- Đường mỗ cũng không có ý muốn gây rối gì. Ta chỉ là...
Đường Phong còn muốn giải thích thêm, Tiểu Điệp lại giục già:
- Mau đưa tiền!
- Ài!
Đường Phong bất đắc dĩ địa thở dài, khó lắm mới phát hiện một đôi tay linh
hoạt như vậy, vốn định xác nhận lại, thế nhưng người ta dù sao cũng là
một tiểu cô nương, nếu nàng không muốn chẳng lẽ mình còn có thể cường ép hay sao? Thực sự làm như vậy khẳng định sẽ bị người khác mắng chết.
Cho tới bây giờ, Đường Phong mới biết được vì sao vị tiểu cô nương này lại
tốt như vậy muốn dẫn mình tiến vào Bố gia trang, thì ra là muốn chia bớt một phần tổn thất cho bọn họ.
Nhưng điệu bộ rất thẳng thắng như vậy, cũng khiến Đường Phong nảy sinh thiện cảm đối với nàng.
Chỉ có điều... ấn tượng về mình trong lòng cô bé, chắc đã được khắc trên trán chữ sắc lang rồi!
Thò tay vào trong không gian mị ảnh lấy ra một nắm ngân phiếu, chí ít cũng trên vạn lượng, kín đáo đưa cho Tiểu Điệp nói:
- Đường mỗ đảm nhận tổn thất vừa rồi.
Ánh mắt Tiểu Điệp sáng ngời, vội vàng tiếp nhận ngân phiếu, vẻ mặt rạng rỡ
lên rất nhiều, nhưng vừa nhìn xuống thì khuôn mặt lại trầm xuống. Một
lát sau trừng mắt nhìn Đường Phong nói:
- Ngươi đưa thứ gì cho chúng ta thế này?
- Ngân phiếu mà!
Đường Phong ngạc nhiên.
Tiểu Điệp hít sâu một hơi, lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa tới trước mặt
Đường Phong, ngón tay chỉ vào một chỗ trên tờ ngân phiếu cười lạnh nói:
- Ngươi nghe qua nơi này có Đại Thông Tiễn Trang nào không? Nhìn ngươi
như vậy, thực lực lại cao, không ngờ tự nhiên lại là một tên lừa đảo!
Ngay cả hai người huynh muội chúng ta xuất thân thấp hèn, nhưng cũng
không thể để ngươi có thể thoải mái lừa gạt.
Vừa nói, vừa cầm nắm ngân phiếu kia hung hăng ném lên trên người Đường Phong.
Nhất thời, Đường Phong cảm thấy phiền muộn, nghĩ thầm thật khó chịu, cái này sao lại không phải là ngân phiếu chứ? Chờ đến khi thu về kiểm tra xem
xét cẩn thận, mới không khỏi hối hận, xấu hổ mãi không thôi.
Hắn
một mực nghĩ tới bàn tay của Tiểu Điệp, đột nhiên quên nơi này là Linh
Mạch Chi Địa mà không phải thế tục. Những ngân phiếu này thật sự là ngân phiếu, cũng có thể đến Đại Thông Tiễn Trang đổi lấy bạc, nhưng cũng
phải đi thế tục mới đổi được. Hiện tại trong Linh Mạch Chi Địa, những
ngân phiếu này không khác gì giấy vụn, căn bản đều không có giá trị.
Mất mặt đến cả nhà bà đỡ! Đường Phong méo miệng, khẽ cười cười với Tiểu
Điệp, phát hiện tiểu cô nương này đang trừng mắt nhìn mình đầy cảnh
giác.
Im lặng một lát, Đường Phong lại lấy từ trong không gian mị ảnh ra một bình đan dược, mở miệng nói:
- Vừa rồi cũng là do Đường mỗ sơ sót, hơn hai nghìn lượng kia đổi lấy một lọ Tụ Nguyên Đan này có được không?
Động đống đan dược trên tay Đường Phong, đối với hắn không có tác dụng gì,
nhưng đối với hai người huynh muội nhà Tiểu Điệp cũng là linh đan thần
dược hiếm có.
- Tụ Nguyên Đan?
Đôi mày thanh tú của Tiểu Điệp khẽ nhíu lại.
- Vì sao ta chưa từng nghe qua loại đan dược này, ngươi sẽ không tùy tiện viên mấy viên bi đất để lừa gạt người đấy chứ?
Đường Phong bất đắc dĩ nói:
- Có phải là bi đất hay không, Tiểu Điệp cô nương thử sẽ biết.
Tiểu Điệp liếc mắt nhìn Đường Phong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tín
nhiệm, nghe vậy nhẹ nhàng mở miệng bình, ngửi qua một chút, không khỏi
vui mừng nói:
- Thơm quá, quả thực đúng là đan dược, không thể nghi ngờ được. Nhưng thứ này có tác dụng gì?
