- Vì sao lại nói thế?
Diệp Dĩ Khô hỏi.
- Ta đã đi qua Vạn Ma Quật.
Đường Phong nhớ lại, hắn đem lại quá trình lịch lãm rèn luyện nói lại một lượt.
- Trước đó ta cảm thấy, trong Vạn Ma Quật là một thế giới huyền diệu, cũng không phải là yêu ma gì, đó là một phiến đại lục khác.
Thành trấn trong đó, đều là người tu luyện, tất cả nguyên nhân đều là do trận pháp gây ra, khi người ta tiến vào trong trận pháp, thần hồn thoát ra, sau đó tiến vào trong nơi lịch lãm sẽ thấy có một chút đồ vật không thích hợp.
Những người tiến vào không biết bí mật này, chỉ cho rằng từ trong Vạn Ma Quật đi thông qua một thế giới huyền diệu, nếu không phải Đường Phong nghe Thượng tiền bối và Tần Thả Ca nói qua bí văn này, chỉ sợ cũng không nghĩ ra tầng quan hệ này.
Tuy chỉ là suy đoán, nhưng tám chín phần mười là thật.
- Nếu như vậy, khi phong ấn cả đại lục bị phá, Đường gia bảo sẽ là nơi đứng mũi chịu sào!
Đường Đỉnh Thiên chau mày, bỗng nhiên đứng dậy:
- Không được, ta phải nhanh chóng trở về mới được.
Khó trách hắn lo lắng như vậy, sau khi biên giới Linh Mạch Chi Địa biến mất, Đường gia bảo cũng không dư nhân thủ mà phái đi thăm dò, chỉ có hắn và Diệp Dĩ Khô đạt đến Linh giai trung phẩm, ôm phần nguy hiểm này, nếu lúc này mà có người tập kích Đường gia bảo, chỉ sợ không có ai ngăn cản.
Đường Đỉnh Thiên làm việc quyết đoán, nói đi là đi, rượu tiệc vẫn chưa ăn xong đã vội vã rời đi.
Diệp Dĩ Khô cũng luyến tiếc nói lời từ biệt Đường Phong, mỗi hài tử đều là bảo bối trong lòng của mẫu thân, nhiều năm không gặp, hôm nay mới gặp lại nửa ngày đã chia lìa, Diệp Dĩ Khô không đành lòng.
Thời điểm nàng đang dặn dò yêu thương Đường Phong, đột nhiên trong Dược Thần Tông phát ra linh khí chấn động nồng đậm sinh cơ, ngay sau đó là hai cổ ánh sáng tím phóng thẳng lên trời, bỗng nhiên phía trên Dược Thần Tông linh khí cấu thành đám mây, đám mây linh khí đón hai cổ ánh sáng tím, sau đó xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, một cổ hấp lực khổng lồ xuất hiện, bắn thẳng vào Dược Thần Tông.
- Đây là....
Đường Đỉnh Thiên kinh hãi không thôi, cơ hồ tất cả mọi người nhìn thấy dị tượng này đều ngân người, kể cả Đường Phong cũng không ngoại lệ.
Ý niệm đầu tiên trong đầu của hắn là Âu Dương Vũ đột phá tới cảnh giới Thiên Kiếm, mới có thể dẫn động thiên địa dị biến, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, vừa rồi là hai đạo ánh sáng tìm chứ không phải là kiếm ý, mà nó lại tràn ngập sinh cơ, cảm giác này...
Đường Phong quay đầu nhìn chung quanh một chút, không phát hiện thân ảnh của Mạc Lưu Tô và Thi Thi, giật mình tỉnh ngộ, nói:
- Phụ thân mẫu thân, các ngươi chờ chút, ta có thứ này muốn cho các người.
Sau khi nói xong liền chạy vào trong Dược Thần Tông.
Vội vội vàng vàng chạy đến phòng luyện dược trong Dược Thần Tông, Đường Phong vừa đẩy cửa ra xem, vừa hay nhìn thấy sắc mặt Mạc Lưu Tô và Thi Thi ửng hồng, thần sắc hưng phấn, cẩn thận bỏ hai quả đan dược kim quang chói mắt, bỏ vào trong một bình ngọc đã được chuẩn bị trước.
Trong phòng luyện dược, tràn ngập linh khí, nồng đậm gấp mấy chục lần bên ngoài, Đường Phong vừa tiến lên, liền cảm giác da thịt toàn thân như đắm chìm trong một cảm giác lười biếng, lỗ chân lông mở ra, tất cả mệt nhọc trong những ngày này đều tan biến hết, tinh khí thần lập tức khôi phục đến thời kì đỉnh phong.
