- Đây là ám khí, cho ngươi dùng phòng thân, nếu có người dám gây bất lợi với ngươi, ngươi dùng cái này bắn hắn là xong!
Đường Phong nói.
- Cái này là ám khí?
Mạc Lưu Tô kinh ngạc đến cực điểm, hình thái của Khổng Tước Linh, giống như đồ chơi chứ không phải giống ám khí âm trầm bí hiểm, cũng khó trách Mạc Lưu Tô nhìn không ra.
- Những người khác cũng không có đâu!
Trong lòng Mạc Lưu Tô tràn ngập hạnh phúc, ánh mắt nhu tình, hai con ngươi được phủ kín bởi hơi nước, ánh mắt động tình liếc qua Đường Phong, nói:
- Chỉ sợ sư đệ làm cái này tốn nhiều sức lực lắm phải không?
- Sư tỷ muốn đền bù tổn thất cho sư đệ sao?
Đường Phong ôm nàng vào lòng, Mạc Lưu Tô cúi thấp đầu, khẽ cắn đôi môi, thấp giọng nói:
- Sư đệ muốn đền bù tổn thất thế nào?
- Hắc hắc...
Đường Phong cười vài tiếng đầy thâm ý, cằm chặt bàn tay nhỏ bé của Mạc Lưu Tô, nhìn hai mắt của nàng, nói:
- Ngươi cứ nói đi...
Lưu Tô sư tỷ cúi thấp đầu hơn nữa.
- Buổi tối ta tới tìm ngươi.
Đường Phong quệt miệng một cái, nghiêm mặt nói:
- Hiện tại phải tìm người thử uy lực của nó mới được.
Tuy đã chế tạo Khổng Tước Linh thành công, Đường Phong cũng biết lực sát thương của nó không nhỏ, nhưng vẫn chưa thí nghiệm qua, hắn cũng không dám cam đoan nó có thể uy hiếp được cao thủ Linh giai. Chỉ khi được thí nghiệm mới có thể xác định, nhưng tìm ai bây giờ?
- Phong thiếu, Phong thiếu!
Đúng thời điểm này, Tiếu thúc chạy nhanh tới, vừa đi vừa ồn ào.
Đường Phong và Mạc Lưu Tô liếc nhau, trong lòng lập tức có chủ ý. Chính là Tiếu thúc, không phải bản thiếu gia đi tìm người, mà là người tự chui vào.
- Phong thiếu.
Vẻ mặt của Thang Phi Tiếu, vành mắt xuất hiện một cái vòng màu đen, nhìn thấy rất buồn cười, nói:
- Nữ nhân mặc đồ hỏa hồng kia có lai lịch và địa vị gì?
- Thế nào?
- Nàng mặc đồ hỏa hồng, Tứ Nương cũng thường mặc, không phải đụng hàng sao? Sau khi nàng xuất hiện, Tứ Nương cũng không mặc đồ hỏa hồng nữa, ngươi cũng biết, Tứ Nương mặc đồ hỏa hồng là đẹp nhất. Hôn nay lão Thang ta đi tìm nữ nhân kia lý luận một phen, không nghĩ tới nàng đấm ta một cái, ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem... Quá phận, quá ác liệt! Làm sao lão Thang ta dám đi gặp người đây?
Vừa nói, Thang Phi Tiếu vừa chỉ vào vòng mắt thâm quầng nói với Đường Phong. Mạc Lưu Tô liếc mắt nhìn, đúng là buồn cười, liền bật cười thành tiếng.
- Tiếu thúc ah, tài nghệ không bằng người, có biện pháp sao?
Đường Phong thổn thức một tiếng. Thang Phi Tiếu thở dài, nói:
- Ai, lão Thang biết mình đánh không lại nàng, hôm nay khách khí đi tìm nàng lý luận, ai ngờ nàng trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Phong thiếu, ngươi nói cho ta biết, nữ nhân này có địa vị gì, hiện giờ ta chỉ muốn biết điều này thôi.
Đường Phong đảo con ngươi một vòng, nói:
- Thật muốn biết?
- Đương nhiên! Vô duyên vô cớ bị nàng đánh một trận, thế mà ta lại không biết tên và địa vị của cừu nhân a? Quân tử báo thù mười năm không muộn, đợi lão Thang ta tu luyện đến cảnh giới của nàng, khẳng định sẽ tìm lại mặt mũi từ nàng!
Âm thanh của Tiếu thúc rất khí phách, khí thế mười phần.
- Kỳ thật nói cho ngươi biết cũng không sao.
Đường Phong trầm ngâm, nói tiếp:
- Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Tiếu thúc lắng tai nghe.
- Nhưng mà ta có điều kiện.
