Vô Thường

Chương 1014: Chương 1014: Một đường hướng bắc






Không chờ đến ngày thứ hai, Đường Phong liền tạm biệt Dung Thanh Thu, lão gia chủ còn đang lo lắng nơi hạ lạc của Tiêu Thiên Tuyết, Đường Phong thấy lão tuổi tác đã cao mới đề tỉnh một chút, cuối cùng Dung Thanh Thu cũng bừng tỉnh ra, mới hiểu được vì sao xuất động nhiều người như vậy vẫn không thể tìm kiếm được nơi hạ lạc của Tiêu Thiên Tuyết.

Lão gia chủ là lão già thành tinh, tất nhiên biết được nên xử lý chuyện này như thế nào, Tiêu Thiên Tuyết cũng không nghĩ ra được hắn và Đường Phong đều giả bộ hồ đồ, lão thu hồi lại nhân thủ của Dung gia, sau đó dừng lại việc tìm kiếm tại đây.

Thời khắc ly khai Dung gia, sát khí của Đường Phong cuối cùng cũng phóng thích ra.

Tao ngộ thê thảm của Tiêu Thiên Tuyết làm cho Đường Phong tràn đầy một bụng lửa giận, mấy ngày hôm nay hắn ở Dung gia cũng biết được rất nhiều thứ, những chuyện tình như của Tiêu Thiên Tuyết đều có khả năng xảy ra mỗi ngày tại Linh Mạch Chi Địa.

Hai mươi tám bộ dược thi hiện ra đứng ngay phía sau Đường Phong, một trận cuồng phong nổi lên tỏa ra sát khí cực kỳ sắc bén và ác liệt.

Đường Phong híp mắt nhìn mấy một đại trạch ở trước mắt, từ bên trong truyền đến tiếng ca hát tươi đẹp, ban đêm tại đây không có sự tĩnh lặng mà dường như luôn chói tai như vậy.

Tòa nhà này nguyên bản là của Sở gia, chẳng qua hiện giờ cũng đã bị thế lực bên ngoài chiếm lấy, hơn nữa thế lực này còn ác liệt hơn so với Thiên Lôi Tông, cao thủ của Sở gia bị tàn sát sạch sẽ, tất cả những người còn lại đều bị nô dịch như nhau, suốt ngày sống tạm bợ, còn nữ tử nào có tí nhan sắc đều bị cưỡng hiếp luân phiên như đồ chơi, sống không bằng chết.

Đây là một địa phương bị dơ bẩn quá nặng, phải dùng máu tươi mới tẩy rửa được.

Bàn tay chậm rãi giơ lên, theo hướng bàn tay chỉ huy, hai mươi tám bộ dược thi giống như cơn gió đen xông ra ngoài, một lát sau tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến từ trong đại trạch, Đường Phong chắp hai tay sau lưng, hai chân đạp lên máu tươi như sát thần đi ra từ trong Tu La luyện ngục làm cho lòng người phấn chấn.

Linh Mạch Chi Địa lộn xộn triệt để! Mới có vài hôm an ổn, tin tức của hắc y nhân thần bí lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa lần này thế công của bọn họ rào rạt, tính xâm lược quá cao, trong một đêm đó tiêu diệt Lục gia, Bách Hoa Tông, mỗi nơi hắc y nhân đi qua không còn một ai sống, các thế lực tới từ bên ngoài bị tàn sát hầu như không còn!

Lục gia, Bách Hoa tông và Lạc Nhạn môn tuy rằng không phải là danh môn vọng phái gì nhưng mà ít nhiều cũng có thực lực, lần này đi tới Linh Mạch Chi Địa có rất nhiều cao thủ Linh Giai trợ trận, nhưng không ngờ rằng đám hắc y nhân thần bí ấy lại hung tàn đến vậy, đều tàn sát bọn họ hầu như không còn.

Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là ba thế lực này ở cách nhau hơn một nghìn dặm, nói một cách khác trong vòng một đêm đám hắc y nhân thần bí đã ứng chiến ba tràng liên tục, hơn nữa còn tới địa phương khác cách xa cả nghìn dặm.

Đám hắc y nhân này rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao mà cường đại như vậy?

