Vô Thường

Chương 1141: Chương 1141: Lễ tạ ơn của Điêu nhi




Để cho những vọng tưởng của đám người đuổi bắt hoạt mạch tại đây tan rã đi thôi, Đường Phong khẽ cười một tiếng vỗ đầu cự điêu:

- Điêu nhi, đưa chúng ta tới cửa vào điện kế tiếp.

Công việc nơi đây đã xong, tự nhiên Đường Phong sẽ không dừng lại nữa, tiêu hao hết bốn năm ngày cũng nên nhích người đi tới điện phủ phía sau. Nếu không phải suy nghĩ tới những bảo bối phía sau thì Đường Phong còn muốn suất lĩnh đại quân hoạt mạch tại đây đánh đuổi và giết sạch những địch nhân của mình. Nhưng hiện giờ thời gian cấp bách cho nên chỉ có thể buông tha việc này.

Cự điêu tuân lệnh, đề ưng một tiếng giương cánh bay lượn.

Tốc độ của nó rất nhanh nhưng cũng rất trầm ổn, đi xuyên qua núi rừng non sông trùng trùng điệp điệp chỉ trong nháy mắt.

Đường Phong không biết nơi tiến nhập vào điện tiếp theo ở đâu nhưng có cự điêu dẫn đường nên cũng không lo lắng.

Không tới nửa canh giờ, cự điêu liền mang Đường Phong và Chung Lộ bay vọt ra ngoài trăm dặm, quay đầu nhìn lại Đường Phong không khỏi nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện tầm mắt của mình cũng không thấy tận cùng, mà ở dưới chân vẫn là một mảnh rừng núi xanh biếc tươi tốt, mùi thơm ngát đập vào mặt.

- Điêu huynh có phải đã đi nhầm phương hướng rồi không?

Đường Phong hỏi.

Nếu không phải bay sai phương hướng thì dù sao cũng phải có vết tích dẫn đường, Đường Phong có cảm giác dường như chính mình càng ngày càng xa nơi tiến vào điện tiếp theo.

Cự điêu kêu lên một tiếng, cũng không biết đang biểu đạt điều gì, nhưng một lát sau đột nhiên cự điêu cúi người lao xuống.

Biến cố này suýt chút nữa khiến hai người Đường Phong và Chung Lộ ngã nhào, cũng may thân thủ của hai người linh hoạt, trong hoảng loạn ổn định được thân hình tránh được xấu hổ.

- Công tử xem phía dưới!

Đột nhiên Chung Lộ mở miệng nói.

Theo phương hướng ngón tay nàng chỉ, Đường Phong nhìn về phía đó, chỉ thấy toàn là rừng cây bao phủ, còn có một cái hoạt mạch hình cự điêu, chẳng qua hình thể của cự điêu đó còn lớn hơn cự điêu dưới chân mình vài phần, cự điêu kia ngửa đầu há mồm, vẫn duy trì tư thế như vậy nhưng không hề phát ra một âm thanh nào.

Nhìn một hồi, đột nhiên Đường Phong cảm giác có chút không thích hợp, phảng phất như hoạt mạch hình cự điêu kia chỉ đứng tại nơi đó, căn bản không có động tĩnh.

Không chỉ như vậy, nó đứng ở đây đã qua thời gian rất lâu, bởi vì xung quanh nó có rất nhiều cây cối cao vài chục trượng sinh trưởng từ sau gáy và hai cánh nó. Những cây cối này không có chút vết tích bị tổn hại, có lẽ là do rất lâu rồi không ai chạm tới.

Nương theo đôi cánh của cự điêu vỗ mạnh tạo nên cuồng phong gào thét khiến cây cối chập chờn, hai người Đường Phong và Chung Lộ vững vàng hạ xuống. Nhưng người vừa hạ xuống, Đường Phong liền lẻn tới trước mặt cự điêu bất động kia, ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay sờ sờ, thần sắc không khỏi nghi hoặc:

- Tại sao hoạt mạch này không hề có sinh cơ?

Tuy rằng linh khí vẫn nồng nặc như cũ nhưng dưới sự cảm nhận của Đường Phong, nó căn bản không có thần trí.

Chung Lộ quan sát trong chốc lát rồi buồn bã nói:

- Thần trí của nó đã bị diệt, chỉ có thể coi như một tử mạch.

- Thần trí của hoạt mạch cũng bị mai một?

Đây là chuyện tình lần đầu tiên Đường Phong nghe được.