- Ngươi nói đi, chỉ cần lão Thang làm được nhất định sẽ làm, nếu bảo đi lấy nội y của nàng, lão Thang cũng liều mạng đi làm.
Mạc Lưu Tô nghe lời này, nhịn không được phỉ nhổ hắn một phen.
- Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là một chuyện nhỏ thôi.
Đường Phong cười tủm tỉm nhìn Thang Phi Tiếu. Tiếu thúc nhịn không được run lên, hắn thấy nụ cười của Đường Phong, cảm thấy nó rất quỷ dị, trong lòng có cảm giác không tốt, nhưng không rốt cuộc là gì.
- Phong thiếu, thế nào là chuyện nhỏ?
Thang Phi Tiếu hỏi thăm thật cẩn thận, trong lòng bồn chồn, thầm nhắc mình một tiếng, Phong thiếu là người rất âm hiểm xảo trá, ngàn vạn lần không nên chọc hắn.
- Tiếp Lưu Tô sư tỷ của ta một chiêu, chỉ cần ngươi lông tóc không tổn hao, ta sẽ nói thân phận của nữ nhân kia cho ngươi biết.
Đường Phong ôm eo của Mạc Lưu Tô mở miệng nói. Sau khi Thang Phi Tiếu nghe xong, nháy con mắt thật lâu, nhìn Đường Phong, lại nhìn Mạc Lưu Tô, lúc này mới ho nhẹ một tiếng, nói:
- Phong thiếu, ngươi xác định lời nói của ngươi không có vấn đề gì chứ?
Đường Phong trợn trắng mắt, hắn nói lại lời vừa rồi một lần nũa. Vẻ mặt Thang Phi Tiếu u sầu, lo lắng nhìn Mạc Lưu Tô, nói:
- Lưu Tô nha đầu, sợ là Phong thiếu có bệnh, ngươi nên để mắt tới hắn, ta thấy hắn hơi đỏ, ngươi nên chăm sóc hắn đi.
Cũng khó trách Tiếu thúc lại lo lắng cho Đường Phong, Mạc Lưu Tô hiện giờ có cảnh giới gì? Hắn có cảnh giới gì?
Thời điểm Đường Phong rời khỏi đây hai năm trước, Mạc Lưu Tô là Địa giai đỉnh phong, tuy trong hai năm qua được sự trợ giúp của đan dược mà tấn thăng Thiên giai hạ phẩm, nhưng chẳng qua chỉ là Thiên giai hạ phẩm mà thôi.
Tiếu thúc chính là cao thủ Linh giai hạ phẩm hàng thật giá thật, hơn nữa hắn còn là cao thủ đỉnh cấp trong hàng ngũ Linh giai hạ phẩm. Hắn muốn đối phó với một người tu luyện chỉ đạt tới Thiên giai hạ phẩm, đơn giản như giống như xòe mười đầu ngón tay khom người nhặt nhẫn rơi dưới đất vậy.
Thời điểm nói những lời này Tiếu thúc cũng cẩn thận từng chút, bộ dáng kia, giống như sợ thổi mạnh một cái, sẽ thổi Mạc Lưu Tô bay ngược về phía sau.
- Tiếu thúc, ta cược là ngươi không tiếp được!
Đường Phong nói vào, được cầm ám khí Đường Môn là vinh dự, huyết dịch Đường Môn đang chảy trong người không cho phép người ta hạ thấp đi Khổng Tước Linh mà mình vất vả chế tác như vậy.
Hơn nữa, từ khi tấn chức Linh giai đến giờ, bọn người Tiếu thúc làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, tuy thời điểm lịch lãm rèn luyện trong Bạch Đế Bí Cảnh ăn không ít đau khổ, nhưng đó là vì linh thú có đẳng cấp cao mang lại. Đúng lúc thừa dịp này cho hắn biết, cho dù địch nhân thực lực không bằng ngươi, tuyệt đối không được kinh thường, chuyện lật thuyền trong mương lúc nào cũng có thể xảy ra.
Thang Phi Tiếu nhìn Đường Phong cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời, nói:
- Phong thiếu, ta thật không có phần thắng nào đâu. Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, lão Thang cũng không từ chối, không phải chỉ một chiêu của nha đầu Lưu Tô sao, ta tiếp!
- Tiếu thúc nên cẩn thận ứng phó một chút là tốt nhất!
Đường Phong cười gian vài tiếng.
- Ta không sao cả!
Tròng mắt Thang Phi Tiếu đảo quanh.
- Phong thiếu, ngươi cười lão Thang không biết chuyện sao, chẳng lẽ trong chuyện lần này còn có thủ đoạn gian trá gì sao?
