Kiếm pháp chi đạo, mỗi người đều có thể tu luyện, từ cao thủ đứng đầu, cho đến hài đồng ba tuổi, nhưng muốn luyện tốt, không phải là việc đơn giản.
Muốn đạt tới đỉnh phong của kiếm thuật, cương tâm nhất định phải là kiếm! Chỉ cần điểm này, đã hạn chế sự phát triển của vô số người.
Riêng cương tâm là kiếm vẫn chưa đủ, còn cần ngộ tính và cố gắng.
Ngoài ra cảm ngộ đối với kiếm pháp cũng được phân thành vài tầng, bắt đầu từ cảm ngộ đệ đẳng nhất, cho đến Phúc Chí Tâm Linh Kiếm Tâm Thông Minh.
Kiếm Tâm Thông Minh là một cảnh giới, dù là bất kỳ người luyện kiếm nào cũng có thể cảm ngộ, sau khi cảm ngộ đến cảnh giới này, một kiếm trong tay, dù không học qua kiếm pháp, cũng biết nên khu động trường kiếm như thế nào, nên ngăn địch giết địch như thế nào, ví dụ như Thiên Tú Mạc Lưu Tô, đã cảm ngộ cảnh giới này, nhưng bình sinh nàng không thích tranh đấu, cương tâm cũng không phải là kiếm, cho nên có Kiếm Tâm Thông Minh nhưng kiếm thuật lại không phát triển bao nhiêu.
Sau Kiếm Tâm Thông Minh, chính là Thiên kiếm, thiên địa vạn vật đều là kiếm.
Những người mà Đường Phong tiếp xúc, chỉ có lão nương Diệp Dĩ Khô là đạt tới cảnh giới này, mà ngay cả Âu Dương Vũ, chẳng qua là mới nhìn trộm đến cánh cửa này mà thôi, vẫn chưa đạt tới Thiên kiếm chi cảnh.
Đường Phong vốn cho rằng Thiên kiếm chính là cảnh giới cao nhất của người dùng kiếm, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể của Kiếm Thần hắn mới hiểu được, trên Thiên kiếm, có lẽ vẫn còn một cấp độ khác.
Đây là cấp độ không thể giải thích bằng lời, đến tầng thứ này, mới chính thức thực hiện được cái gì gọi là người chính là kiếm, kiếm chính là người!
Thân thể của Kiếm Thần không thể nghi ngờ là chính là một thanh tuyệt thế hảo kiếm, hắn đã dung luyện kiếm tiến vào trong thân thể, vào trong hồn phách, cho nên dù đã chết không biết bao nhiêu năm, Đường Phong vẫn có thể nhìn trộm được vô thượng kiếm ý tản ra từ thân thể của hắn.
Chỉ nhìn trộm, cũng đã giảm bớt cho do mấy năm thậm chí mấy chục năm khổ tu.
Cung kính thu thân thể Kiếm Thần vào trong Mị Ảnh Không Gian, trong đầu Đường Phong không tự chủ liền xuất hiện một ý niệm tà ác trong đầu.
Nếu đem thi thể của Âu Dương Tử ngâm chế, luyện thành dược thi thì...
Không nói đến việc khi còn sống hắn đã đạt tới cảnh giới Linh giai thượng phẩm, nhưng chỉ cần một thân kiếm ý, chỉ sợ đã đủ làm cho người khác nhìn thấy đã mất đi ý chí tác chiến.
Lắc đầu một cái thật mạnh, xua tan ý niệm này ra khỏi đầu, Đường Phong cũng tự khinh bỉ chính mình một phen.
Tuy Kiếm Thần đã chết, nhưng cũng có ơn chỉ đạo cho mình, sao mình có thể đem hắn luyện chế thành dược thi chứ? Điểm này cũng giống như Thượng tiền bối, lúc trước Đường Phong đã an táng Thượng tiền bối trong sơn động của Vân Hải Chi Nhai, không biết tại sao hiện giờ mình lại có lòng xấu xa với thi thể của Âu Dương Tử chứ, lại nói, Âu Dương Tử chính là tổ tiên của Âu Dương Vũ.
Quá tà ác, quá ác độc, Đường Phong lại khinh bỉ chính mình một lần nữa.
- Chúc mừng kiếm thuật của Phong ca ca lại tinh tiến!
Âm thanh của Linh Khiếp Nhan truyền tới.
Đường Phong ngẩn người, hỏi:
- Lúc trước ngươi đã đi đâu?
- Hi hi, cũng giống như Phong ca ca, nhìn thấy có một ít đồ vật, liền trầm tư vào trong đó không tỉnh lại.