- Đã luyện thành?
Đường Phong mở miệng hỏi.
Mạc Lưu Tô nghe được tiếng, quay đầu nhìn về phía Đường Phong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười vui sướng:
- Không phụ hi vọng của sư đệ, thành đan hai quả!
- Sư tỷ thật lợi hại.
Đường Phong niết vòng eo nhỏ nhắn của Mạc Lưu Tô.
- Chuyện này cũng có công lao của Thi Thi, sư đệ không nên tán dương mình ta.
Sắc mặt Mạc Lưu Tô đỏ ửng, sóng mắt lưu chuyển.
- Thi Thi cũng vất vả rồi.
- Không vất vả.
Thi Thi nói.
Dị tượng vừa rồi không phải là do Âu Dương Vũ tìm hiểu được huyền cơ của Thiên Kiếm, mà là động tĩnh trong dược phòng. Bất Tử Kim Đan, đã luyện chế thành!
Bất Tử Kim Đan đan phương được tìm thấy trong Dược Thần Phổ, phần lớn dược liệu có thể tìm thấy trong dược viên của Dược Thần Tông , số ít còn lại là do Đường Phong vào nam ra bắc thu thập được, trọng yếu nhất chính là Hỏa Phượng Chi Huyết, được Hỏa Phượng cung cấp.
Tài liệu tổng cộng chỉ đủ để luyện chế hai phần Bất Tử Kim Đan, công phu luyện dược của Mạc Lưu Tô đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, không lãng phí chút nào, hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, luyện chế ra hai quả Bất Tử Kim Đan.
Vừa rồi Đường Phong không nhìn thấy thân ảnh của Mạc Lưu Tô và Thi Thi ở ngoài, liền đoán được điểm này.
- Sư tỷ, ta lấy một hạt đưa cho phụ mẫu.
Đường Phong cầm bình ngọc lên, đổ ra một hạt.
Mạc Lưu Tô nói:
- Được!
Nàng luyện dược vì Đường Phong, Đường Phong muốn xử lý như thế nào nàng đều không có ý kiến, huống chi, một hạt được đưa cho công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng), Mạc Lưu Tô ôn nhu điềm tĩnh, có thể nói gì.
Đi ra ngoài dược phòng, Đường Đỉnh Thiên rất chờ mong, nói:
- Phong nhi ngươi muốn đưa cho chúng ta cái gì?
Diệp Dĩ Khô tức giận liếc hắn:
- Từ khi nào đôi mắt của ngươi đã trông mong vào việc được nhi tử tặng quà thế? Không được làm mất thân phận.
Đường Đỉnh Thiên cười nói:
- Phong nhi tặng lễ, ta rất chờ mong, hắn đưa cái gì ta cũng xem đó là bảo bối cả.
- Là đan dược.
Đường Phong đem bình ngọc kín đáo đưa cho Đường Đỉnh Thiên, hắn đang muốn mở ra nhìn trộm, lại bị Đường Phong ngăn lại:
- Một hạt đan dược, khi phụ mẫu trở về Đường gia bảo hãy mở ra.
Đường Đỉnh Phong hồ nghi nhìn Đường Phong, trong nội tâm biết đan dược này rất quý, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu nói:
- Cũng được, ta và mẫu thân của ngươi sẽ tự chiếu cố mình.
Vừa nói hắn ghé sát vào người Đường Phong, nói:
- Nhớ thân cận với mấy nữ nhân của ngươi nhiều vào, lần sau gặp mặt phải có cháu trai cho ta bồng.
- Vâng.
Đường Phong dốc lòng thụ giáo, cổ của Bạch Tiểu Lại và Phi Tiểu Nhã đỏ ửng, tuy lời này của Đường Đỉnh Thiên rất nhỏ, nhưng hai người là cao thủ Linh giai, vẫn nghe được rành mạch.
Đường Đỉnh Thiên đi cùng Diệp Dĩ Khô, Tô Luyến Thủy cũng nói:
- Đường công tử, chúng ta cũng cáo từ, đem việc lần này báo cáo cho cung chủ, lần này đã quấy rầy.
- Ân, có rảnh thì đến đây, dù sao hiện giờ mọi người đều cùng nằm trên một địa phương mà.
Đường Phong gật đầu.
Tô Luyến Thủy mỉm cười gật đầu, dẫn người của Thiên Thánh Cung rời đi.
Bạch Nguyệt Dung và ba phó thành chủ cũng không vội rời đi, nhiều năm không gặp mặt, Bạch Nguyệt Dung và Bạch Tiểu Lại có rất nhiều lời muốn nói với nhau.