Khi những âm thanh này truyền đến, thần sắc của Chung Bố Sở tức thì thay đổi, người Đường gia không biết nơi đó là gì, nhưng hắn biết. Chung Sơn, một trong sáu đại cao thủ Linh giai trong tộc tạo tiếng động lớn như thế, chẳng lẽ là Chung Sơn gặp nguy hiểm gì? Hắn thân là cao thủ Linh Giai còn gặp nguy hiểm, vậy ba người được chọn tham chiến ba tháng sau ẩn nấp ở trong đó thì sẽ ra sao?
Trong lòng Chung Bố Sở không khỏi dâng lên một cảm giác không hay, hận không thể có cánh bay tới xem rốt cuộc xảy ra cái gì, hết lần này tới lần khác bốn vị linh giai Đường gia như kéo dính quấn lấy họ, khiến năm người Chung gia không chút rảnh tay.
- Đường Ngạo, Chung gia ta cùng Đường gia ngươi thề không lưỡng lập!
Chung Bố Sở phẫn nộ cao giọng quát.
- Hừ, Chung Bố Sở ngươi hồ đồ rồi, Đường gia ta với chung gia vốn là như nước với lửa, là người chung gia ngươi nhiều lần khiêu khích Đường gia ta, hôm nay lại tới lời vô ích cái gì? Hôm nay không phải ngươi chết thì chính ta mất mạng!
Nghe xong những lời này, Chung Bố Sở lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng Đường Ngạo muốn liều mạng với hắn, hắn không phải sợ Đường Ngạo, mà là hôm nay cấm địa phía sau xảy ra động tĩnh lớn như như vậy, hắn chỉ nghĩ nhanh đến đó xem, nào có tâm tư chiến đấu?
Vội vã truyền âm cho bốn người Chung gia khác, năm cao thủ Linh Giai đang phát lực cuối cùng cũng thoát khỏi sự dây dưa, với bốn người Đường gia, lập tức cũng không quay đầu lại phi về phía cấm địa Chung gia.
Đường Ngạo cũng không đuổi theo, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của đám người Chung gia, vô cùng nghi hoặc.
- Tiếng động vừa rồi...Là một vị cao thủ Linh Giai Chung Sơn cuối cùng của Chung gia làm ra phải không?
Đường Ngạo quay đầu nhìn Đường Duệ hỏi.
Đường Duệ gật đầu:
- Cũng chỉ là hắn ta thôi. Ngũ Oa có nói qua, Chung Sơn tại thế tục bị thương nặng, mất một cánh tay, mấy tháng nay chắc là ở trong đó bế quan chữa thương.
Thần sắc Đường Ngạo khẽ động, lẩm bẩm:
- Nếu nói như vậy, người này một khi bị người khác quấy nhiễu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma...
Ngoại trừ giải thích này, Đường Ngạo không nghĩ ra nguyên nhân gì khác khiến cho một cao thủ Linh giai phải bạo phát trong ranh giới sinh tử.
- Cũng không biết hắn ta đã chết chưa!
Đôi mắt Đường Ngạo tỏa tinh quang bắn ra bốn phía.
- Có thể...
Đường Duệ nhìn bụi đất bên kia phóng lên cao:
- Nơi đó là cấm địa Chung gia, nếu như không phải tới thời điểm sinh tử trước mắt, hẳn hắn ta sẽ không hủy diệt nơi đó.
- Trên không trung đằng kia thật đỏ!
Khóe miệng Đường Ngạo hiện lên nụ cười mờ nhạt, mặc kệ là Chung Sơn chết hay không chết, tối nay tới Chung Linh cốc đã giành được thành tích lớn, cấm địa chung gia bị hủy, sau nhà bị thiêu đến tận trời, đệ tử Chung Gia tử thương vô số, tuy rằng Đường gia cũng có tổn thất, nhưng nói chung cũng thấy hả dạ.
Nhờ ngọn lửa lớn kia, Đường Phong mang theo Đường Điểm Điểm từ bên trong chạy ra không hề bị ai cản trở, vô số người Chung gia chạy tới chỗ cấm địa, còn hơn phân nửa thì đã đi cứu lửa, còn một số ít bị đệ tử Đường gia cuốn lấy thoát thân không được. Không bao lâu, hai người đã chạy ra khỏi miệng cốc.
Tại miệng cốc có thêm một số ít thi thể đệ tử Chung gia, hẳn là bị đệ tử Đường gia lúc xông ra đã chém giết, vừa lúc mở đường cho họ.
Khi rời khỏi Chung Linh cốc mười dặm, Đường Phong và Đường Điểm Điểm mới chạy chậm lại, hai người nhìn nhau cùng cười.
Cười cười, sắc mặt Đường Điểm Điểm đột nhiên lạnh xuống, cong miệng trừng mắt nhìn Đường Phong:
- Thập Thất đệ, ngươi đạp ta!
