Âu Dương Vũ lại nhìn Đường Phong, mở miệng nói:
- Đường công tử,
trận chiến hôm nay coi như Âu Dương chịu thua, lần sau lại tiếp tục. Hôm nay Âu Dương ta muốn tìm đường ra ngoài, công tử đi cùng với ta hay
chúng ta mỗi người đi một ngả?
Đường Phong cười ha ha hai tiếng, nói:
- Âu Dương tiên sinh quang minh lỗi lạc, khi đi với ngươi tuy ta không lo lắng bị ngươi ám toán. Nhưng đáng tiếc bản thiếu gia lại không tin
chính mình, tốt nhất vẫn là tách ra.
Nếu thật sự đi cùng với hắn, Đường Phong đoán chừng bản thân sẽ suy nghĩ làm thế nào để chơi chết
hắn, cướp lấy kiếm linh trong Tàng Phong Kiếm. Nhưng Âu Dương Vũ có thể
dễ dàng đối phó sao? Ở nơi nguy hiểm đầy đất này, tốt nhất không nên nảy sinh tranh đấu với hắn, kết quả chỉ là lường bại câu thương, nói không
chừng mang thân nuôi linh thú.
Vả lại, Trang Tú Tú còn ở nơi này, Đường Phong vẫn luôn không hiểu tại sao cô gái này lại tới đây, hơn nữa còn đần độn rơi xuống.
- Đường công tử có thể nói thẳng suy nghĩ trong lòng, cũng coi như là quang minh lỗi lạc...Ài!,đáng tiếc...
Âu Dương Vũ thở dài một tiếng
- Nếu không phải vì quan hệ với Linh Khiếp Nhan, chúng ta cần gì phải tới mức ngươi chết ta sống?
- Đường công tử đi bên nào?
Âu Dương Vũ mở miệng thăm dò, hẻm núi núi này giống như các hẻm núi bình
thường khác, bề rộng khoảng chừng hơn mười dặm, kéo dài hai chiều nam
bắc, không rõ dài bao nhiêu, nếu muốn mỗi người đi một ngả. hai người
chỉ có thể chọn một hướng để đi.
- Bên này.
Đường Phong tùy tiện chỉ một bên.
- Vậy Âu Dương đi bên này.
Âu Dương Vũ ôm quyền chào Đường Phong, cười nói:
- Chúc Đường công tử sớm ngày tìm được đường về nhà, thoát khỏi nơi đây, cáo biệt.
- Ngươi cùng vậy.
Đường Phong tự dưng có chút thương cảm.
Âu Dương Vũ hết sức dứt khoát, nói đi là đi, tuy là Vân Hải Chi nhai là
một nơi lạ lẫm đối với hắn, nhưng hắn là cao thủ Linh Giai, vẫn phải có
chút dùng cảm đấy.
Đúng như lời của Âu Dương Vũ, Đường Phong cùng tin rằng trời không tuyệt đường người. Nơi này mặc dù có chút quỷ dị,
nhưng không thể không có một cái đường ra.
Âu Dương Vũ đi rồi,
Đường Phong cũng quay đầu đi sang hướng ngược lại, đi được vài bước bất
chợt quay người lại, nhìn chằm chằm vào Trang Tú Tú đang theo sau hắn.
Vừa này chỉ mãi cùng Âu Dương Vũ nói chuyện, mà hoàn toàn quên mất cô gái này.
- Cô đi theo ta?
Đường Phong nhướng mày.
- Chẳng lẽ ta đi theo tên kia sao?
Sắc mặt Trang Tú Tú lạnh nhạt:
- Tuy hai người các ngươi đều làm cho người ta chán ghét, nhưng tên kia
ghê tởm hơn một ít, ta tất nhiên chỉ có thể đi theo ngươi.
Đường Phong cười ha ha một tiếng:
- Cô là Trang gia đại tiểu thư Trang Tú Tú?