Thì ra là thế, sau khi Linh Khiếp Nhan thôn phệ kiếm linh của Tàng Phong kiếm, vẫn ở bên cạnh Âu Dương Vũ học kiếm, chắc chắn vừa rồi cũng có điểm thu hoạch.
Chống đỡ hàn khí tiến vào hàn đàm, đã có thu hoạch ngoài ý muốn, Đường Phong đã nhiệt tình hơn rất nhiều.
Đưa mắt nhìn về phía cửu tinh hàn đàm, hắn nhìn thấy chín cái hàn đàm lớn nhỏ trước mặt được sắp xếp theo một phương thức hết sức huyền diệu, giống như trong ảo trận trước đây, cái hàn đàm lớn nhất chỉ có phương viên vài chục trượng, nhỏ thì chỉ có vài trượng, đầm nước yên tĩnh, trên mặt nước bốc lên hàn khí mờ mịt.
Đi đến phía trước hàn đàm, Đường Phong cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy hai mắt hoa lên, suýt nữa ngã xuống, dù đầm nước yên tĩnh, nhưng cũng rất cổ quái, Đường Phong liếc nhìn không thấy đáy, cũng không biết nó sâu bao nhiêu.
Mình đến nơi này chính là vì tìm kiếm vị trí hàn đàm, bây giờ mục đích đã đạt được, hiện tại chỉ cần cân nhắc làm cách nào để đem nước trong đầm đi.
Nếu là đầm nước bình thường, Đường Phong chỉ cần động thủ là được, nhưng bây giờ Đường Phong không dám mạo hiểm, Âu Dương Tử là Linh giai thượng phẩm, chỉ có điều đụng vào nước trong đầm liền bị đóng băng nửa cánh tay, không thể xua tan hàn khí, chớ đừng nói bây giờ mình chỉ là một Thiên giai thượng phẩm.
Dù có Linh Quyết hộ thân, Đường Phong vẫn không dám tin tưởng là mình sẽ không bị đầm nước ảnh hưởng hay không.
Làm thế nào cho phải đây? Không nói đến làm cách nào lấy được nước trong đầm, là chính là vấn đề cất giữ như thế nào. Từ trước đến nay Mị Ảnh Không Gian là nơi Đường Phong cất giữ đồ vật, nhưng nó tuyệt đối không thích hợp cất giữ nước trong đầm.
Một khi đem nước trong đầm vào trong Mị Ảnh Không Gian, chỉ sợ bảo bối sẽ biến thành băng, khi đó được không bù nổi mất.
Suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên hai mắt Đường Phong tỏa sáng, vỗ tay nói:
- Đúng rồi, tại sao lại quên mất chứ.
Phất tay đem Sơn Hà Đồ từ trong Mị Ảnh Không Gian ra ngoài, Tư Đồ hấp tấp chạy đến trước mặt Đường Phong:
- Đại thiếu, có gì phân phó?
Ngày xưa hắn đều cưỡi Bạch Ngọc Long, uy phong bát diện, nhưng hôm nay lại khác, Bạch Ngọc Long bị Hỏa Phượng chiếm lấy, cho hắn thêm tám lá gan hắn cũng không dám khiêu chiến Hỏa Phượng.
Đường Phong liếc Hỏa Phượng đang ngồi trên người Bạch Ngọc Long, mở miệng nói:
- Tình huống của nàng bây giờ thế nào rồi?
Từ lần trước giúp Hỏa Phượng tu bổ lực lượng bổn nguyên tới hôm nay, đã qua không ít thời gian, nhưng khi Đường Phong thấy Hỏa Phượng vẫn ngồi đó, cảm thấy nàng vẫn chưa khôi phục, cho nên có chút lo lắng.
- Bẩm đại thiếu, phu nhân không việc gì.
Tư Đồ cung kính trả lời.
- Hai ngày trước phu nhân còn nói cho ta biết, khôi phục rất tốt, có linh khí của Tiểu Bạch hỗ trợ, chắc chắn không đến mấy tháng nữa là có thể khôi phục hoàn toàn.
- Vậy là tốt rồi.
- Nhưng đại thiếu...
Đột nhiên vẻ mặt của Tư Đồ biến thành cầu xin.
- Ngài có thể đem tiểu chút chít này ra ngoài được không?
Vừa nói, Tư Đồ vừa chỉ vào Hắc Phượng đang đứng trên bả vai của hắn không ngừng quấy rối, tính tình tiểu hài tử của Hắc Phượng rất nghiêm trọng, lúc này không ngừng mổ lên mặt mo của Tư Đồ, mà Tư Đồ muốn đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không được, tính khí tiểu gia hỏa này rất táo bạo, ỷ có Đường Phong làm chỗ dựa, làm mưa làm gió, ương ngạnh đến cực điểm.