- Hả?
Đường Phong ngạc nhiên, bỗng nhiên nhớ ra tại thời khắc chạy trốn trong sơn động tại cấm địa, mình có một cước đạp vào mông của Đường Điểm Điểm để đẩy nàng ra ngoài, liền lúng túng nói:
- Đều là bất đắc dĩ, mong Lục tỷ thứ lỗi!
Đường Điểm Điểm không buông tha, tay che mông nói:
- Ngươi đá ta... Chỗ này!
- A, không biết nhị ca tam ca ra sao rồi nhỉ, có chạy ra được không, tiểu đệ thật sự lo lắng.
Đường Phong gãi má ngoảnh mặt đi nói.
- Vì sao ngươi đạp ta? Lúc đó chỉ cần đẩy ta một chưởng là được mà!
- Cái mông của tỷ lớn!
Đường Phong trừng mắt với nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Điểm Điểm lập tức đỏ bừng, quay sang đấm đá Đường Phong một trận.
- Được rồi được rồi, đều đã chạy tới đây rồi, đừng loạn nữa.
Đường Phong bất đắc dĩ đến cực điểm, lúc đó có thời gian đâu mà nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn nhanh chóng đưa Đường Điểm Điểm ra khỏi sơn động nên mới thưởng cho nàng một cước.
Đánh đấm một trận, Đường Điểm Điểm lúc này mới xả hết sự tức giận trong lòng ra, lại thấp giọng nói:
- Vừa rồi Lục tỷ lo lắng gần chết, may mà ngươi không bị thương, bằng không làm sao ăn nói với Ngũ thẩm đây?
Đường Phong xoa dịu nàng:
- Tiểu đệ mình đồng da sắt, đâu dễ dàng bị thương chứ?
Đường Điểm Điểm khẽ cười một tiếng:
- Không biết xấu hổ!
Thần sắc nàng lại lập tức biến đổi hỏi:
- Được rồi Thập Thất đệ, tên Chung Sơn ra sao rồi? Sao đệ lại thoát khỏi tay lão ta vậy?
- Lão ta ư? Chắc là chết rồi.
Đường Phong đáp có lệ:
- Lão ta vốn là tẩu hỏa nhập ma rồi, cử động cũng không cử động được, tiểu đệ ở đó mắng lão nửa ngày, mắng lão đến chết!
- Mắng ...mắng đến chết ư?
Đường Điểm Điểm nghẹn họng nhìn trân trối.
- Ừ, năng lực chịu đựng lão ta quá thấp, tiểu đệ mắng chửi thật nhiều còn chưa mắng hết thì lão đã tức giận thổ huyết mà chết, khiến người ta thật là tiếc nuối.
Nét mặt Đường Điểm Điểm đỏ bừng, thở gấp gáp:
- Là đệ nói... Lúc này đây chúng ta đến Chung Linh cốc, không chỉ cướp đoạt bảo vật cấm địa Chung gia, còn giết chết một cao thủ Linh Giai Chung gia?
- Có thể nói là vậy.
Đường Phong gật đầu.
- Trời ơi!
Vẻ mặt Đường Điểm Điểm không thể tin được:
- Cao thủ Lịnh Giai cứ như vậy mà chết ư? Điều này thật khó tin.
- Lục tỷ, tỷ gần như chiếm hết công lao đó, nếu không phải tỷ tìm được thạch thất kia, Chung Sơn sẽ không chết.
Đường Phong nói một câu làm mặt mũi Đường Điểm Điểm rạng rỡ hẳn lên.
Sáu cao thủ Linh giai thì một chết, cho dù thủ đoạn này không quá quang vinh, lại còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nữa. Nhưng Chung gia là kẻ thù của Đường gia, thủ đoạn như nào không quan trọng, quan trọng là lão ta chết trên tay mình.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Điểm Điểm vô cùng kích động, đang lúc kích động, cách đó không xa có truyền đến tiếng chim hót rất nhỏ, bước chân Đường Phong ngừng một lát, lại nghe tiếng gọi khe khẽ ở bên đó truyền đến:
- Lục muội, Thập thất đệ, là các ngươi phải không?
Là Đường Long và Đường Tử Thư, Đường Phong vội đáp:
- Nhị ca tam ca!
Hai người lúc này mới từ chỗ ẩn nấp chạy ra, trên lưng mỗi người đều có một bọc lớn, toát lên mùi hương nồng đậm, tươi cười nhìn Đường Phong, Đường Tử Thư nói:
- Các ngươi cũng chạy đến đây rồi, vi huynh vừa rồi còn lo lắng các ngươi nữa, đợi lát nữa nếu các ngươi mà không ra, nhị ca chuẩn bị quay lại đi giết bằng được đó.
Đường Phong nhìn Đường Long, Đường Long ho nhẹ một tiếng, nói:
- Không có chuyện này.