Trang Tú Tú ánh mắt lạnh nhạt, dường như chuyện Đường Phong nhận ra nàng là hiển nhiên, cũng không có gì phải kinh ngạc cả.
Đường Phong gật nhẹ đầu:
- Cô là người được chọn để tham chiến đại hội gia tộc của Trang gia, cũng là người mạnh nhất.
Trang Tú Tú nói:
- Ngươi cũng được Đường gia chọn để tham chiến?
Lấy thực lực của hắn biểu hiện ra trong những ngày này, Trang Tú Tú cho rằng hắn nhất định trong đội ngũ tham chiến.
- Ta chỉ là một người thay thế, đến lúc đó có được lên hay không còn chưa biết được.
Đường Phong nói đúng sư thưc.
- Sao có thể như thê?
Trang Tú Tú biến sắc, sự cường đại của người nam nhân này nàng đã tận mắt
nhìn thấy, nàng tự hỏi chính mình toàn lực ra tay, cũng không nắm chắc
thắng hắn. Nam nhân cường đại như vậy, làm sao có thể là bổ sung thay
thế? Chẳng lẽ những người tham chiến của Đường gia đều lợi hại hơn hắn
một ít? Nếu thật như vậy, Đường gia lần này chắc chắn đoạt giải nhất,
trong đám đệ tử trẻ, ai có thể chống lại Đường gia?
Nhưng mà cũng không đúng a, người lợi hại nhất Đường gia gọi là Đường Tuấn, Trang Tú
Tú tuy chưa gặp qua người này, nhưng đã nghe qua, Đường Tuấn chắc chắn
không lợi hại được như tên này.
Một Thiên Giai hạ phẩm có thể
cùng cao thủ Linh Giai không phân thắng thua, cuối cùng còn làm cho cao
thủ Linh Giai nhận thua, Đường gia từ khi nào ẩn giấu được đệ tử như
thế?
Trang Tú Tú nhăn mày, nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra, bỗng ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong, mở miệng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Hắc hắc hắc!
Đường Phong cười đen tối:
- Ta đang nghĩ, nếu như bây giờ thủ tiêu cô ở nơi này, như vậy chẳng phải Trang gia sẽ thiếu đi một đấu thủ lợi hại, đối với Đường gia có lợi mà
không có hại.
- Ngươi sẽ không làm vậy.
Ngữ khí Trang Tú Tú bình tĩnh nói.
- Nếu như ngươi là loại tiểu nhân hèn hạ này, vừa rồi sẽ không ở lúc ta rơi xuống đỡ ta.
- Ta cứu cô chỉ vì muốn tìm hiểu qua hoàn cảnh nơi này mà thôi, điều đó không có nghĩa bây giờ ta sẽ không giết cô.
Đường Phong cố gắng thể hiện bộ mặt hung ác.
- Không cần phải giả bộ đâu, hai nhà Đường, Trang mặc dù không qua lại,
nhưng lại không có thù oán, vậy nên ngươi sẽ không ra tay đối với ta.
Giọng điệu của Trang Tú Tú tuy bình tĩnh nhưng chóp mũi lại toát mồ hôi, nàng phát hiện ra mình có chút kích động, không nên chạy tới chỗ này. Tục
ngữ có câu, biết người biết mặt không biết lòng, ai dám cam đoan rằng
tên nam nhân này đối với mình không có ác ý?
Bây giờ chỉ có thể
nghĩ biện pháp gạt bỏ đi ý niệm tà ác trong lòng hắn, nếu không một khi
hắn động thủ với mình, với tình trạng của mình lúc này chắc chắn không
cản nổi hắn.
- Cô đang sợ.
Đường Phong nhìn thấu nàng đang hồi hộp:
- Cô sợ ta sẽ động thủ.
Trang Tú Tú thẳng thắn thừa nhận:
- Nói cho cùng đây là lần đầu tiên ta và ngươi gặp mặt, ta không hiểu rõ ngươi.
