Sắc mặt của Đường Phong trong nháy mắt trầm xuống, đúng là hắn bách độc
bất xâm nhưng cũng không có nghĩa là hắn vĩnh viễn không bị trúng độc,
chỉ cần đốc tố cường liệt đến một mức độ nhất định thì vẫn có thể ảnh
hưởng đến hắn. Nếu không, lúc trước ở Thiên Tú đã không bị Phi Tiểu Nhà
chuốc thuốc mê dẫn tới một đêm ý loạn tình mê như vậy.
Nếu như
đúng lời Độc vương Thương Bất Khải này thì quả thật không phải là dọa
người suông. Nếu như hắn có thể chế ra độc dược có thể ảnh hưởng đến cao thủ Linh Giai thì Đường Phong sợ rằng bản thân mình cũng không thể
thoát được.
Nhưng cẩn thận cảm nhận một chút thì thấy thân thể
mình cũng không có dấu hiệu gì bất thường, như vậy thì chỉ có hai trường hợp. Một là Độc vương này chỉ khoác lác dọa người. Trường hợp còn lại
thì đúng là Đường Phong đã bị trúng độc nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Đường Phong nghiêng về khả năng thứ hai! Dù sao thì người đã chết không có lý do gì lại đi gạt mình.
Tình tâm một chút rồi lại đọc tiếp, thấy Độc vương lại nói: “Đã ở trong Vân
Hải Chi nhai này thì ngươi cũng không thể vận công nhìn tình huống của
bản thân, tự nhiên không thể kết luận lời của lão phu là thực hay giả.
Bất quá chờ khi ngươi ra khỏi nơi này, có thể vận công sẽ biết được lão
phu không lừa dối ngươi.”
“Tin tốt là lão phu biết phương pháp có thể rời khỏi tuyệt cảnh này, nhưng đến lúc ngươi thoát được rồi thì hãy thay ta làm một việc. Lúc còn sống cả đời tạo nghiệp chướng, lúc còn
trẻ bị người nhà hãm hại, bước vào đầm Bách độc, đại nạn không chết, tu
được một thân độc công, lúc đại thành thì tâm tính đại biến, tàn sát
sinh linh, lúc cuối đời bị vây khốn tại chỗ này, cũng coi như là chết
cũng chưa hết tội! Lúc sống cũng không còn gì để luyến tiếc, chỉ có một
người con gái còn khiến ta bận tâm, tên là Thương Hàng Đình. Lần cuối
cùng lão phu gặp nó là lúc nó đã lập gia đình, gả vào một gia đình giàu
có thuộc hàng nhất lưu. Lão phu nghiệp chướng nặng nề, cũng không còn
mặt mũi để gặp lại nó nên không hề biết rằng phụ thân nó còn đang ở trên đời.”
“Khi ngươi thoát được khỏi nơi này, lão phu muốn ngươi đến thành Khổ Thủy tìm hiểu xem tình hình của nàng lúc này ra sao, nếu đang gặp khó khăn thì hãy ra tay tương trợ nàng ta, còn nếu sinh sống an
bình ngày qua ngày thì người không được phép làm phiền nàng. Độc trên
người ngươi trên đời này chỉ có nàng ta mới có thể giải được.”
Đọc đến đây trong lòng Đường Phong không khỏi chửi bới một hồi, chiêu này
của tên Độc Vương mặc dù cao nhưng hắn lại không tính đến vấn đề thời
gian.
Lúc lão ta rơi xuống Vân Hải Chi nhai thì cách hiện tại
cũng hơn trăm năm rồi, lúc đó nàng ta lập gia đình, qua trăm năm thì còn sống hay không là một vấn đề, hơn nữa dù bà ta còn sống thì sợ là một
lão bà bà lú lẫn, sao mà có thể giải độc cho mình được?
Nói cách
khác, nếu như bản thân mình trúng độc thật mà nữ nhân tên Thương Hàng
Đình kia đã chết rồi thì mình phải làm sao bây giờ? Lão Thương Bất Khải
này đúng là hại người ta đến thảm mà!
Mắng thì mắng. nhưng Đường Phong vẫn chăm chú đọc tiếp bởi vì Độc Vương còn nói cho hắn biết phương pháp rời khỏi nơi này.
“Phương pháp rời khỏi chỗ này ta giấu trong một sơn động cách đây ba mươi dặm
về hướng đông, ngươi có thể tới đó tìm kiếm, ngay ở phía dưới ba tảng đá lớn. Nếu không phải lão phụ bị vây khốn ở đây, không thể áp chế một
thân độc công, chỉ vài ngày nữa là người chết thân vong thì lão phu cũng không giao thứ này tay người khác, hậu bối, thật sự quá tiện nghi cho
ngươi rồi!”
