược rồi, rất có khả năng sẽ giúp được một vài người tấn chức lên Linh giai đấy.

- Việc này... Không được tốt lắm đâu?

Đường Phong bị Linh Khiếp Nhan nói cho hơi chút động tâm, nhưng ngoài miệng vẫn rất chần chừ. Dù sao vật này cũng là bảo bối của Đường gia, Đường Phong tốt xấu gì cũng được xem là đệ tử Đường gia, sao có thể vươn độc thủ đến nhà của mình được? Về tình về lý cũng đều không hợp đạo đức.

Nếu vật này là của nhà khác thì Đường Phong đã nhịn không được muốn hành động rồi, thứ tốt ai lại không muốn chứ?

- Có gì không tốt?

Linh Khiếp Nhan tiếp tục giật dây.

- Để loại bảo bối này cho người Đường gia các ngươi dùng cũng chỉ là phí của trời thôi. Ngươi đoạt mấy quả này đưa cho Mạc nha đầu luyện chế đan dược, đến lúc đó phân cho bọn họ vài viên là được rồi.

- Tuy là nói vậy nhưng nha đầu ngươi lại quên rồi, nơi sinh trưởng của cái cây này chính là chỗ ở của hai vị Linh giai cao thủ Đường gia. Thiếu gia ta làm gì có bổn sự đoạt đồ trên tay hai người này chứ?

Trong lòng Đường Phong cũng tiếc hận một hồi.

- Ách...

Linh Khiếp Nhan cũng có chút bất đắc dĩ, thật lâu mới thở dài nói:

- Đáng tiếc.

Quả thực đáng tiếc. Bổn sự của Đường Phong tuy rằng không nhỏ nhưng lấy cảnh giới hiện nay của hắn làm sao mà đoạt Tinh Thần Thiên Nguyên Quả dưới sự bảo hộ của hai vị linh giai cao thủ được? Đến lúc đó chỉ cần lộ ra chút dấu vết, chẳng những Đường Phong không cách nào ở lại đây mà còn có thể sẽ liên lụy đến cả cha mẹ nữa.

- Phong nhi, Phong nhi

Diệp Dĩ Khô quơ quơ hai tay trước mặt Đường Phong để hấp dẫn sự chú ý của hắn, cười khổ nói:

- Lời mẫu thân nói ngươi để đi đâu rồi, đang suy nghĩ gì mà nhập thần vậy?

- À?

Đường Phong phục hồi lại tinh thần, gãi gãi đầu nói:

- Không có gì, chỉ là đột nhiên sững sờ một chút. Đúng rồi, Tinh Thần Thiên Nguyên Quả của Đường gia đã thành thục mấy lần rồi vậy?

Đường Đính Thiến uống một ngụm rượu, nói:

- Lần này hình như đã là lần thứ ba rồi, lần đầu quả này thành thục đã được thế hệ của hai vị lão tổ dùng. Nghe nói hai vị này cũng vì sau khi dùng qua Tinh Thần Thiên Nguyên Quả nên mới có thể tấn chức Linh giai đấy.

Đã là lần thứ ba rồi à, vậy không phải nói qua lần này nữa là cái cây kia sẽ trở nên héo rũ sao.

- Phong nhi, đi đường đến đây cũng đã miệt rồi, để mẹ chuẩn bị cho người chút nước tắm, sau khi tắm xong hãy đi nghỉ ngơi đi.

Diệp Dĩ Khô thấy Đường Phong vừa rồi thất thần còn tưởng rằng do hắn quá mỏi miệt nên mới vậy

- Được.

Đường Phong cũng không từ chối.

Đường Phong nghỉ ngơi đả tọa một đêm, tinh khí thần đều sảng khoái

Việc Đường Phong tới Đường gia cũng không có mấy người biết. Hắn lần này đến chủ yếu là để gặp mặt Diệp Dĩ Khô và Đường Đính Thiên, sau khi nhìn thấy hai người đều an toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá hắn cũng không định trở về ngay, dù sao bên phía Thiên Tú cũng không có chuyện gì. Mà ở đây ba tháng sau có một hồi gia tộc đại chiến, cao thủ trong linh mạch chi địa nhiều như mây, có thể lưu lại đây xem một chút, sau khi xem xong trở về cũng không muộn.

