Vô Thường

Chương 655: Chương 655: Mở quầy




- Giờ thì nói được rồi chứ?

Thấy đối phương cẩn thận cất hai khối yêu bài vào lòng, Đường Phong mới mở miệng hỏi.

Nam tử họ Đỗ cười hắc hắc một tiếng, hiển nhiên giao dịch vừa rồi đã rất thỏa mãn, so với một mảnh tàng bảo đồ không có giá trị gì, hắn đạt được hai khối yêu bài coi như đã chứng minh được thực lực của bản thân.

- Có thể hỏi thăm ngươi thu được bao nhiêu mảnh tàng bảo đồ hay không?

Nam tử họ Đỗ không trực tiếp trả lời Đường Phong, trái lại mở miệng hỏi.

- Ngươi không cần biết!

Đường Phong ngữ khí lãnh đạm, mình và hắn không hề có giao tình, đương nhiên sẽ không nói ra bí mật, nếu như người khác biết trên tay mình có được chín phần mười của tấm tàng bảo đồ này, khó đảm bảo sẽ không chọc vào tai vạ.

- Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, vận khí ngươi không tệ a!

Nam tử họ Đỗ nhún nhún vai, hắn là Thiên giai trung phẩm, Đường Phong là Thiên giai hạ phẩm, trên cảnh giới còn chênh lệch một tầng, thế nhưng thành tích hiện tại của mình lại kém xa không bằng người ta, tự nhiên cũng có phần không cam lòng.

- Đỗ mỗ vận khí rất kém cỏi, trước khi tiến vào Vân Liên Sơn rút ngẫu nhiên được mảnh tàng bảo đồ này, nhưng cũng chỉ là một phần mười của tấm hoàn chỉnh.

Nam tử họ Đỗ chậm rãi nói;

- Về sau gặp phải toàn cao thủ, mỗi ngày đều bị người người đuổi đánh, chạy trốn vô cùng gian khổ, nếu không phải Đỗ mỗ cơ linh, e rằng sớm đã làm vong hồn dưới đao người khác...

Hắn than thở một hồi lâu, nửa ngày chưa nói vào được trọng điểm, Đường Phong nghe vậy nhíu mày, hận không thể đấm vào mồm hắn một cái.

Mắt thấy sắc mặt Đường Phong bất thiện, nam tử họ Đỗ mới chuyển đề tài:

- Mấy ngày hôm trước ta cảm ứng được dao động tương đồng cùng với mảnh nhỏ trên tay mình truyền đến, vốn định đi tìm kiếm một hồi, lại không nghĩ tới đối phương thậm chí có vài người, khiến cho Đỗ mỗ lại phải liều mạng chạy trốn, thực sự là thời vận không tốt a.

- Những người kia là ai?

Đường Phong vội vàng hỏi, chỉ cần mình biết mấy người kia là ai, bản thân có thể nghĩ biện pháp từ trên tay bọn họ thu lấy mảnh tàng bảo đồ cuối cùng này. Bất kể là trao đổi hay dùng vũ lực!

Nam tử họ Đỗ cười hắc hắc một tiếng, kéo nhẹ y phục Đường Phong, chỉ vào một góc khác của sơn cốc, lên tiếng nói:

- Thấy mấy người bên kia không? Chính là bọn họ.

Nhìn theo hướng chỉ của hắn, sắc mặt Đường Phong không khỏi trầm xuống.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Vài đối tượng nam tử họ Đỗ vừa chỉ không phải ai khác, chính là vài Thiên giai của Chung gia. Lấy Chung Lập dẫn đầu, ngoại trừ Chung Lộ ra, mấy người còn lại đều ở cả đây.

Vừa rồi Đường Phong cũng đã phát hiện ra bọn họ, chỉ là giữa mình và những người này có chút xung đột, cho nên vẫn không đi tới trước quầy hàng bọn họ kiểm tra, lại không nghĩ rằng mảnh tàng bảo đồ cuối cùng mà mình cần lại nằm trên tay đám người này.

Ân oán hai nhà Đường Chung căn bản không thể nào hóa giải, nếu như mình muốn từ chỗ họ đổi lấy mảnh nhỏ, tuyệt đối không thể thành công, nói không chừng còn có thể bị gây khó dễ, việc này cần phải làm sao cho tốt? Trong lúc nhất thời tâm tư Đường Phong nhanh chóng vận chuyển. Sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn thay đổi tướng mạo bản thân cũng là phương pháp không tệ, thế nhưng hiện tại trong cốc Thiên giai cao thủ đông đảo, căn bản mình không thể nào che giấu tai mắt mọi người mà lặng lẽ biến hóa dung mạo.