- Làm sao mà bản thiếu gia lại là loại người này?
Đường Phong nghiêm mặt.
- Không được, ta phải bảo mọi người ra làm chứng cho mới được! Bằng không Phong thiếu quịt nợ, lão Thang có thể đánh ngươi sao?
- Không nên a, chuyện lần này rất mất mặt a...
Đường Phong cân nhắc dùm cho Tiếu thúc, mấy ngày nay hắn ăn không ít thiệt thòi từ tay Hỏa Phượng, vốn thể diện đã bị ném sạch, nếu lần này lại bị chế giễu, mặt mo biết giấu ở đâu?
Nào biết Đường Phong nói còn chưa dứt lời, Tiếu thúc đã nhanh chóng lủi mất, Đường Phong càng cẩn thận như vậy, hắn càng cảm thấy Đường Phong có âm mưu quỷ kế gì đó, cho nên tìm người chứng kiến là thỏa đáng nhất.
- Bỏ đi, dù sao mất mặt không phải là bản thiếu gia...
Đường Phong xoa xoa cái mũi, xoay đầu lại nói cho Lưu Tô sư tỷ cách thao tác Khổng Tước Linh trong tay.
Vừa mới chỉ cho Mạc Lưu Tô cách sử dụng, Tiếu thúc đã dẫn theo một đoàn người chạy tới đây.
Đường Phong đưa mắt dò xét, nhịn không được lo lắng thay cho Tiếu thúc, chỉ sợ lần này hắn phải ném mặt mũi của mình lên trời rồi. Người đi theo sau lưng Tiếu thúc không ít, có Đoạn Thất Xích, Bạch Tiểu Lại, Phi Tiểu Nhã, Bạch Nguyệt Dung, thậm chí ba phó thành chủ Bạch Đế thành cũng đi theo.
Tiểu thiên giống như con mèo nhỏ của Lại tỷ, trốn ở sau lưng nàng, cũng đi theo.
- A Phong, có chuyện gì?
Lại tỷ đi tới hỏi, thời điểm Tiếu thúc chạy tới tìm bọn họ, nói không tỉ mỉ, bọn họ chỉ biết Đường Phong có chuyện muốn tuyên bố.
Tiếu thúc nói:
- Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ có điều ta đánh với cược với Phong thiếu, muốn chư vị ở đây làm chứng cho chúng ta.
- Đánh cược cái gì?
Đoạn Thất Xích ngạc nhiên hỏi thăm.
Tiếu thúc đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, cả đám người ở đây không ai nhìn thấu suy nghĩ của Đường Phong.
- Hồ đồ!
Bạch Tiểu Lại tức giận nhìn Đường Phong, nói:
- Không phải là tiểu hài tử nữa, chơi những trò này để làm gì?
Đường Phong cười khổ không thôi, hắn chỉ muốn thí nghiệm uy lực của Khổng Tước Linh mà thôi, nhưng đối mặt với sự khiển trách của Lại tỷ, Đường Phong đành phải bảo trì trầm mặc.
Chỉ có điều trong mắt của mọi người, Đường Phong cũng có thể thấy được, bọn họ nhìn thế nào cũng nghĩ là Mạc Lưu Tô sẽ thua, mà chuyện lần này chỉ là một trò đùa khôi hài mà thôi. Dù sao thực lực của Lưu Tô sư tỷ đã bày ra rất rõ trước mặt mọi người, chỉ cần là người có đầu óc bình thường điều có thể dự đoán trước được kết quả.
Lưu Tô sư tỷ cũng có chút sợ, nhẹ nhàng giật góc áo của Đường Phong xuống, nói:
- Sư đệ, nếu không... Không thử cũng được.
Đường Phong lắc đầu, tình hình hiện tại, còn có thể rút lui sao? Chỉ có thể kiên trì mà thôi, phải cho mọi người một cái giải thích thật thỏa đáng, nếu không bọn họ sẽ cho rằng mình nhàm chán không chuyện gì làm, chuyên đi làm những trò khôi hài thì thật mất mặt.
- Những người khác đi ra hai bên xa xa một chút, không cẩn thận sẽ bị ngộ thương, Tiếu thúc thì lui ra sau một chút!
Đường Phong chỉ huy mọi người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy vậy vẫn nghe theo lời của Đường Phong, tản ra bốn phía.
Tiếu thúc nghênh ngang đứng trước mặt cách Mạc Lưu Tô năm trượng, khoanh tay nhìn nàng:
- Nha đầu Lưu Tô, ngươi dùng chiêu số sở trường nhất của mình đánh ta đi, lão Thang ta cam đoan sẽ đứng bất động.