Những người trẻ tuổi của Đường gia tham gia gia tộc đại chiến cũng đã sắp xếp xong xuôi, ngoại trừ Đường Tuấn và Đường Long ra còn có ba người khác, đệ đệ của Đường Long Đường Hổ, nhi tử của Đường gia lão Nhị Đường Phệ Thiên Đường Tử Thư, nữ nhi của lão Tứ Đường Chiến Thiên Đường Điểm Điểm.

Trong năm người này ngoại trừ Đường Điểm Điểm và Đường Tử Thư chỉ là Thiên giai trung phẩm ra, ba người khác đều là Thiên giai thượng phẩm cả, chỉ có điều công lực cũng có sự chênh lệch nhất định. Trong đó thực lực của Đường Tuấn là mạnh nhất, Đường Long thứ hai, Đường Hổ thứ ba.

Không còn cách nào, Đường gia cũng muốn tất cả những người xuất chiến đều là Thiên giai thượng phẩm, nhưng lớp trẻ cũng chỉ được những người kia thôi. Trừ ba người là Thiên giai thượng phẩm ra, những người khác đều là Thiên giai trung phẩm và Thiên giai hạ phẩm thôi. Tuyển tướng trong người lùn, Đường Tử Thư và Đường Điểm Điểm cũng chỉ có thể xuất chiến.

Bất quá bọn hắn tham chiến cũng chỉ là cho đủ nhân số thôi. Thiên giai trung phẩm ở trong gia tộc đại chiến rất ít khi có thể làm nên chuyện gì. Tranh đấu chủ yếu đều tập trung ở cấp độ Thiên giai thượng phẩm. Có thể nói tương lai của gia tộc đều đặt cả vào tay ba người Đường Tuấn.

Nếu thành tích của bọn hắn tốt, Đường gia sau này có thể phát triển nhanh chóng rồi. Còn nếu là thành tích kém thì trong vòng mười năm sẽ phát triển rất chậm chạp

Đường Phong thuộc về đời thứ ba của Đường gia. Nói là đời thứ ba thật ra cũng không chính xác lắm. Bởi vì nếu tính theo bối phận thì hai vị lão tổ Linh giai kia phải hơn Đường Phong vài bối, nếu tính ra thì có thể xem là tổ gia gia của Đường Chiến Thiên, cũng đã hơn hai trăm tuổi rồi.

Hai vị lão tổ này được xem là đời thứ nhất của Đường gia. Ở dưới bọn họ nhưng trên thế hệ trẻ tuổi của bọn người Đường Phong tất cả đều được xem là đời thứ hai. Còn thế hệ hiện nay của Đường gia đương nhiên là đời thứ ba rồi. Nếu tính theo cách này cũng rất thuận tiện, bằng không nếu nghiên cứu bối phận kĩ lưỡng thì rất là phiền toái. Bất quá lúc mọi người gặp mặt nhau thì cấp bậc lễ nghĩa cũng phải xưng hô cho chu đáo.

Trong mấy ngày ở lại trong Thính Tuyền Cư, Đường Đính Thiên chạy ngược chạy xuôi để khắc tên Đường Phong vào trong gia phả, để cho hắn nhận tổ quy tông.

Đường Phong lại không cảm thấy gì, nhận tổ quy tông gì đấy đối với hắn quá mức lạ lẫm. Hắn cũng chả có lòng trung thành gì với Đường Gia Bảo cả, chỉ có điều do có cha mẹ nên hắn mới ở lại đây thôi. Bất quá thấy Đường Đính Thiên háo hức như vậy nên Đường Phong cũng chỉ có thể nghe theo, dù sao cũng không cần mình phải bận rộn.

Đang lúc Đường Đính Thiên bận rộn hai mẹ con Đường Phong và Diệp Dĩ Khô lại dắt tay nhau đến Thính Tuyền Cư để luận bàn, giúp nhau ấn chứng võ công. Diệp Dĩ Khô thân là Linh giai cao thủ, lại đạt đến cảnh giới Thiên kiếm, cảm ngộ đối với kiếm pháp nhất đạo lại càng thấu triệt hơn bất cứ người nào, Đường Phong tìm nàng để luận bàn đương nhiên thu hoạch được không ít.

Mà Đường Phong thỉnh thoảng lại toát ra một số cách nghĩ mới lạ kì quái, chiêu thức cải biến loạn cả lên nhưng thường lại khiến hai mắt của Diệp Dĩ Khô tỏa sáng. Mặc dù Đường Phong không có đọc nhiều sách vở lắm, nhưng nơi Cương Tâm của hắn có vô số âm hồn, trong đầu có vô số bí tịch võ điển, tất cả đều là bí mật bất truyền của các môn phái, cần gì cũng có cả. Có thể nói nếu luận về hai chữ "bác học" thì Đường Phong hơn xa Diệp Dĩ Khô, đương nhiên có thể khiến cho nàng cũng có thu hoạch rồi.