- Huynh đài nếu như không tiện đứng ra mà nói, ta có thể giúp ngươi đi đổi.

Đường Phong đang đau khổ suy tư, nam tử họ Đỗ ở một bên lên tiếng.

- Ngươi?

Đường Phong không khỏi quay đầu liếc nhìn hắn một cái.

Nam tử họ Đỗ bí hiểm cười cười:

- Đường gia các ngươi cùng Chung gia không phải không chết không thôi sao? Huynh đài ngươi nếu cứ vậy mà qua bên đó, chắc là không ổn chút nào đâu.

Đường Phong ánh mắt khẽ híp lại:

- Nguyên lai ngươi biết thân phận ta?

Nam tử họ Đỗ cười cười:

- Ngày đó ở trên đài, đại đa số mọi người đều đã nhìn thấy ngươi.

Đường Phong không khỏi bĩu môi, đây cũng là chỗ xấu khi cảnh giới thấp. Mình và vài huynh đệ tỷ muội Đường gia đứng chung một chỗ liền bị chú ý, không ngờ rằng có nhiều người nhận ra mình như vậy. Tuy rằng cũng có rất nhiều Thiên giai hạ phẩm, nhưng những người đó không phải là người Đường gia, đương nhiên sẽ không được người khác quan tâm.

- Giá cả ra sao?

Đường Phong biết người này tuyệt đối không có khả năng tốt bụng giúp đỡ mình như vậy, lấy biểu hiện tính cách vừa rồi của hắn, hẳn là sẽ đưa ra yêu cầu.

- Một khối yêu bài mà thôi!

Giờ thì đến phiên nam tử họ Đỗ cắn lại Đường Phong.

Kết quả này cũng nằm trong sở liệu của Đường Phong, khiến hắn vừa thấy khó chịu lại vừa bất đắc dĩ.

- Ngươi đảm bảo có thể đổi được chứ?

Đường Phong mở miệng hỏi.

- Nhất định không thành vấn đề!

Nam tử họ Đỗ vỗ ngực cam đoan:

- Vừa rồi huynh đài ngươi cũng đã nói, mảnh tàng bảo đồ loại này đối với ngươi mới có tác dụng, vài tên đệ tử Chung gia cầm trong tay làm cái quái gì? Đỗ gia ta là tiểu môn tiểu hộ, lại không liên quan gì đến Chung gia cùng bọn họ, bọn họ cũng sẽ không làm khó ta đâu.

- Được rồi!

Đường Phong gật đầu, cảm giác lặng yên không tiếng động tràn ra xung quanh, tỉ mỉ kiểm tra mảnh tàng bảo đồ trên quầy hàng của vài đệ tử Chung gia, phát hiện mảnh tàng bảo đồ cuối cùng mà mình cần quả thực có trong đó.

Vì cam đoan trao đổi thành công, Đường Phong còn cố ý từ trong ngực xuất ra một mảnh tàng bảo đồ hơi có chút hữu dụng đối với Chung gia đệ tử, giao đến tay nam tử họ Đỗ, nói:

- Ta ở đây chờ ngươi!

- Yên tâm.

Nam tử họ Đỗ nhận lấy, khẽ cười một tiếng nói:

- Ta có cầm mảnh tàng bảo đồ cũng vô dụng, còn không bằng đổi lấy yêu bài để giữ thể diện.

Những lời này quả thực là đúng, Đường Phong không khỏi chế nhạo một tiếng nói:

- Đỗ huynh ngươi nếu như đi buôn, chắc chắn là một thương nhân giỏi.

- Ngươi cũng không kém.

Nam tử họ Đỗ nói xong liền đi về hướng mấy người Chung gia ở phía xa.

Đường Phong đứng tại chỗ cẩn thận nhìn theo, hắn ngược lại không sợ nam tử họ Đỗ này cầm mảnh tàng bảo đồ chạy trốn, chẳng qua việc có được mảnh cuối cùng này khiến hắn không khỏi có chút chờ mong cùng khẩn trương.

Nếu như không trao đổi được, quả thực mình đã thua thiệt lớn.

Bất quá sự tình tiến triển tương đối thuận lợi, nam tử họ Đỗ đứng trước quầy hàng của mấy người Chung gia một lát, Đường Phong liền phát hiện hắn đã giao dịch thành công. Mảnh tàng bảo đồ Đường Phong đưa cho hắn, đối với mấy người Chung gia cũng có chút tác dụng, khẳng định đệ tử Chung gia cam tâm tình nguyện trao đổi.

- Đắc thủ!