- Nể mặt cô thành thật như vậy, cho cô một cơ hội làm cho ta bỏ đi ý muốn giết người.
Đường Phong âm trầm nhìn nàng, lúc nãy cô gái này đã thấy cuộc chiến giữa
mình và Âu Dương Vũ, đã hiểu rõ phần nào thực lực của mình, gây bất tiện cho sự che giấu của mình sau này, nhưng nàng cũng không phạm phải sai
lầm gì lớn, Đường Phong trong phút chốc không biết có nên giết nàng diệt khẩu hay không.
- Ta tin tưởng ta có thể làm được điều này.
Trang Tú Tú khẽ nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười.
-Nói!
- Hôm nay ta và người đều bị nhốt dưới Vân Hải Chi nhai, có đi được ra
ngoài hay không ai nói trước được. Nếu như có thể đi ra, ta cũng không
thể nào tham gia đại hội gia tộc, giết hay không giết kết quả giống
nhau, nếu quả thực có thể thoát ra khỏi đây, trước khi rời khỏi ngươi
cũng có thể giết ta, thực lực của ngươi là sự đảm bảo.
Trang Tú Tú bình tĩnh nói, dường như là chuyện đang nói không liên quan gì tới mình.
- Có lý.
Đường Phong gật nhẹ đầu.
- Suy nghĩ bi quan một chút, nếu như hai người chúng ta thực sự bị nhốt ở cái chỗ này, có ta cùng ở, tốt xấu gì ngươi cũng có bạn, ta tin rằng
ngươi sẽ không vui lòng đối mặt cả đời với đám linh thú xấu xí kia. Nói
không chừng ở lâu cùng ngươi, ta sẽ thích ngươi, cùng ngươi thành thân,
chết già trong cái nơi nguy hiểm này. Mặc dù tất cả nam nhân đều là đổ
bỏ đi, bất qua ta hình như không còn sự lựa chọn khác.
Những lời
này thiếu chút nữa làm Đường Phong nghẹn chết, hắn liếc nhìn đánh giá từ trên xuống dưới Trang Tú Tú, không thể ngờ nàng này sẽ nói ra những câu này.
- Thế nào? Ngươi cảm thấy sắc đẹp của ta không xứng với ngươi sao?
Trang Tú Tú cười lạnh một tiếng:
- Đàn ông các ngươi không phải đều yêu mỹ nữ sao? Ta trông cũng không tồi?
Đường Phong thất bại, mở miệng nói:
- Cô quá thẳng thắn.
- Ta có sao nói vậy, cũng không cần phải tránh né.
- Cô rõ ràng là dụ dỗ ta!
Đường Phong trừng mắt với nàng.
Trang Tú Tú hừ một tiếng:
- Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân bọn ta trời sinh ra đã có một
loại ưu thế, có thể khiến cho lòng người nảy sinh thương tiếc, muốn
trách thì cũng chỉ có thể trách nam nhân quá ngốc, nhìn thấy mỹ nữ sẽ
mềm lòng.
Đường Phong gật nhẹ đầu:
- Ngươi quá lãnh đạm, không phải loại ta yêu mến.
- Với việc này ta cảm thấy rất may mắn.
Nét mặt Trang Tú Tú vui mừng.
Đường Phong phát hiện nói chuyện với nàng thực sự mệt mỏi, lời nói của nữ
nhân này giống như quang minh chính đại, nhưng thực tế là loanh quanh
hại người, thật sự là nham hiểm.
Tức thì, Đường Phong ngậm miệng
không nói, xoay người đi về phía bên kia hẻm núi, một bên cảnh giác thăm dò tình hình xung quanh, một bên cẩn thận tìm kiếm đường ra, hy vọng có thể tìm được đường thông với cửa ra vào bên trên.
Trang Tú Tú
thì đi theo sau lưng Đường Phong giống như con mèo vậy, không hề có
tiếng động nào, Đường Phong đi nàng cũng đi, cận thận bước theo từng
bước.
