Khí tức hoang dã đập vào mặt.
Đường Phong không nghĩ tới, trên đời này lại có sơn mạch như thế, giống như một kỳ quan cổ xưa.
Hàn đàm nằm ở phần bụng của Thập Vạn Đại Sơn, muốn xâm nhập, không có chút thực lực là việc không có khả năng, trong vùng núi này có rất nhiều linh thú cường đại, Khúc Đỉnh Sơn không thể nào so sánh với nó.
Sơn mạch hoang cổ, tài nguyên trong đó chắc chắn vô cùng phong phú.
Đường Phong đi theo phương hướng mà Linh Khiếp Nhan chỉ dẫn, một đường đi tới, tốc độ không nhanh không chậm, dọc đường đi có dược liệu gì trân quý, hắn sẽ hái xuống. Không có ai ngại việc mình có nhiều thiên tài địa bảo cả, đạo lý này cũng giống với việc không ai ngại mình có nhiều linh thạch.
Nguyên nhân trong đó là vì không có ai lui tới vùng núi này, linh thú trong vùng núi không con nào không phải là tồn tại dễ trêu chọc, thực lực thấp nhất cũng là Ngũ giai, linh thú Lục giai chỗ nào cũng có, gặp phải người cũng không sợ chút nào, cho nên dựa theo bản năng mà phát động công kích Đường Phong.
Ứng phó những linh thú này, Đường Phong cũng không vì chuyện này mà ra tay ác ý với linh thú, năm đó hắn huyết tẩy Lưu Vân Tông, thời điểm đó có được cái tên Huyết Ma, cũng là vì được nhiều linh thú trợ trận, cho nên hắn không muốn tạo thêm nhiều sát nghiệp.
Thấy linh thú đến gây phiền toái cho hắn, hắn tiện tay là đuổi đi, không lấy đi tính mạng của con nào cả.
Thời gian một ngày trôi qua, Đường Phong gặp phải mười con linh thú công kích. Trong đó có vài con Lục giai, loại tần suất và cường độ này, cao hơn Khúc Đỉnh Sơn rất nhiều, nếu là Thiên giai cao thủ khác đến nơi này, chỉ sợ sẽ gặp bi kịch mà kết thúc.
Chỉ sợ trong đây cũng có không ít linh thú hóa hình! Trong nội tâm Đường Phong phỏng đoán.
Đi xuyên qua rừng cây, Đường Phong không thể nhìn thấy bầu trời, vì nó bị lá cây rậm rạp che khuất, chỉ có nhảy lên nhánh cây, mới có thể phân biệt được phương hướng. Nhưng có Linh Khiếp Nhan chỉ dẫn, Đường Phong không sợ mình bị lạc đường.
Hơn mười ngày nay Đường Phong sắp tới gần hàn đàm, trong Mị Ảnh Không Gian có được rất nhiều dược liệu trân quý, những dược liệu này lấy về cho Lưu Tô sư tỷ, nhất định sẽ luyện chế ra nhiều đan dược có tác dụng to lớn.
Trong ngày này, Đường Phong đi lên một đỉnh núi, chưa kịp thở một cái, khi hắn nhìn thấy cảnh sắc trước mắt, tinh thần của hắn liền bị chấn động.
Đã tới.
Vị trí của hàn đàm kia, đã nằm ở phía trước cách đó không xa. Bởi vì cảnh vật ở trước mặt, hoàn toàn tương xứng với miêu tả của Linh Khiếp Nhan.
Nhưng thần sắc của Đường Phong lúc này lại không có bất cứ vẻ vui sướng gì, ngược lại càng trở nên vô cùng ngưng trọng.
Đứng ở đỉnh núi này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi việc trong khoảng cách ngàn dặm, Đường Phong phát hiện trong vòng ngàn dặm này, không chỉ có đỉnh núi mà mình đang đứng dưới chân, mà có đến tận mười ngọn núi cực lớn, chiếu cao của các ngọn núi không giống nhau, nhưng lại có thể nhìn ra quy luật của nó.
Hắn đứng trên đỉnh cao nhất của ngọn núi nhìn thấy phía đối diện chỉ có một ngọn núi giống như ngọn núi này, lấy hai ngọn núi này làm cột móc, các ngọn núi còn lại đều thấp hơn nó.
Nhìn sự phân bố của mười ngọn núi này, giống như mười ngón tay của một người, đang giang rộng mười ngón tay, nâng phiến đại địa trước mặt trong phạm vi ngàn dặm lên.