Sau khi đọc hết qua một lượt, Đường Phong cảm thấy
bất đắc dĩ. Một cao thủ Linh giai trung phẩm chết hơn trăm năm trước lại có thể dắt mũi một tên hậu bối hơn trăm năm sau, nghĩ kiểu gì cũng
không thể thoải mái nổi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, tốt xấu gì cũng có một tia hy vọng! Nếu như
Độc Vương không nói dối thì đúng là có khả năng đi khỏi đây.
Đang lúc hắn đang nghiến răng nghiến lợi thì đột nhiên Đường Phong cảm giác
có một cặp mắt sáng quắt đang chăm chú nhìn mình chằm chằm. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, Trang Tú Tú không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhìn mình chằm chằm.
Chuyện gì thế?
Trang Tú Tú ngồi dậy mở miệng hỏi.
Đường Phong xua tay nói:
- Không có gì.
Tuy rằng ở chung với nhau gần tháng, nhưng số câu hai người nói với nhau
không quá trăm, cho nên hai người cũng không thể tính là quen thuộc
nhau. Đường Phong nghĩ không cần phải nói hết chuyện này với nàng ta.
Trang Tú Tú nhìn hắn một cái thật sâu, đôi mắt sáng chuyển động vài vòng rồi lại lăn xuống ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Đường Phong và Trang Tú Tú tùy tiện ăn chút gì đấy rồi
nhắm hướng đông xuất phát. Đường Phong muốn đi tới sơn động cách đây ba
mươi dặm về hướng đông mà Thương Bất Khải đã để lại phương pháp thoát
khốn, còn Trang Tú Tú thì lại quen với việc đi theo Đường Phong cứ như
Thiên Lôi sai đâu đánh đó, coi việc theo đuôi Đường Phong là nhiệm vụ
hàng đầu của nàng lúc này.
Biển mây lượn lờ che khuất mặt trời,
căn bản không thể thấy được mặt trời hay ngôi sao nào, cho nên cũng vô
pháp xác định chính xác đâu là hướng Đông. Cũng may là Đường Phong cảm
nhận phương hướng khá tốt mới không để bị lạc đường.
Vừa đi vừa
tìm kiếm xung quanh, Đường Phong rất lo mình sẽ bỏ qua sơn động đó, mặt
khác cũng muốn trốn tránh đám linh thú nên tốc độ của hai người rất
chậm. Đi hết nửa ngày rốt cuộc Đường Phong cũng tìm ra được sơn động mà
Thương Bất Khải nói đến.
Sơn động này tọa lạc dưới một vách đá
dựng đứng, ví trí cũng dễ tìm, chỉ có điều trước lối vào sơn động có để
lại rất nhiều vết chân cực lớn của của linh thú qua lại.
Hai người Đường Phong và Trang Tú Tú ẩn người trên một đại thụ gần đó, chau mày ngưng thần nhìn toàn bộ.
Theo như dấu vết thì Đường Phong đoán rằng bên trong sơn động có ít nhất hai con linh thú cực kỳ cường đại, có thể đã đạt tới cảnh giới lục giai.
Linh thú lục giai, với hiện trạng của Đường Phong và Trang Tú Tú hiện
tại thì hai người liên hợp lại đánh một con thì còn phải tốn rất nhiều
sức lực, còn nếu hai con thì đúng là quá sức rồi.
Trong lòng
Đường Phong quả thật đang hận chết cái tên Độc vương Thương Bất Khải
kia, hắn chỉ nói trong động đó có giấu phương pháp ra khỏi đây nhưng lại không nhắc đến nửa chữ cảnh báo về mấy con linh thú trong động! Nhưng
nghĩ lại thì cũng không hoàn toàn trách hắn, có thể hơn trăm năm trước
lúc hắn chết đi quả thật không có linh thú nào ở đây, sau khi hắn chết
một thời gian mới có linh thú đến.
Tuy rằng Trang Tú Tú không
biết được tình huống trong động nhưng nhìn cái dấu chân bự chảng trước
cửa động thì ai chẳng đoán ra trong động có cái gì?
Yên lặng một lát, Trang Tú Tú nhịn không được mở miệng nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta đến đây làm gì?
Nàng nghĩ rằng tuyệt đối không nên trêu chọc linh thú đang ở trong động, thế nhưng nhìn sắc mặt của Đường Phong liền biết là hắn rất muốn vào trong
động, nàng có chút thắc mắc rốt cuộc Đường Phong muốn làm gì.
Đường Phong quay đầu nhìn nàng một cái, thuận miệng nói:
- Nếu thật sự chúng ta phải sống ở đây cả đời thì tất nhiên phải tìm một
nơi để sinh sống, ta thấy cái động đó cũng được, chuẩn bị vào trong xem
thế nào.