Trong hẻm núi này khắp nơi đều là rắn độc, Đường Phong cố ý làm nàng hoảng sợ, chọn đi vào những chỗ nhiều rắn, bản thân hắn bách
độc bất xâm, không ngại những thứ như này, nhưng Trang Tú Tú cũng không
kêu la một tiếng nào.
Đường Phong thậm chí chứng kiến nàng bắt
được một con rắn to bằng cánh tay trẻ con, độc ác bẻ một cái đứt đầu
rắn, sau đó tiện tay ném xuống đấy như ném đồ bỏ đi.
Nữ nhân này... Thật dũng mãnh!
Nhưng cũng may là Đường Phong dẫn đường, nên hai người tránh được rất nhiều
nguy hiểm, cảm giác của hắn tuy bị áp chế, nhưng nói chung vẫn có thể
kéo dài nửa dặm xung quanh, tốt hơn Trang Tú Tú trăm ngàn lần, có thể
cảm giác được một ít nguy cơ, dùng hoàn cảnh bây giờ của hai người nếu
gặp phải linh thú, mặc dù có thể giải quyết, nhưng cũng là phiền toái.
Màn đêm buông xuống, Đường Phong dừng bước, nhìn cây đại thụ cao vút ở
trước mặt, lập tức giẫm mạnh, giống như mũi tên bắn ra, giẫm vài cái thì leo lên được mấy nhánh cây cao chục trượng.
Màn đêm vẫn luôn là
thời gian nguy hiểm nhất khi ở trong rừng, Đường Phong cũng không dám đi bừa lên trước, chỉ có thể tìm một chỗ nghi tạm một đêm. Đứng trên cành
cây to, cúi xuống nhìn thấy Trang Tú Tú đã cau mày lại, ngửa mặt nhìn
mình không nói một lời.
Nếu như lúc bình thường, độ cao vài chục
trượng không làm khó được cô gái này, nhưng bây giờ không thể sử dụng
cương khí, mặc dù nàng có tu luyện thân pháp tốt cũng không thể làm được như Đường Phong, bởi vì nàng không có tốc độ của hắn, nếu leo len đoán
chừng sẽ bị rơi xuống.
Đường Phong nhìn nàng, nàng cũng nhìn chằm chằm hắn, sau nửa buổi, với tâm tính kiêu ngạo nàng sẽ không mở miệng
nhờ, một lát sau nàng chậm rãi đi tới chỗ dười cành cây, rút ra kiếm của mình đưa tay ném đi. Khi cây kiếm bay cao được mấy trượng, nàng lập tục giẫm mạnh, bay lên nắm lấy bội kiếm, mượn nhờ lực bay của bội kiếm bay
thêm một khoảng, dùng dáng vẻ tao nhã rời xuống bên người Đường Phong.
Sau khi rơi xuống, liếc mắt đầy khiêu khích nhìn Đường Phong.
Đường Phong nhếch miệng, hắn cũng không muốn làm khó Trang Tú Tú. nếu nàng mở miệng, nhất định hắn sẽ tìm biện pháp kéo nàng lên, nhưng nàng quá cao
ngạo rồi.
Hai người không ai nói chuyện, ngồi cách nhau mấy trượng, khoanh chân bình ổn tâm thần nghỉ ngơi dường sức.
Mấy ngày chạy trốn không ngừng. Đường Phong còn cảm thấy có chút mệt mỏi chứ đừng nói là Trang Tú Tú.
Từng ngọn gió hiu hiu thổi qua mảnh rừng làm nhiệt độ giảm xuống rất nhanh.
Thỉnh thoảng bên tai lại nghe thấy một số chim hót sâu kêu. trong lòng
Đường Phong cảm giác được một hồi tĩnh lặng.
Ngày hôm sau Đường
Phong từ từ tỉnh lại, cảm thấy tinh thần thoải mái, vô cùng hăng hái.