Người khác nhìn thấy chỉ sợ sẽ sợ hãi thán phục sự thần kỳ của mười ngọn núi này, cảm khái thiên nhiên thật kỳ diệu. Nhưng Đường Phong liếc mắt một cái đã nhìn ra mười ngọn núi này có chút không thích hợp, sự sắp xếp phân bố của mười ngọn ngọn núi này, nhìn thì rất tùy ý, nhưng lại ẩn chứa dấu vết của trận pháp.
Thiên nhiên trận pháp, một đại trận chiếm diện tích ngàn dặm! Bao quát cả bầu trời phía trên, làm cho phiến thiên địa trong phạm vi này tràn ngập hương vị thần kỳ.
Đây không phải là việc nhân lực có thể làm ra, mười tòa núi lớn như vậy, dù là Linh giai cao thủ cũng không cách nào tạo ra.
Thời gian Đường Phong nghiên cứu Thiên Cơ Trận Pháp không lâu lắm, nhưng tuyệt đối không ngắn, trước đó đã bỏ ra nửa năm để nghiên cứu về nó, luận tạo nghệ trận pháp, cả đại lục không người nào có thể sánh vai với hắn.
Nhưng dù là như vậy, Đường Phong cũng chỉ được xem như mới nhập môn mà thôi, dùng cảnh giới nhập môn, Đường Phong không thể nhìn thấu được huyền diệu của trận thiên nhiên trận pháp này, tuy cảm giác được trận pháp trước mắt có một ít hương vị không cân đối.
Tại sao lại thế? Đúng là mười ngọn núi này có thể bố trí một tòa đại trận, nhưng nhãn lực của mình hiện giờ lại không nhìn thấu nó.
- Kỳ quái?
Đường Phong nhíu mày khổ tư, nhưng không thu hoạch được gì, cho nên tạm thời bỏ qua.
Mặt đất mà mười ngọn núi vây quanh, là một sơn cốc chiếm diện tích trong vòng ngàn dặm, đưa mắt nhìn qua, có một đám sương mù lượn lờ, giống như tiên cảnh, nhưng lại không thể nhìn thấu tình huống bên trong rốt cuộc là như thế nào.
Hơn nữa mây mù này lại rất quỷ dị, không đậm đặc, không dầy đặc, nhưng lại có thể ngăn cách ánh mắt của Đường Phong, ngay cả thần thức cũng không thể tiến vào được, giống như bị một bình chướng vô hình ngăn cản ở bên ngoài.
Mê Tung Trận! Đây chính là hiệu quả của Mê Tung Trận, trong vòng ngàn dặm này, tất cả đều phạm vi bao trùm của Mê Tung Trận, tiến vào trong đó, mắt thường không thể nhìn thấy, thần thức không thể dùng, vĩnh viễn đi lòng vòng ở bên trong, đi cho đến chết già cũng không thể đi ra ngoài.
- Phong ca ca...
Linh Khiếp Nhan khẩn trương kêu một tiếng, sợ Đường Phong nhất thời xúc động xông vào trong.
- Yên tâm, ta sẽ nguyên cứu vài ngày rồi nói sau.
Đường Phong gật đầu, Linh Khiếp Nhan chỉ biết hàn đàm ở đâu, tuy nàng có thể dẫn mình tiến vào, nhưng lại không thể nhìn thấy huyền bí của trận pháp, Đường Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hôm nay không thể tiến vào trong đại trận, cái Mê Tung Trận này tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, chắc chắn còn những vật khác, cho nên mình tạm thời phải quan sát cẩn thận.
Hơn nữa, Âu Dương Vũ cũng đã nói, hiện tại Huyết Vụ Thành cũng đang tìm hiểu bí mật ở đây, thân đệ đệ của Huyết Thiên Hà là Huyết Vân Lưu đã sớm cầm đầu một nhóm cao thủ hoạt động ở gần đây, nhưng Đường Phong lại không phát hiện ra bóng dáng của bọn họ.
Nếu bọn họ không biết rõ cách tiến vào hàn đàm, đã rời đi từ sớm thì đó là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa, nhưng nếu bọn họ vẫn còn ở lại chỗ này, Đường Phong phải cẩn thận đề phòng một chút.
Linh giai cao thủ đánh lén, không ai có thể khinh thường.
- Đến cùng là không đúng ở đâu nhỉ?
Đường Phong đứng trên đỉnh núi quan sát nửa ngày thời gian, sắc trời cũng tối lại, mặt trời đã ngã về tây, nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấy điểm mấu chốt ở chỗ nào, cho nên rất ảo não.