Thực sự, Đường Phong cũng không nhớ được bình đan dược này là từ đâu mà có,
có thể là lấy được từ Hỏi Y Bảo tại Bạch Đế Thành, nhưng đối với tác
dụng của nó thì hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
- Dùng trước khi
luyện công, có thể giúp ngươi nâng cao tốc độ tập hợp linh khí ở xung
quanh, đại khái một viên có thể nâng cao gấp hai, gấp ba bình thường.
Đường Phong giải thích.
Nhất thời, con mắt của Điệp lộ ra vẻ linh hoạt, tinh quái, vẻ mặt của ca ca
nàng cũng rất vui mừng. Hai người Bọn họ xuất thân gia tộc nhỏ, luyện
công không thay đổi, tại gia tộc lơn thì các loại đan dược trợ giúp cho
việc tu luyện cũng là đan dược bình thường nhưng đối với bọn họ mà nói
lại vô cùng khó khăn mới có được. Không phải bọn họ không có tiền, mà là những đan dược như vậy có tiền cũng rất khó mua được. Gia tộc lớn chế
luyện những đan dược này, chỉ để cho đệ tử trong gia tộc của mình sử
dụng, rất ít khi bán ra ngoài.
Người thanh niên đứng bên cạnh không ngừng xoa xoa bàn tay, trên mặt nở nụ cười nhìn Đường Phong nói:
- Làm vậy không phải là quá đáng quá chứ?
Hẳn cũng biết bình đan dược này có giá trị rất lớn, nếu cứ nhận lấy như vậy thì có chút không thích hợp, thế nhưng rồi lại trong lòng lại ngoan cố
không thể chối từ. Hơn nữa thái độ của muội muội nhà mình đối với tiền
của người này ác liệt như vậy, người ta không những không tức giận,
ngược lại còn rất có thiện ý, hai thái độ trái ngược như vậy, khiến hắn
càng thêm xấu hổ.
Tiểu Điệp lại không để ý tới ý kiến của ca ca
mình, vội vàng đậy bình thuốc lại rồi cất vào trong người. một ngón tay
lại tạch tạch, gò trên bàn tính, trên miệng còn thì thầm nói:
-
Một viên Tụ Nguyên Đan trị giá tám trăm lượng, trong bình mười sáu viên, tổng cộng một vạn hai nghìn tám trăm lượng. Kiếm lớn rồi. Quả nhiên
người tốt tất được báo đáp, ha hả ha hả!
Tiểu cô nương cười rộ
lên, tiếng như chim hoàng oanh hót, lại như hạt châu rơi xuống bàn,
thanh thúy dễ nghe. Thấy vậy Đường Phong không nhịn được cũng thoáng mim cười.
- Xin hỏi cao tính đại danh của huynh đệ. Tại hạ Chu Chính. Xá muội là Chu Tiểu Điệp.
Người thanh niên kia đặc biệt chìa tay ra trước mặt Đường Phong, tự nhiên
trong đầu hắn chợt có một kết luận, người này không tồi. Khi nói điều
đó, giọng hắn có thoáng run rẩy. Dù sao, căn bản từ trước tới nay, đệ tử của gia tộc lớn như thế cũng không mấy coi trọng hắn. Cũng giống như
hai người đệ tử vừa rồi của Bố gia vậy.
- Họ một chữ Đường, là Đường Phong.
- Thì ra huynh đệ là đệ tử của Đường gia! Vừa rồi xá muội có nhiều điểm không phải, mong huynh đệ thông cảm bỏ quá cho!
Dù sao, Chu Chính coi như cũng đã nghe qua tên tuổi của Đường gia.
- Không sao, chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
Đường Phong gật đầu.
- Ngươi cũng không hơn ta được mấy tuổi!
Chu Tiểu Điệp bĩu môi, treo bàn tính lại dưới cổ.
- Bất quá thấy ngươi cho ta bình đan dược này, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa. Ca ca, chúng ta đi thôi.
Chu Chính trừng mắt nhìn muội muội, bày ra vẻ huynh trưởng lên mặt nói:
- Tiểu Điệp mau xin lỗi Đường huynh đi!
- Muội không làm.
Chu Tiểu Điệp hừ một tiếng, vui vẻ nhảy lên xe ngựa:
- Người này vừa rồi còn tính gạt người. ta suýt chút nữa đã bị lừa... Ngươi nhìn hắn đi, còn nhìn chằm chằm vào tay người ta!
Vừa nói, vừa hung hăng trừng mắt với Đường Phong, giấu hai bàn tay nhỏ vào trong tay áo.
- Khụ khụ...
Đường Phong ho nhẹ một tiếng, rất xấu hổ, gãi gãi trán.