Ngồi xuống một đêm làm cho thể lực và tinh thần của hắn khôi phục toàn
bộ tới trạng thái tối nhất. Vận thử Vô Thường Quyết, phát hiện cương khí không thể nào phát ra, giống như là bị người nhốt lại trong kinh mạch
vậy.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một loạt tiếng kêu canh cách
rất nhỏ, Đường Phong nhìn về nơi phát ra tiếng. Chỉ thấy Trang Tú Tú như bồ câu trong mùa đông giá rét. toàn thân co rúc ở trên thân cây, hai
tay ôm đầu gối, khuôn mặt nhợt nhạt, bờ môi trắng bệch, răng trên cùng
răng dưới đập vào nhau không ngừng. mái tóc nàng cũng phủ đầy sương
trắng.
Nữ hãi tội nghiệp, sao lại bị đông cứng thành như vậy?
Lúc này, cô gái nhìn chằm chằm Đường Phong, trong ánh mắt chứa một thứ gì
đó không nói rõ được, dường như nàng nghĩ không ra tại sao Đường Phong
ngay cả đánh rắm cũng không có, còn nàng ngược lại bị lạnh thiếu chút
nữa đóng băng.
- Cô lạnh thế sao không nói tiếng nào?
Đường Phong nhíu mày nói.
- Không muốn, quấy rày người khác!
Hàm răng Trang Tú Tú va lên những tiếng đinh đang.
Đường Phong mấp máy cái miệng, không biết nên cùng cô gái này nói cái gì cho phải.
Từ trên cây nhảy xuống, sau một lúc đi về phía trước, Trang Tú Tú lúc này
mới trở lại bình thường, khác hẳn bộ dáng yếu ót vừa rồi, khôi phục lại
sự lạnh lùng vốn có.
Đường Phong nghiêm túc tìm kiếm đường ra,
dọc đường cũng gặp phải hai con linh thú. nhưng thưc lực cũng không quá
mạnh, ngũ giai lục giai đối với thủ đoạn của Đường Phong và Trang Tú Tú
đều có thể giải quyết rất nhanh.
Đến buổi tối, Đường Phong chất
lên đống lửa đem một ít thịt thú lấp vào bụng. Trang Tú Tú giống như làm ảo thuật, cởi ra một cái khăn lụa. lấy ra từ bên trong vài trái quả dại. Bắt đâu từ từ ăn. trái cây này chắc là đắng chát, khi ăn lông mày năng nhăn lại nhưng vẫn đẩy trái cây đưa vào trong miệng.
Dập tắt đống lửa. Đường Phong lại trèo lên trên cây nghỉ ngơi, Trang Tú Tú cũng bám theo sao.
Đến nửa đêm, Đường Phong lại nghe thấy tiếng hai hàm răng nhẹ va vào nhau
canh cách, khẽ mở mắt nhìn sang bên cạnh. Trang Tú Tú đang co rúc ở dưới thân cây, mặc dù lạnh đến phát run cũng không rên một tiếng.
Đường Phong thở dài, đứng dậy đi tới bên nàng.
- Ngươi. muốn làm cái gì?
Trang Tú Tú giống như gặp phải địch nhân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng
người đang đi tới gần mình, bàn tay nhỏ bé khẽ đặt lên chuôi kiếm, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ.
- Tới sàm sờ cô!
Đường Phong tức giận nói, một bên nói chuyện một bên cởi y phục của mình.
Trang Tú Tú hoảng sợ, nói đe dọa:
- Ta biết bây giờ không đánh lại người. Nhưng ... Nếu ngươi có ý quấy
rối, ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi. làm cho ngươi bơ vơ suốt đời,
sống một mình ở chỗ này.
Đường Phong không kìm được cười:
- Lần đầu tiên ta nghe thấy lời đe dọa có sáng tạo như vậy, đúng là mở rộng tầm mắt.