Nếu là Linh Khiếp Nhan trước kia, có lẽ sẽ còn chút lòng trắc ẩn, nhưng hôm nay Linh Khiếp Nhan lại am hiểu đạo lý trảm thảo trừ căn, ra tay không lưu tình chút nào.
- Hài tử, phụ mẫu đã báo thù cho ngươi rồi!
Bên kia, Sở Hoài Thiên nước mắt đầy mặt, ngửa mặt lên trời
thét dài.
Đường Phong không đi quấy rầy bọn họ, hiện tại bọn họ cần chút thời gian để bình ổn nội tâm bi thương xúc động của mình.
Tiểu Trọng Môn xem như xong, hai tên thái thượng trưởng lão chết, môn chủ chết, dù còn một chút cá lọt lưới cũng không làm nên sóng gió gì.
Một tông môn bị hủy, nhất định tích lũy tài phú rất nhiều, trước kia Đường Phong thích nhất làm cướp bóc những chiến lợi phẩm này, nhưng hôm nay dùng hồn phách để tiến vào, hiện tại muốn cũng lực bất tòng tâm, chẳng lẽ tiện nghi này để cho người khác, khả năng lớn nhất là những đệ tử tứ tán của Tiểu Trọng Môn sẽ quay về đây, cướp đoạt tài phú.
Trên bầu trời mưa to, tia chớp như muốn xé trời cao, Đường Phong cùng nhị nữ đứng trong mưa, vận chuyển lực lượng hồn phách hộ thân, mưa còn cách mấy thốn liền bị đẩy ra ngoài, nhưng hai phu thê Sở Hoài Thiên liền để mặc. Hai người nãy vẫn đang ôm đầu thống khổ, mặc dù mưa to như trút nước, cũng xông rửa sạch nước mắt của họ.
Không biết bọn hắn muốn tiếp tục trong bao lâu, ba người Đường Phong liền tìm một gian phòng ốc, ở bên trong nghỉ ngơi.
Sau khoảng ba canh giờ, bầu trời cũng dần tối lại, hai phu thê Sở Hoài Thiên đi tới. Sau khi vào nhà, hai phu thê quỳ xuống trước mặt bọn người Đường Phong.
- Cảm tạ ba vị đã giúp phu thê chúng ta báo thù, đời này kiếp này, dù làm trâu làm ngựa cũng khó báo đại ân!
Sau khi nói xong, đông đông đông dập đầu khấu bái.
Lần này chính Linh Khiếp Nhan là đại công thần, nếu không có nàng, không thể dễ dàng diệt trừ Tiểu Trọng Môn như vậy.
- Ta chỉ quan tâm nhất mạch linh nhũ mà thôi.
Sắc mặt Linh Khiếp Nhan không chút biểu tình, nhàn nhạt nói, bây giờ nàng đối với ai cũng thế, nhưng chỉ khi đối mặt với Đường Phong nàng mới lộ ra vẻ tươi cười.
- Với ba vị là tiện tay, nhưng với ta là một đại ân.
Sở Hoài Thiên ngẩng đầu nói.
- Đứng lên, đứng lên a!
Đường Phong nâng phu thê Sở Hoài Thiên dậy.
- Xin mời đi theo ta.
Tuy bên ngoài vẫn mưa to, nhưng loại thời tiết này đối với Thiên giai cao thủ mà nói chẳng là gì. Ba người Đường Phong đi theo sau lưng phu thê Sở Hoài Thiên, rời khỏi Tiểu Trọng môn, chạy vội về một hướng.
Địa phương có nhất mạch linh nhũ nằm cách Bái Nguyệt Thành không xa, điểm này giống như suy nghĩ của Đường Phong. Dù sao trước đây Sở Hoài Thiên đã từng nói qua, cứ cách mỗi tháng, hai phu thê của họ sẽ đi tới Bái Nguyệt Thành mua đồ, nếu như quá xa, sẽ bất tiện cho bọn họ.
Sau nửa ngày, Đường Phong đi tới một nơi cách Bái Nguyệt Thành bảy tám trăm dặm, Sở Hoài Thiên mới dừng bước.
Trước mặt là một con sông lớn rộng hơn sáu mươi trượng, nước chảy rất xiết, trải dài nam bắc, không biết dài tới đâu, nước chảy gấp mang theo lực đạo hung mãnh, vỗ vào hai bên bờ sông, bắn ra một chùm bọt nước trắng xóa, đứng bên cạnh bờ sông, lắng nghe nước sông, Đường Phong tâm tình buông lỏng một hồi, chóp mũi ngửi hương vị bùn đất xung quanh.
- Ngay chỗ này.
Sở Hoài Thiên chỉ vào mặt nước nói.