- Phải, tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, thần trí của hoạt mạch này bị mai một sợ rằng có quan hệ không nhỏ đối với người tu luyện đuổi bắt. Công tử xem, trên người nó có rất nhiều vết tích của chiến đấu, tuy rằng đã qua rất lâu nhưng nhìn từ những vết tích này có thể đoán được lúc đó nó đã trải qua một hồi đại chiến sinh tử. Tuy rằng thành công trốn thoát nhưng thần trí cũng bị đánh thành hư vô.

Không biết cự điêu này đã đứng tại đây được bao lâu, có lẽ là lần trước hoặc là vài lần trước trong thời gian Hư Thiên Điện mở xảy ra chuyện.

- Điêu nhi ngươi dẫn chúng ta tới nơi này làm gì?

Chung Lộ quay đầu hỏi.

Đường Phong muốn nó mang hai người đi tới chỗ đi vào của điện tiếp theo lại không ngờ rằng nó cư nhiên chạy tới chỗ này.

Cự điêu chạy như bay tới gần, trong mắt chảy ra chút nước mắt bi thương, chợt kêu lên vài tiếng, vươn cự trảo trên người mạnh mẽ cào vào con cự điêu bất động kia.

Cùng với âm thanh dữ dội vang lên, vô số linh thạch bay ra, Đường Phong tiện tay nhặt một khối, phát hiện tất cả những linh thạch này đều là mặt hàng cao cấp.

Căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí, cự điêu nhanh nhẹn thu dọn một lúc, chỉ trong chốc lát liền có một đống.

- Chẳng lẽ nó muốn dùng những linh thạch này để tạ ơn chúng ta sao?

Đường Phong cười khổ, động tác hiện giờ của cự điêu chính là biểu hiện ý tứ này, nếu quả thực như vậy mà nói thì có chút cảm giác bỏ gốc lấy ngọn.

Đối với linh thạch Đường Phong không hề quan tâm, hắn còn muốn tranh thủ thời gian đi các điện phủ khác để tầm bảo.

- Điêu nhi đứng nháo, làm mất thời gian.

Đường Phong nói một tiếng, cự điêu căn bản không để ý tới hắn, ngược lại vung cự trảo lên cào tiếp, vô số mảnh linh thạch bay tứ tán, âm thanh răng rắc vang lên bên tai không ngừng.

Đường Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thoáng qua Chung Lộ, đánh mắt với nàng một cái.

Chung Lộ ngầm hiểu, liền đi lên trước cự điêu để câu thông, nhưng cự điêu vẫn bất động như cũ, miệng kêu to không ngừng, động tác vẫn không hề đình chỉ.

- Ý của nó là gì?

Đường Phong nhìn không hiểu.

- Ta cũng không biết.

Chung Lộ nhíu mày lại.

- Xem bộ dáng của nó xác thực là muốn báo đáp chúng ta.

- Quên đi, nó có ý tốt, chúng ta cũng không thể phụ.

Đường Phong vừa nói vừa xoay người nhặt linh thạch bị nghiền nát dưới chân.

Nhưng nhặt một thời gian linh thạch đã có rất nhiều nhưng cự điêu vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, ngược lại ở trước hoạt mạch không còn thần trí, ngực của nó đã bị mở ra một lỗ hổng toang hoác.

Qua một thời gian dài cự điêu đột nhiên phát ra thanh âm ưng đề thanh thúy, có vẻ vô cùng phấn chấn, đôi trảo to lớn vũ động lập tức đánh vào người cự điêu bất động kia một cái.

Bùm.

Một âm thanh muộn hưởng vang lên, phảng phất như vật gì đó được khai thông, cùng lúc đó Đường Phong cảm nhận được một cỗ linh khí nồng nặc tản ra.

Nguyên bản hắn cho rằng linh khí nồng nặc bên trong Linh Thạch Điện đã là cực hạn, thế gian căn bản không có chỗ nào có thể nhiều linh khí hơn ở đây, nhưng hiện giờ hắn phát hiện ra chính mình đã sai rồi.

Trên đời không có cái gì tốt nhất, chỉ có càng tốt!

Cỗ linh khí nồng nặc này khiến hai người Đường Phong và Chung Lộ biến sắc. Cự điêu dùng trảo moi từ ngực của cự điêu bất động kia một vật, vật trên cự trảo của nó là một khối tinh thể dài khoảng chừng một thước hơn có hình lục lăng toát lên vẻ trong sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.