Trang Tú Tú trừng mắt nhìn hắn.
Đường Phong nghiêm mặt nói:
- Cô nương, nàng thấy ta giống như đang nói giỡn lắm sao?
- Ta cảm thấy ngươi đang giấu di ếm cái gì đó?
Trang Tú Tú hừ một tiếng.
Nữ nhân này quả thực rất nhạy cảm! Chỉ là hiện tại Đường Phong có chút
tiến thoái lường nan, đối với việc đối phó với hai con linh thú trước
mặt có chút lường lự, biện pháp tốt nhất là một người dụ hai con linh
thú đi chỗ khác rồi người còn lại vào trong tìm đồ của Thương Bất Khải
để lại. Mặc dù tình cảnh người dụ hai con linh thú xuất động rất nguy
hiểm, nhưng Đường Phong cũng có thể đảm đương được, nhưng hắn căn bản
không hoàn toàn tin tưởng Trang Tú Tú, vạn nhất nữ nhân này cầm lấy di
vật của Thương Bất Khải để lại rồi chạy mất thì đúng là bi kịch lớn nhất đời của hắn.
Còn nếu để nàng đi dụ hai con linh thú thì chả khác gì đi chịu chết!
Đã như vậy thì chỉ còn cách chính diện đối chọi với hai con linh thú! Hít
sâu một hơi, hạ quyết tâm, Đường Phong quay đầu nhìn Trang Tú Tú rồi
nói:
- Nàng đối chọi với sự công kích của linh thú lục giai thì có thể cầm cự trong bao lâu?
Trang Tú Tú sửng sốt, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
- Khoảng nửa tuần trà.
Không thể vận dụng cương khí, chỉ có thể bằng vào tốc độ và lực tay cầm vũ
khí thì Trang Tú Tú cầm cự trong vòng nửa tuần trà là cùng.
Vậy
trong thời gian nửa tuần trà đó, Đường Phong phải giải quyết xong một
con linh thú thì mới có thể quay sang trợ giúp cho Trang Tú Tú được,
bằng không nàng vong mạng là cái chắc! Với hiện trạng Đường Phong bây
giờ mà nói thì quả thật là một nhiệm vụ rất gian nan.
Thở nhẹ một hơi, Đường Phong nói:
- Ở trong đó có hai con linh thú, ta sẽ dụ bọn chúng ra ngoài, sau đó
nàng phụ trách kiềm chân một trong hai con, chờ ta cố gắng hết sức giải
quyết con còn lại rồi cứu nàng.
Trang Tú Tú hơi biến sắc, nhẹ giọng nói:
- Nhất định phải làm vậy?
- Nhất định.
Đường Phong trả lời như đinh đóng cột.
- Ta có thể tin ngươi được sao?
Trang Tú Tú nhìn thẳng Đường Phong, hắn chợt cười khổ, không biết nên trả lời như thế nào, quả thật kế hoạch này hắn đánh cược cả tính mệnh mình,
đáng buồn là tính mệnh của nàng ta cũng cược theo hắn luôn, nhưng bản
thân nàng lại không biết tại sao phải làm như vậy.
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Đường Phong chỉ có thể đưa ra câu trả lời như vậy thôi.
- Vậy cũng được.
Trang Tú Tú cũng quyết đoán, biết bản thân mình hiện tại chỉ có thể trói buộc cùng một chỗ với Đường Phong, không có tư cách cò kè mặc cả, chỉ có thể nhận lời mà thôi.
Sắc mặt nàng rất bình tĩnh, cứ như đã thấy trước kết cục của mình vậy.
Đường Phong thở dài một hơi nhẹ nhòm, căn dặn kỳ:
- Vạn lần cẩn thận.
Trang Tú Tú nhìn chăm chăm vào cửa động, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Từ trên thân cây nhảy xuống, Đường Phong cẩn thận đi tới cửa động, lấy ra
Cuồng Lôi Đao, sau đó dùng sóng đao hung hăng đập nát cái thạch bích
trước cửa động.
Ầm Ầm Ầm Ầm
Một tràng thanh âm trầm thấp
có tiết tấu từ trong động truyền ra, bên trong động liền có động tĩnh.
Âm thanh giống như cự thạch nện mạnh xuống nền đất vậy, một tràng tiếng
ầm ầm trầm thấp vang vọng, thỉnh thoảng lại trộn lẫn với tiếng thở dốc
và gầm nhẹ.
Linh thú đối với địa bàn của mình rất xem trọng, nếu
địa bàn của mình bị linh thú khác xâm lấn thì khẳng định sẽ liều mạng
với linh thú đó.
Vút!