Lúc nghe được tin tức này cũng là lúc tất cả các gia tộc lớn nhỏ ở Linh Mạch Chi Địa đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng mà đối với thế lực từ bên ngoài tới thì đây tuyệt đối là một tin dữ.

Lời đồn về hắc y nhân thần bí càng ngày càng mãnh liệt, mới đầu bọn họ cũng không thể nào tin nhưng lúc này hắc y nhân xuất động, bọn họ không muốn tin cũng phải tin, có vết xe đổ đằng trước thế kia, không ai có thể dám chắc mục tiêu tiếp theo của đám hắc y nhân thần bí đó không phải là mình! Lấy thực lực mà đám người kia biểu hiện ra ngoài mà suy đoán thì hiện giờ không ai có thể ngăn cuộc chinh phạt của bọn họ lại!

Mạnh như Tư Đồ thế gia ở trước mặt hắc y nhân thân bí còn bị trầm luân như vậy, những người khác làm sao dám đánh đồng cùng Tư Đồ thế gia!

Muốn chống lại được đám hắc y nhân kia chỉ có một biện pháp duy nhất đó là kết minh lại! Liên hợp lại cũng nhau một chỗ mới có hy vọng đối phó được đám hắc y nhân này.

Linh Mạch Chi Địa là một khối thịt béo, ở nơi này có vô số mỹ nhân, lại có rất nhiều thiên tài tu luyện xuất sắc, lại có linh mạch có giá trị xa xỉ, rồi còn thiên tài địa bảo ở khắp mọi nơi, dù là bất luận một thứ gì đều làm cho lòng tham của con người trỗi dậy không thôi.

Càng chủ yếu hơn nơi này là một nơi vô chủ, ở chỗ này làm bất cứ chuyện gì cũng không lo lắng đắc tội với những tông môn thế lực cường đại nào.

Cho nên dù đối mặt với hắc y nhân thần bí kia bọn họ cũng không thể buông bỏ lợi ích mà rút lui ra ngoài. Không muốn lui thì chỉ có cách liên hợp chống lại.

Các thế lực từ bên ngoài tới cũng không phải là kẻ ngu si, tất nhiên biết liên hợp lại một chỗ là tốt nhất, nhưng mà thật sự ngoài sức tưởng tượng của họ, để làm được điều đó cũng khó khăn muôn phần, cũng giống như lần Huyết Vụ Thành xâm lấn, các đại gia tộc của Linh Mạch Chi Địa muốn liên hợp với nhau, ai ai cũng đều muốn gia tộc của mình là trung tâm của địa bàn, hy vọng người khác qua đây hỗ trợ, căn bản không thể nào có khả năng liên hợp lại với nhau một chỗ, tất cả đều chỉ là ước định mà thôi, cho đến khi hắc y nhân xuất hiện tới cửa thì minh hữu căn bản cũng không kịp cứu viện, mà thực chất cũng không muốn đi cứu viện.

Linh Mạch Chi Địa có thể ngăn cản được Huyết Vụ Thành là do cuối cùng tất cả mọi người đều buông bỏ lợi ích của chính mình, toàn bộ tập kết tại Đường gia bảo, tất cả lực lượng của Linh Mạch Chi Địa đều hội tụ lại đánh với Huyết Vụ Thành một trận. Nhưng mà các thế lực bên ngoài khác không thể giác ngộ về điều này.

Càng ngày càng có nhiều các thế lực bên ngoài bị hắc y nhân thanh trừ, cỗ cuồng phong đen này đi tới đâu là máu chảy thành sông tới đó.

Rất nhanh có một ít thế lực hiểu được còn ở lại Linh Mạch Chi Địa chính là ngồi chờ chết, không ai có thể biết được đám hắc y nhân này sẽ đi tới đâu tiếp theo, nơi này tuyệt đối không phải là nơi có thể ở lâu dài, cho nên những thế lực này đều vội vã đóng gói xếp hành lý chịu nắng gió bên ngoài mà thoát khỏi Linh Mạch Chi Địa.

Có thế lực đi thì lại càng nhiều thế lực vào chiếm giữ bên trong linh mạch chi địa hơn, những thế lực này mọc lên giống như nấm, muốn giết cũng không thể hết được.