Chu Chính vội vàng cười theo, nói:
- Đường huynh đệ chớ trách, tiểu muội có tính tình ngay thẳng. Hai người
huynh muội chúng ta còn phải đưa hàng hóa xuống bãi, không cùng Đường
huynh hàn huyên được, hẹn sau này gặp lại!
- Sau này còn gặp lại.
Đường Phong gật đầu.
Chiếc xe của huynh muội nhà Chu Tiểu Điệp chạy vào bên trong Bố gia trang,
Đường Phong đứng tại chỗ có chút tiếc hận, thở dài. Xem ra ấn tượng về
mình trong cảm nhận của tiểu cô nương kia rất tệ. Nhưng trái lại, hắn
vẫn thấy đáng tiếc cho đôi linh lung thủ kia.
- Muội muội, chúng ta nên bán bình đan dược đi sao? Có thể bán một nghìn hai một viên, khẳng định sẽ có người mua.
Cách đó không xa truyền đến giọng nói đầy phấn khích của Chu Chính.
- Phụ t hân nói huynh ngốc, thì huynh thật sự là ngốc sao?
Chu Tiểu Điệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Vì sao phải bán thứ tốt như vậy? Dù sao tiền tài cũng là vật ngoài
thân, chúng ta dùng sức kiếm tiền với mục đích gì? Không phải chính là
vì mua đan dược để tu luyện hay sao? Hiện tại có một lọ đan dược tốt như vậy, huynh không cầm đi luyện công, tự nhiên lại nghĩ tới chuyện bán
đi. Muội thật hận không thể gò vào cái đầu của huynh một cái!
- Được, được, được, Tiểu Điệp thông minh nhất, ca ca quá ngu dốt rồi!
Chu Chính bị giáo huấn tới mức máu chó đầy đầu nhưng trên mặt vẫn tủm tỉm cười.
- Ài, Chu gia chúng ta là một gia tộc nhỏ, thực lực cao nhất mới chỉ đến
Thiên Giai hạ phẩm. Ở đây căn bản không có chỗ để sinh tồn. Ca ca, huynh phải nỗ lực hơn nữa, nếu trong ba tháng huynh có thể đột phá đến Thiên
Giai, Chu gia mới có hy vọng được chấn hưng.
Hai Huynh muội nhà
họ đi xa dần, tiếng nói cũng từ chìm trong đoàn người. Đường Phong nghe
xong âm thầm cười khổ một tiếng. Thoạt nhìn, Chu Chính mới hai mươi lăm
tuổi, với tuổi như vậy mà mới đạt tới Địa Giai thượng phẩm, suy cho cùng tư chất cũng chỉ đạt tầm trung. Cho dù hắn có thể đột phá đến Thiên
Giai, nhưng thành tựu sau này chỉ sợ cũng không cao lắm. Căn bản không
thể dẫn dắt một gia tộc tiến tới phồn vinh hùng mạnh.
Kẻ yếu sẽ
bị kẻ mạnh ức hiếp, từ xưa tới nay vẫn không thay đổi. Qua mấy trăm
nghìn năm gần đây, nhiều gia tộc nhỏ như Chu gia vậy bởi vì đủ các
nguyẻn nhân mà bị diệt vong. Nhưng những gia tộc nhỏ này lại nấm mọc sau mưa. Một gia tộc bị diệt vong lại có một gia tộc khác xuất hiện. Chỉ có gia tộc nào trở nên hùng mạnh, mới có thể tồn tại được trong Linh Mạch
Chi Địa trong nhỏ bé này.
Thu thập tâm tình, Đường Phong cũng đi
vào trong Bố gia trang. Lúc này đây, hắn cần tìm được đám người của
Đường gia. Vừa rồi, hai đệ tử Bố gia đã chính miệng nói, hôm trước người của Đường gia đã vào trang. Hiện giờ cũng không biết bọn họ đang ở chỗ
nào.
Bố gia trang quá lớn. Trên đường đi, Đường Phong tìm mấy đệ
tử của Bố gia hỏi kỳ càng, cuối cùng cũng tìm được đến nơi đám người
Đường gia đang ở.
Lúc này, cuộc tranh tài trong gia tộc được mở
ra ở Bố gia, Bố gia tự nhiên muốn làm hết trách nhiệm của một người chủ
tận tình. Các gia tộc sở có cách tham dự cuộc tranh tài trong gia tộc,
đều ở trong một khu nhà của riêng mình. Còn những thành viên không tư
cách tham gia cuộc tranh tài trong gia tộc, giống như Chu Chính như vậy, vào đây để kiếm tiền lời hoặc có lẽ tới xem náo nhiệt, cũng chỉ có thể ở bên ngoài.