Nam tử họ Đỗ mặt đầy tươi cười quay lại, giao mảnh cuối cùng vào tay Đường Phong, Đường Phong không khỏi thở nhẹ một hơi, dựa theo ước định đưa cho hắn một khối yêu bài.

- Chúc mừng huynh đài!

Nam tử họ Đỗ ánh mắt tha thiết nhìn hắn, có chút ao ước nói.

- Cùng vui!

Đường Phong không mặn không nhạt đáp lại một câu.

Hôm nay trên tay mình đã có chín tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh, còn có khoảng năm mươi khối yêu bài, hai đồng tiền, thành tích như vậy mặc dù không thể chiếm vị trí đầu, e rằng cũng khó có người vượt qua.

Bất quá, trên tay còn có rất nhiều mảnh tàng bảo đồ vô dụng, những mảnh nhỏ này lẻ tẻ lắt nhắt, không thể ghép lại, mang ra ngoài mà nói cũng không đáng một xu, nên lợi dụng đống phế vật này như thế nào, tận dụng mọi khả năng kiếm được lợi ích cho mình?

Giai đoạn thứ nhất có giá trị nhất không thể nghi ngờ chính là yêu bài cùng đồng tiền, giao dịch với nam tử họ Đỗ khiến cho Đường Phong không khỏi nhớ tới một phương pháp.

Hiện tại người tụ tập ở trong cốc, trên tay đại thể đều có một số yêu bài, nếu như có thể dùng đống mảnh tàng bảo đồ vô dụng đổi lấy yêu bài của họ, vậy cũng chính là cách tốt nhất sử dụng đống phế vật này.

Đã nghĩ là làm, ở nơi Thiên giai tập hợp này căn bản không có biện pháp che giấu tung tích, Đường Phong liền dùng luôn tướng mạo vốn có để buôn bán.

Cởi áo khoác ngoài bày trên mặt đất, lập tức lấy toàn bộ mảnh tàng bảo đồ vô dụng trong Không Gian Mị Ảnh ra, vất hết lên trên áo khoác.

Dao động nồng nặc chợt truyền ra, toàn bộ mọi người bên trong sơn cốc nhất tề khiếp sợ, vô số người quay đầu nhìn về phía Đường Phong, trong ánh mắt đan xen vẻ tham lam cùng khó tin.

Hiện tại tuy rằng cách làm của Đường Phong khiến mọi người chú ý, nhưng đây cũng là việc không thể tránh được, không làm như vậy sẽ rất khó hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Không để ý tới ánh mắt những người đó, Đường Phong lấy chỉ vận kiếm, kiếm mang phát ra, viết lên mặt đất một dòng chữ lớn.

Yêu bài đổi mảnh nhỏ, một đổi hai!

Một khối yêu bài có giá trị là một đồng tiền, một mảnh tàng bảo đồ dựa trên lý thuyết tuy rằng cũng có giá trị một đồng tiền, nhưng trên thực tế lại không thể trao đổi như vậy được. Chỉ có những mảnh nhỏ ghép hoàn chỉnh thành một tàng bảo đồ mới có giá trị là một đồng tiền.

Đường Phong dùng hai mảnh nhỏ đổi lấy một khối yêu bài của người ta, buôn bán như vậy cũng không thua thiệt. Dù sao những mảnh nhỏ này ở trên tay hắn cũng không có giá trị gì.

Trước là dạo qua quầy hàng người khác, bây giờ là bản thân mở quầy, loại cảm giác này tương đối bất đồng. Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Đường Phong liền khoanh chân ngồi dưới đất, như lão tăng nhập định, không chút nhúc nhích, chờ người khác ghé thăm quầy mình.

Dần dần, có người nhanh chân chạy đến trước quầy hàng Đường Phong, ánh mắt khiếp sợ nhìn mấy chục mảnh tàng bảo đồ bày la liệt trên đất, lập tức kinh hô:

- Bà nội ơi, sao lại nhiều thế này?

- Quầy hàng này vận khí không phải quá tốt sao?

Bất ngờ, có người phát hiện trong đó có vài mảnh đối với mình hữu dụng, vội vàng mở miệng nói:

- Vị huynh đệ kia, ta dùng mảnh nhỏ khác đổi với ngươi được không? Một đổi một!

Ai cũng biết yêu bài có giá trị trực tiếp, mà mảnh nhỏ muốn có giá trị thì phải ghép lại được, cho nên mặc dù một yêu bài có thể đổi lấy hai mảnh nhỏ, cũng không có mấy người quá nguyện ý trao đổi.

Có vài người hi vọng chiếm được tiện nghi, ý đồ dùng một khối yêu bài đổi lấy ba mảnh nhỏ.