Mấy ngày này, Đường Tuấn thỉnh thoảng lại đến Thính Tuyền Cư.

Hắn đến đây cũng không phải để tìm Đường Phong, mà là học kiếm với Diệp Dĩ Khô! Đường Tuấn cả đời si mê kiếm đạo, nhưng từ sau khi tấn chức Thiên giai thượng phẩm liền không tiến bộ thêm được chút nào nữa. Nếu như nói kiếm pháp của Diệp Dĩ Khô là Thiên kiếm, thì Đường Tuấn mới chỉ là Nhân kiếm thôi, căn bản không cùng một đẳng cấp. Kiếm chiêu tuy rằng cũng rất tinh diệu nhưng vẫn thiếu một chút thần vận.

Từ sau khi Đường Tuấn bắt gặp Diệp Dĩ Khô đang đùa nghịch một bộ kiếm pháp thì liền cam bái hạ phong, muốn bái Diệp Dĩ Khô làm sư phụ. Nhưng mọi người đều là người thân cả, Diệp Dĩ Khô sao lại không biết xấu hổ mà thu hắn chứ. Huống chi bản thân nàng cũng không hề có ý định thu đồ đệ, nên chỉ để hắn thường đến Thính Tuyền Cư học kiếm thôi.

Thiên tư của Đường Tuấn rất cao, nhưng hắn học kiếm với Diệp Dĩ Khô càng lâu lại càng hoài nghi về kiếm pháp mình nắm giữ trước kia. Sát nhân chi kiếm, thương nhân chi kiếm, phục nhân chi kiếm, nhiếp nhân chi kiếm, sinh nhân chi kiếm, hắn giờ đã không biết được cái gì mới là kiếm pháp, cái gì mới là kiếm chiêu rồi. Thực lực so với trước kia không những không có tăng lên mà còn bị thụt lùi nữa.

Diệp Dĩ Khô thấy vậy cũng không chỉ điểm, cứ để cho hắn tự mình mơ hồ đi.

Mơ hồ a, đợi đến lúc nào đó hắn nghĩ thông suốt, vậy cách Thiên kiếm cũng không còn xa nữa rồi.

Một ngày này, sau khi Đường Tuấn luyện kiếm cùng Diệp Dĩ Khô xong lại đứng ngơ ngác trong sân, không nhúc nhích, cau mày đau khổ suy tư.

Đường Phong ngồi ở bên cửa hí hửng nhìn hắn.

Đường Tuấn tay cầm chuôi lợi kiếm của mình huy động một cách tùy tiện. Những kiếm chiêu vốn mượt mà tự nhiên trước đây giờ lại chả ra cái gì cả, sơ hở chồng chất. Hắn cảm thấy như mình đã lọt vào một cái mê đồ, đi khắp thiên sơn vạn thủy cũng không thấy được chút ánh sáng.

Hơn một canh giờ, Đường Tuấn vẫn còn đứng ngốc ở đó, kiếm pháp thi triển ra ngày càng rối loạn, Đường Phong thấy hắn đã sắp tiêu đến nơi nên thấp giọng truyền âm nói:

- Đại ca, kiếm là gì?

- Kiếm chính là bách binh chi Quân, vạn binh chi Vương, kiếm xuất, diệt tà trừ thối, tiêu tiểu xưng thần.

Đường Phong trợn trắng mắt:

- Đánh rắm!

Đường Tuấn nhướng mày, giống như đang lẩm bẩm gì đấy, nghiêm nghị nói:

- Vậy ngươi nói là gì?

Đường Phong nói:

- Kiếm chính là lợi khí giết người, đâm qua tim, cắt qua cổ, là vật lấy mạng người khác. Nếu đã là giết người thì một kiếm giết chết hay là mười kiếm giết chết có gì khác nhau đâu, cần nhiều chiêu thức rườm rà như vậy để làm gì?

- Nói nhảm! Nếu không có chiêu thức thì làm sao phát huy ra uy lực lớn nhất của kiếm được? Cứ đâm thẳng đánh thẳng chẳng phải sẽ khiến người khác nhìn ra sơ hở sao?

Đường Tuấn trách cứ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.