- Ở đây?
Đường Phong ngạc nhiên.
- Ân, dưới sông có một đầu thông đạo, đi qua thông đạo sẽ tới được nơi có nhất mạch linh nhũ.
Lúc này sắc trời đã tối, mây đen còn chưa tan hết, không thấy ánh trăng, Đường Phong vận dụng thị lực cũng nhìn không xa, âm thầm đem hoàn cảnh xung quanh ghi tạc trong đầu, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Buông thần thức ra, Đường Phong không cảm nhận bất kỳ linh khó ba động đặc biệt nào.
- Sông này sâu bao nhiêu?
Đường Phong hỏi.
- Trăm trượng!
Sở Hoài Thiên đáp.
- Hơn nữa có vô số mạch nước ngầm, dù là Thiên giai cao thủ, nếu lọt vào các mạch nước ngầm đó cũng không thể bình yên thoát thân, không biết lối ra vào, vĩnh viễn không thể tìm thấy linh nhũ.
Đường Phong nghe một hồi gật đầu, thời điểm hắn ở dưới đáy biển Ô Long Bảo, biết rõ tình huống trong nước khác xa mặt đất, càng xuống sâu, sức ép càng lớn, lại cực kỳ lạnh, người thực lực thấp căn bản không thể xuống dưới nước quá trăm trượng.
- Xuống dưới sao?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Đợi, mỗi ba ngày vào giờ tý ở đây sẽ xuất hiện một dòng xoáy, khi đó mới có thể tiến vào, sẽ không gặp mạch nước ngầm.
Sở Hoài Thiên giải thích nói.
- Tối nay thì có?
Trang Tú Tú đối với nơi này hiếu kỳ vô cùng.
- Không biết, trong khoảng thời gian này hai phu thê chúng ta không nhớ thời gian, cho nên không cách nào phán đoán hôm nay có thể đi vào hay không. Chỉ mong vận khí tốt.
Sắc mặt Sở Hoài Thiên có chút mệt mỏi, những ngày này chỉ nghĩ phải báo thù, còn quản chuyện khác làm gì?
Đám người liền yên lặng ở trên bờ chờ đợi, Đường Phong cùng Trang Tú Tú mượn cơ hội này khôi phục lực lượng hồn phách.
Chờ đợi đến giờ Tý, nước sông trước mặt không xuất hiện dòng xoáy, Sở Hoài Thiên có chút tiếc hận nói:
- Xem ra hôm nay không vào được, làm phiền các vị đợi thêm hai ngày nữa, tối nay không được, có lẽ ngày mai sẽ được.
- Ta đi xuống xem một chút.
Sau khi nói xong Linh Khiếp Nhan cũng không đợi Đường Phong cản trở, liền thả người tiến vào trong dòng sông.
Một ít hoa nước xuất hiện, thân ảnh của Linh Khiếp Nhan biến mất trong tầm mắt mọi người. Thực lực Linh Khiếp Nhan rất mạnh, Đường Phong không lo lắng là nàng ở trong nước sẽ gặp nguy hiểm gì.
Đợi không quá nửa nén hương, Trang Tú Tú đột nhiên ngạc nhiên nói:
- Đường Phong, nhìn kìa, có phải vòng xoáy xuất hiện hay không?
Đường Phong nhìn theo hướng nàng chỉ, phát hiện trung tâm dòng nước chảy xiết này, bất ngờ xuất hiện một vòng xoáy nhỏ.
Thời điểm bắt đầu vòng xoáy rất nhỏ, chỉ khoảng vài thước, nhưng trong nháy mắt, vòng xoáy này rất nhanh lớn lên.
Cùng lúc đó, một cổ khí thế bành trướng, từ dưới nước truyền tới.
- Nha đầu kia!
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, nhất mạch linh nhũ kia có liên quang đến thân thể của nàng, cho nên nàng đợi không được muốn nghiệm chứng một chút, dựa vào thực lực mạnh mẽ, tự tạo ra một dòng xoáy, làm cho mọi người có thể đi vào.
- Như vậy cũng tốt, đỡ phải chờ hai ngày.
Qua một lúc, vòng xoáy kia đã mở rộng đến phương viên trăm trượng, nhưng lại cấp tốc mở rộng ở bên trong, không chỉ như thế, nước sông mạnh mẽ chuyển động, thậm chí hút không khí phía trên dòng sông, hình thành một đạo long quyển phong, long quyển phong hút nước lên, kéo dài tới chân trời, tràng diện tráng lệ đến cực điểm.
Vòng xoáy khuếch trương thêm vài chục trượng, liền đình chỉ mở rộng, xem ra lấy thực lực của Linh Khiếp Nhan, chỉ có thể làm được loại trình độ này.