Đường Phong nhanh nhẹn lùi ra sau
vài bước rồi tập trung nghe ngóng! Trang Tú Tú cũng nắm chặt thanh bội
kiến, chóp mũi đầy mồ hôi hột.
Một lát sau, đột nhiên từ cửa động xông ra hai con gấu, một con có hình thể khủng bố, toàn thân đầy lông
đen, con còn lại thì nhỏ hơn rất nhiều. Trên thân hai con linh thú đều
có linh khí lượn lờ bao quanh, khí thế bức người. Bọn nó nhe cặp răng
nanh vàng khẽ kèm theo mùi tanh hôi rợn người. Cả hai linh thú rống giận một tiếng, hiển nhiên rất bực bội việc có người quấy rầy bọn chúng.
Một khắc sau, hai con linh thú liền dời mắt lên người Đường Phong đang đứng cách đó không xa, ầm ầm đánh tới tựa như hai tòa núi cao đang đổ sập về phía Đường Phong, mặt đất chấn rung từng đợt. hai cái tay gấu vĩ đại
một trái một phải vồ tới người Đường Phong.
Đường Phong nào dám
lơ là, nhanh nhẹn lùi về sau, nổ ầm một phát, mặt đất dưới chân hắn bị
chấn thành bốn năm mảnh, bụi bặm tung đầy trời.
Đường Phong nảy
lên không trung, tay phóng ra vài thanh phi đao nhắm vào con hùng bãi có hình thể lớn hơn, đồng thời quát to về hướng Trang Tú Tú:
- Dụ bớt một con qua chỗ khác.
Trang Tú Tú tuân lệnh, nhanh nhẹn nhảy từ trên cây xuống, một người một kiếm lao tới con hùng bãi có hình thể nhỏ hơn.
Đâm một nhát vào vị trí cổ của con linh thú, trường kiếm bị bẻ cong nhưng
vẫn không thể đả thương được con linh thú. Trang Tú Tú mượn lực cản đẩy
lùi về phía ngược lại, khó khăn lắm mới thoát được một chưởng của con
linh thú.
Sau khi nhanh chóng hạ xuống, Trang Tú Tú lại lần nữa
lao tới, đánh ra nhiều chiêu kiếm khác nhau, rất nhanh thu hút được sự
chú ý của con Hùng Bãi nhỏ hơn.
- Nữ nhân tốc, chạy đi, đánh nhau với nó làm gì?
Đường Phong một bên ứng phó với con còn lại, miệng gào lên.
Với công lực của Trang Tú Tú hiện tại mà đánh nhau với một linh thú cấp 6,
quả thực chính là hành động tự tìm lấy cái chết. Đường Phong cũng không
nghĩ nàng khờ dại như vậy, tự nhiên chỉ biết cứng rắn mà đánh lại.
Nghe Đường Phong hét lên một tiếng, cuối cùng Trang Tú Tú cũng thông suốt,
thuận tay đâm con linh thú kia mấy kiếm, rồi ngay sau đó quay đầu bỏ
chạy. Con linh thú kia bị chọc tức ngược lại cũng rất phối hợp, lắc lắc
cái mông đuổi theo Trang Tú Tú.
Nhìn thân hình Trang Tú Tú tả
xung hữu đột đầy linh hoạt trong rừng cây, kéo con súc sinh chạy theo
phía sau, Đường Phong cũng không chú ý tới nữa, quay đầu chuyên tâm đối
phó với con thú đang ở trước mặt mình.
Tuy rằng chỉ mới vừa giao
đấu, nhưng Đường Phong đã nhạy bén nhận ra ưu thế của con súc sinh này.
Nó có khí lực rất lớn, bàn chân to lớn vừa huy động, thế mạnh như vạn
quân, cuồng phong thổi qua hai bên má. Thoạt nhìn bề ngoài trông nó có
vẻ hơi ngốc nghếch hồ hồ, nhưng tốc độ của nó thực sự không chậm, hơn
nữa lại có ưu thế là da rất dày!
Nhìn kỳ thì đây là linh thú
thuộc hệ Thổ! Cùng loại với Chung gia ở Chung Sơn Đảo. Ngươi đánh nó, nó không có cảm giác đau đớn, nhưng nếu bị nó chụp một chưởng, kết quả
nhất định là bị tróc da nứt thịt.
Qua thời gian uống nửa chén trà nhỏ, phải giết chết nó, bằng không Trang Tú Tú sẽ bị giết chết! Tuy
rằng Đường Phong không thân thiết với nàng, thế nhưng cũng không nghĩ
bởi vì biện pháp sai lầm của mình mà khiến một người phải chết. Nếu nàng đã tín nhiệm mình, thì mình cũng nên đối xử với nàng tương tự như vậy.