Đường Phong dẫn hai mươi tám bộ dược thi theo sau mình, từ vành bụng của Linh Mạch Chi Địa một đường đi tới hướng bắc, đến nơi nào đánh giết hết tất cả các thế lực nơi ấy, trải qua thời gian một tháng thì đã đuổi đại bộ phận các thế lực bên ngoài khỏi Linh Mạch Chi Địa.

Trải qua gần hai tháng chinh chiến, các vũ khí trên tay dược thi đều được thay đổi liên tục, một nhóm rồi lại một nhóm khác, giết người quá nhiều cho nên dù là dược thi thì trên người cũng ngưng kết mùi vị tử vong nồng nặc.

Tại chỗ giao tiếp của Linh Mạch Chi Địa cùng thế giới bên ngoài chính là Vạn Ma Quật! Từ hồi Đường Phong còn tiến nhập vào trong Vạn Ma Quật tu luyện thì nơi đây là một địa phương tu luyện cực tốt, chẳng qua khi phong ấn của thiên địa bị phá thì Vạn Ma Quật thành cầu nối giữa hai thế giới.

Nhưng mà lúc này Vạn Ma Quật đã bị san bằng thành đất phẳng, hai thế giới cuối cùng cũng giao hòa với nhau tuy hai mà một.

Trước đây Trang gia có thực lực không tồi nhưng khi các thế lực bên ngoài tới thì lại quá yếu, tuy rằng các đại gia tộc biết không thể chiến thắng được những thế lực bên ngoài tới nhưng vẫn như cũ không hề đầu hàng, dưới sự lãnh đạo của Trang gia thì tất cả những người còn sống sót đều chạy trốn tới Bố gia trang, cuối cùng nơi đây là điểm vững vàng nhất tại chỗ loạn lạc này.

Chí ít từ khi Đường Phong đánh một đường tới đây còn chưa nghe nói Bố gia trang bị thế lực bên ngoài nắm trong tay.

Lúc này, nguyên bản trang viên của Trang gia đã bị vô số người chiếm lấy, những người này số lượng hằng hà, cao thủ Linh Giai cũng liên miên bất tận, những người này đều trốn hắc y nhân mà tới đây.

Bọn họ vốn định trở lại tông môn của chính mình nhưng mà khi tới đây thì phát hiện có rất nhiều người tụ tập liền ở lại luôn, cùng chung sức lập đại kế chống lại hắc y nhân! Vì vậy đám người ở đây giống như quả cầu tuyết đang lăn, càng ngày càng lớn.

Đề nghị kết minh trước đây bị chê cười nhưng mà giờ khắc này hắc y nhân ở khắp nơi đuổi giết thì chỗ này nghiễm nhiên thành cứ điểm cuối cùng của liên minh.

Nếu như thế này còn không thể chống lại được sự tập kích của đám hắc y nhân kia thì các thế lực bên ngoài đừng có mơ tưởng tới khống chế Linh Mạch Chi Địa nữa, điều này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một loại sỉ nhục rất lớn!

Người từ bên ngoài tới có sự kiêu ngạo của bên ngoài, Linh Mạch Chi Địa làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?

Lúc này ở trong đại sảnh của Trang gia, hơn mười thế lực hội tụ tại, tràng diện ầm ỹ không gì sánh được, ồn áo nhao nhao giống như cái chợ bán thức ăn, có những người đều là thực lực Linh Giai nhưng căn bản không phát ra chút phong phạm của cao thủ nào, ai nấy đều đỏ mặt tía tai tranh luận cùng người khác không ngớt, nước bọt bay tung tóe, chỉ thiếu mỗi rút binh khí ra khai chiến mà thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ còn đang cãi nhau để xem ai nên làm đầu lĩnh của cái liên minh này.

Hơn mười thế lực kết minh lại, dù sao cũng phải có một người ra lệnh mới được, nhưng mà ở chỗ này chọn người lại không có biện pháp để mọi người đồng nhất ý kiến. Ai cũng đều nói gia tộc của mình cường đại, không ai muốn nghe theo hiệu lệnh của người khác, mọi người ở đây tranh cãi đã qua vài ngày rồi mà vẫn chưa hề có một cái kết quả nào.

Cho đến lúc này, Tư Đồ thế gia mà bọn họ hoài niệm vẫn chưa có ai tới.