Thế nhưng đối mặt với những người thăm dò này, Đường Phong một mực mặc kệ. Hiện tại hắn căn bản không cần mảnh nhỏ, chỉ cần yêu bài. Muốn đổi thì đổi, không đổi thì thôi! Đây cũng là ý nghĩ trong lòng Đường Phong, dù thế nào đi nữa chẳng qua hắn chỉ muốn lợi dụng đống phế vật này, cũng không quan tâm đến cái khác.

Sau một lát, rốt cục cũng có người quyết tâm, xuất ra một khối yêu bài giao cho Đường Phong, rồi từ quầy hàng lấy đi hai mảnh nhỏ.

Có người đi đầu, tự nhiên có người theo sau, nhất thời những người trước mặt Đường Phong đều động, phi thường náo nhiệt, tuy rằng chen chúc, nhưng lại không ai ồn ào nháo sự.

Ai cũng hy vọng có được những mảnh nhỏ này, thế nhưng ai cũng biết một khi ra tay đầu tiên, tuyệt đối không phải dễ dàng đắc thủ. Ngược lại có những người bởi vì tranh đoạt mấy mảnh tàng bảo đồ trong đó mà bắt đầu tranh chấp, hai bên không nhượng bộ chút nào.

Không bao lâu sau, mấy chục mảnh tàng bảo đồ trước mặt Đường Phong đã được hoán đổi không còn mấy, có còn cũng chỉ là vài mảnh không người hỏi tới, thu về tay được hơn hai mươi khối yêu bài.

- Có còn hay không?

Có người không cam tâm mà hỏi, mới vừa rồi hắn chen chúc ở bên ngoài, đến khi len vào được trong thì phát hiện mảnh nhỏ đã không còn.

- Đều ở đây cả rồi!

Đường Phong lắc đầu.

- Ài, tức chết mất!

Người này giậm chân một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lại chờ thêm một hồi sau, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có vài người tới quan sát một chút, nhưng không ai có ý muốn đổi lấy mảnh nhỏ cùng Đường Phong, có lẽ những mảnh nhỏ này đối với bọn họ cũng đều vô dụng.

Không tệ lắm, Đường Phong đối với kết quả thế này đã rất hài lòng, không cần tốn nhiều sức mà lấy được hơn hai mươi khối yêu bài, không có cách nào dễ dàng hơn so với buôn bán kiểu này.

Nhìn mấy mảnh nhỏ còn sót lại trước mặt, Đường Phong có chút tiếc hận lắc đầu. Ở đây không có mảnh tàng bảo đồ nào vô dụng, chẳng qua người cần chúng tạm thời chưa xuất hiện mà thôi.

Đang chuẩn bị thu quầy, một thân ảnh thướt tha đẫy đà đi tới trước mặt Đường Phong, mang theo một cỗ hương vị ngây ngất lòng người, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy mỹ phụ đoan trang lúc trước đã cùng giao dịch với mình đứng trước mặt, hướng về phía mình khẽ gật đầu.

Đường Phong cũng gật đầu rồi thu ánh mắt về, lẳng lặng chờ đợi. Hiện tại hắn lại là chủ quầy, có khách hàng tới cửa tự nhiên cần phải chào hỏi một chút, tuy rằng không cần phải nhiệt tình giống như đám con buôn bình thường, nhưng cũng không thể đuổi khách đi được.

- Tiểu huynh đệ, một khối yêu bài đổi lấy hai mảnh nhỏ sao?

Mỹ phụ cúi người ngồi xuống, lật lật mấy mảnh nhỏ còn sót lại trên quầy hàng, nhẹ giọng mở miệng hỏi.

- Đúng!

Đường Phong gật đầu, mặc dù đối phương hỏi lời thừa, nhưng cũng không khiến người ta sinh chán ghét.

- Ở trên tay ta còn có vài mảnh nhỏ vô dụng, có thể dùng để đổi với ngươi không?

Mỹ phụ ngước mắt nhìn Đường Phong:

- Yêu bài thực sự không thể đổi được.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu, cặp mắt long lanh của mỹ phụ nhất thời thoáng qua vẻ thất vọng.

- Mấy mảnh nhỏ này đối với ngươi hữu dụng sao?

Đường Phong nhíu mày hỏi, vừa rồi hắn còn nghĩ mảnh nhỏ không thể không có tác dụng, chỉ là người cần nó còn chưa xuất hiện mà thôi. Hiện tại xem thần tình mỹ phụ trước mặt, đại khái nàng chính là người cần tới chúng.

Mỹ phụ thần sắc chần chờ một chút nhưng vẫn gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.