Thực lực Đường gia trong Linh Mạch Chi Địa không thể
nói là rất cao, cũng không quá thấp, chiếm cứ một cái viện tử phía bắc
của Bố gia trang. Đoàn người ở đây rời xa sự ầm ĩ, là nơi mà các thành
viên tham chiến của gia tộc nghỉ ngơi, người ngoài căn bản không được đi vào, nên cũng có vẻ thanh tịnh ưu nhà hơn.
Đường Phong lo lắng
sẽ bị đệ tử Bố gia ngăn cản, nhưng may mắn là hắn mới đến trước sân, đã
gặp được vài người quen đi tới. Không phải ai khác, chính là hai người
Đường Điểm Điểm và Đường Tử Thư.
- Tam ca, Lục tỷ!
Đường Phong vội vàng đánh tiếng bắt chuyện.
Nghe được tiếng của Đường Phong, Đường Điểm Điểm vội vàng quay đầu về phía bên này, mừng rỡ kêu lên:
- Là thập thất đệ. Ta đã nói khẳng định mấy ngày này đệ ấy sẽ tới được mà.
Cùng lúc, nàng vội chạy nhanh về phía hắn.
Đường Tử Thư ở phía sau, mim cười, lắc đầu, nét mặt cũng là tỏ ra rất quan tâm.
Đường Điểm Điểm căn bản không biết cái gì gọi nam nữ thụ thụ bất thân, vọt
tới bên cạnh Đường Phong nắm lấy cánh tay của hắn, quan sát từ trên
xuống dưới một hồi, xác nhận Đường Phong không chút sứt mẻ nào, lúc này
mới cảm thấy yên lòng.
- Thập thất đệ, cuối cùng đệ cũng đã tới. Đệ làm chúng ta đều vội muốn chết.
Đường Tử Thư từ phía sau đi lên, thở nhẹ ra một hơi thở.
- Mấy ngày nay đệ bị một chuyện phải nán lại, đã khiến tam ca phải lo lắng rồi.
Đường Phong cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Đường Tử Thư.
- Thập thất đệ, đệ thật sự quá khách khí rồi.
Đường Điểm Điểm bĩu môi.
- Tới là tốt rồi, nếu như đệ mà không đến, cả đời này ta cũng sẽ không thèm để ý tới đệ nữa.
Đường Tử Thư ở một bên cười nói:
- Thập thất đệ, đệ không biết chứ, mấy ngày nay ta bị Lục muội làm phiền
muốn chết. Cả ngày cứ lải nhải ở bên tai ta, Tam ca hận không thể cầm
kim thêu may miệng muội ấy lại hay vả vào miệng muội ấy cho xưng lên.
-Hừ!
Đường Điểm Điểm xuy một tiếng.
- Huynh dám.
Đường Phong mim cười nhìn này hai người tranh cãi với nhau, chờ bọn họ tạm ngừng mới mở miệng hỏi:
- Hai người đang tính muốn đi đâu?
- Chính là đi đón đệ đó. Ta khẳng định mấy ngày này đệ sẽ qua đây. Đệ tử
của Bố gia mắt cẩu nhìn người rất kém. Đệ lại không quen với người ở
đây. Bọn họ sao lại để cho đệ tiến vào? vốn là muốn đi ra ngoài trang để đón đệ, lại không nghĩ đệ đã vào được. Có bị gây khó dễ gì hay không?
Đường Điểm Điểm hỏi.
- cũng tàm tạm.
Đường Phong gật đầu.
- Hừ, chờ cho tới khi cuộc tranh tài trong gia tộc được mở tại Đường gia
bảo chúng ta, phải xử đẹp những đệ tử Bố gia này mới được.
Đường Điểm Điểm tức giận mãi không thôi.
- Những người khác đâu rồi?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Nhị ca không muốn đi. Huynh ấy nói đệ muốn tới thì tới lúc tự nhiên sẽ
tới. Đón hay không đón cũng không có khác nhau. Không chỉ có vậy, huynh
ấy còn mắng ta, nói ta quấy rối việc tu luyện của huynh ấy. Đáng ghét
muốn chết.
Đường Điểm Điểm chu mỏ nói.
Ngược lại, như vậy
mới thực sự phù hợp với tính cách của Đường Long. Hắn chính là người như vậy, không có điều gì khiến Đường Long lãng phí thời gian tu luyện.
- Còn đại ca...
Đường Điểm Điểm thè lưỡi.
- Ta không dám gọi huynh ấy.
Đường Tuấn, người này cũng không phải là người quá uy nghiêm, ngược lại hắn
đối xử với mọi người rất hỏa nhã, nhưng trời sinh hắn có một loại khí
chất khiến người khác phải sợ hãi. Từ nhỏ, Đường Điểm Điểm chỉ sợ mình
hắn. Đến khi trưởng thành vẫn như vậy. Đây là sự kính nể đã ăn sâu đến
xương tủy, không phải một hai ngày là có thể thay đổi được.