Nếu như còn có người của Tư Đồ thế gia ỏ đây, lấy uy vọng cùng nội tình của Tư Đồ thế gia tuyệt đối có tư cách làm đầu lĩnh. Nhưng mà ở trong bốn thế lực lớn thì chỉ có Tư Đồ thế gia mới đi tới Linh Mạch Chi Địa, ba thế gia khác căn bản không có động tĩnh gi cả.

Nghĩ cũng lạ, Linh Mạch Chi Địa chính là một khối thịt béo đối với mọi người, có thật là ba thế lực kia không hề có ai có ý định nhòm ngó địa phương này sao….

Trong lúc còn đang tranh cãi ầm ỹ, một lão giả râu tóc bạc trắng nói:

- Nửa tháng trước lão phu thấy được Liễu Như Yên cô nương của Trảm Hồn Tông, không biết nàng còn có ở đây không, nếu như nàng còn thì có thể mời nàng tới nơi này..

Lão già vừa nói xong, nhất thời tất cả mọi người đều an tĩnh lại, có người nghi vấn hỏi:

- Trảm Hồn tông cũng có người tới sao? Tại sao chưa ai từng ai nghe tới?

- Lại nói tiếp, ta cũng chư từng thấy qua Liễu cô nương, có lẽ là nàng một mình đi tới đây, cũng không hề có các tùy tùng khác.

Trảm Hồn tông, đó là một trong bốn thế lực lớn, so với Tư Đồ thế gia còn mạnh hơn nhiều, Liễu Như Yên của Trảm Hồn Tông lại là cao thủ Linh Giai thượng phẩm. Nếu như nàng ở chỗ này mà nói thì tất cả những việc cãi vã nãy giờ của những người này cũng sẽ hạ xuống, chỉ đáng tiếc là người của bốn thế lực lớn khác cũng không phải là dễ tiếp xúc, không ai cũng không có biện pháp tìm kiếm.

Trong lúc tất cả còn đang trầm mặc, ở bên ngoài đột nhiên có một người lảo đảo xông vào, thấp giọng nói mấy câu làm làm lão giả kia nhất thay đổi sắc mặt.

Mọi người còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì lại càng có nhiều người xông vào hơn nói nhỏ vào tai trưởng lão chấp sự của môn phái mình, một lát sau sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Trong lúc những người này còn đang cãi nhau không ngớt về việc tìm ra đầu lĩnh mới thì đám hắc y nhân thần bí đã đánh tới đây.

Hắc y nhân cường đại không phải hoải nghi, đó là tồn tại mà ngay cả Tư Đồ thế gia cũng không thể chống đối. Cho nên nghe được tin tức này có không ít các gia tộc sinh ra ý thối lui trong lòng.

Sau khi trải qua một hồi hoảng hốt lo sợ thì có một người đứng dậy lộ vẻ lúng túng nói:

- Tông chủ tệ tông có lệnh, bảo Trương mỗ mang theo các đệ tử trở lại tông, có chuyện quan trọng cần phải thương lượng, Trương mỗ cáo từ trước.

Lời vừa dứt, người này vụt chạy ra ngoài như bị lửa đốt đằng sau.

- A nha, lão gia tử trong nhà muốn ta trở về thành thân ngay lập tức, không thể lỡ được, hẹn gặp lại các vị sau!

- Cái gì? Đám súc sinh Huyền Âm Môn cũng dám đánh lén lúc lão phu không ở trong tông môn? Ai cho bọn chúng đảm lược tày trời như thế? Lão phu phải trở về dạy dỗ chúng nó một phen!

- Thật ngại quá, vết thương cũ lại bị tái phát, Thái mỗ xin phép về trong tông môn chữa trị.

Trong nhất thời tràng diện lại náo nhiệt lên lần thứ hai, phảng phất như đủ các mọi chuyện phiền toái đều đột nhiên phủ lên thân nhân của các thế lực, đủ loại chứng cớ được đưa ra ngoài, ai không có cũng nặn ra được một cái để đi ra, một người rồi lại một người ly khai sảnh đường liên tục.

Mặc dù không ít người có ánh mắt khinh bỉ với những người lâm trận bỏ chạy, nhưng mà khi đến bờ vực sinh tử rồi thì còn ai quan tâm tới những ánh mắt này nữa? Đám hắc y nhân đã giết tới đây rồi, nếu như còn không đi ngay lập tức thì chỉ sợ vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.