Đường Phong cũng rút lui, chạy ra xa cách hai mươi trượng, hai bàn tay bụm lại thành hình dáng cái loa, lớn tiếng nói:
- Tiếu thúc, đừng nói ta không cảnh tỉnh ngươi, ngươi tốt nhất nên vận hộ thân cương khí, còn nữa, lại lui ra sau một chút nữa mới tốt.
Tiếu thúc ngạc nhiên nhìn Đường Phong, nghĩ thầm hôm nay Phong thiếu làm cái trò quỷ gì? Uy lực một chiêu của nha đầu Lưu Tô, sao có thể làm mình cẩn thận đối phó như vậy chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng Tiếu thúc nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Đường Phong, trong nội tâm cũng bắt đầu nghiêm túc lại, lại lui ra sau thêm năm trượng.
Tiếu thúc và Mạc Lưu Tô đứng cách nhau một khoảng cách cỡ mười trượng, một phương thần sắc xoắn xuýt, một phương thần sắc nghi hoặc, tràng diện lúc này rất quái dị. Nhìn thấy đã đợi lâu như vậy, Mạc Lưu Tô quay đầu liếc nhìn Đường Phong:
- Sư đệ...
- Đánh đi!
Đường Phong gật đầu với nàng.
Mạc Lưu Tô được Đường Phong cho phép, lúc này mới từ từ nâng Khổng Tước Linh trong tay lên, nhắm vào Thang Phi Tiếu.
Nhìn thấy viên cầu nhỏ nhắn xinh xắn vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, nhìn thấy hình dạng của Khổng Tước Linh, bản thân nó giống như một tác phẩm nghệ thuật, không có chút hình dáng và tính chất dữ dằn của ám khí nên có.
Những người khác không hiểu ra sao, nhưng Thang Phi Tiếu nhìn thấy Mạc Lưu Tô giơ viên cầu lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, đây là một loại bản năng được ma luyện từ trong các cuộc chiến đấu sinh tử mà thành, Tiếu thúc chỉ cảm thấy, nếu lần này mình không cẩn thận ứng phó, có khả năng sẽ bị thua thiệt lớn cũng không chừng.
Trong lòng vội vàng, cương khí hộ thân Linh giai hạ phẩm xuất hiện, cương khí lưu động phát ra tiếng ô ô, một dòng khí lưu bao bọc thân thể Tiếu thúc với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Mạc Lưu Tô cũng ngưng tụ thực lực Thiên giai hạ phẩm ra, rót cương khí vào trong Khổng Tước Linh nhỏ nhắn trên tay, Khổng Tước Linh giống như một món đồ chơi lúc này run run lên.
Cái đầu của Lưu Tô sư tỷ uốn éo sang một bên, vừa nhắm mắt, cắn răng một cái, bàn tay nhỏ bé đè cơ quan khởi động Khổng Tước Linh.
Một tiếng vang khô khốc truyền ra, mọi người chỉ nhìn thấy một màu u lam dày đặc từ trong món đồ chơi từ trong tay của Mạc Lưu Tô bay ra, xếp thành hình cánh quạt, bao trùm một phạm vi lớn trước mặt của nàng.
Sắc thái rực rỡ tươi đẹp, một mảnh màu lam sắc, xa hoa, làm cho tầm mắt của mọi người hoa lên, nhưng ẩn chứa bên trong vẻ đẹp của nó, chính là sát cơ vô hạn.
Thang Phi Tiếu nhìn thấy ám khí được bắn ra từ Khổng Tước Linh, tròng mắt trợn tròn. Người khác chỉ nhìn thấy nó xinh đẹp, nhưng hắn là người đứng mũi chịu sào, mà hắn lại là người hiểu rõ uy lực của Khổng Tước Linh rõ ràng nhất.
Trước mặt hắn là một số lượng lớn phi châm nhỏ như lông trâu, nếu chỉ mấy trăm căn, hơn nữa tốc độ nhanh đến đáng sợ, mà làm cho Thang Phi Tiếu hoảng sợ chính là, phi châm công kích chưa tới, toàn thân của hắn đã lạnh buốt, cổ hàn ý này không phải đến từ tâm lý, mà đến từ số lượng phi châm đang bay tới, giống như thân thể đang đứng trên một núi băng, toàn thân bị lạnh run lên cầm cập.
Cách Không Thủ! Tiếu thúc không dám có lòng kinh thường, đột nhiên Khổng Tước Linh xuất hiện bạo phát ra lực sát thương quá lớn nên bản thân hắn cũng phải vận dụng chiêu thức cường đại nhất của mình, chưởng ảnh bay đầy trời, đánh rơi những căn phi châm màu u lam này xuống đất.