Vô Thường

Chương 817: Chương 817: Thụ nghiệp




Thời điểm ngâm chế dược thi, nhỏ máu vào, ngâm chế dược thi thành công nó sẽ nghe lệnh.

Điểm này trong Dược Thần Phổ nói rất rõ, Đường Phong sẽ không quên.

Kế tiếp Đường Phong đem hai mươi hai cổ thi thể bỏ vào trong vò gốm, hồn phách của những thi thể này ngo ngoe động đậy.

Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng làm xong mọi chuyện, chuyện kế tiếp không cần Đường Phong lo, ngâm chế dược thi thành hay không thành, chẳng những quan hệ với tỉ lệ phối trí dược dịch, còn có liên quan đến vận khí.

Vận khí là thứ không thấy sờ không được, mỗi người đều mơ tưởng, trong cả đời một người chắc chắn sẽ có lúc gặp vận khí, cũng có thể gặp vận rủi, vận khí tốt, toàn bộ hai mươi hai dược thi này sẽ thành công cũng không phải là chuyện hoang đường, nếu vận khí xấu, tất cả dược thi đều thất bại cũng không phải không xảy ra.

Đường Phong không có yêu cầu xa vời, chỉ hy vọng có thể thành công một nửa, mong thi thể Bích Kinh Thần cùng Thiên Cơ tử có thể thành nhất.

Dược thi cần phải có thời gian tích lũy, trong thời gian ngắn không thể nhìn ra, Đường Phong đoán cũng cần thời gian ít nhất là nửa năm.

Việc này trọng đại, đề phòng có người không cẩn thận phá hư vò gốm ở đây, Đường Phong phất tay đem dược thi Thiên giai từ số 4 đến số 6 từ trong Mị Ảnh Không Gian xuất ra, cho bọn chúng thủ hộ nơi này, ra lệnh cho chúng giết chết bất cứ kẻ nào dám xông vào đây.

Lại cẩn thận bố trí một ít Tiểu Hình Hắc Vân Đại Trận, lúc này Đường Phong mới buông lỏng một hơi.

Có Hắc Vân Đại Trận và ba cổ dược thi, trừ phi có cao thủ ngoài Linh giai trung phẩm cố ý đến phá hư, bằng không gian phòng này là tường đồng vách sắt.

Làm xong hết thảy, Đường Phong vội vàng đi gặp Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y, cho nàng ra lệnh cấm cho tất cả đệ tử Thiên Tú, cho đệ tử biết gian phòng này chính là cấm địa, chưa cho phép, không được xông vào!

Cả ngày bận rộn vì việc của dược thi, cho nên khi về đến Yên Liễu Các thì sắc trời đã trễ.

- Sư phó, sư phó!

Chu Tiểu Điệp vui vẻ chạy tới, còn chưa tới gần, đã vội vàng bịt mũi lại, che miệng lùi lại ba bước, cau mày nói:

- Trên người của ngươi có mùi lạ!

- Thật sao?

Đường Phong cẩn thận ngửi ngửi, căn bản không ngửi thấy gì, trừng mắt với Chu Tiểu Điệp nói:

- Nói mò.

- Thật mà.

Chu Tiểu Điệp dùng tay phe phẩy vài cái:

- Không tin ngươi gọi Bảo nhi, Mộng nhi đến ngửi đi!

Loay hoay với thi thể cả ngày, lại tiếp xúc với mùi thuốc khó nghe, trên người có mùi là phải, nhưng trước mặt đồ đệ, Đường Phong làm sao có thể thừa nhận chuyện mất mặt này? Lập tức bày ra uy nghiêm của sư trưởng:

- Tìm ta làm gì?

Chu Tiểu Điệp nghe xong, cười hì hì, ân cần kéo Đường Phong ngồi lên ghế thái sư, ở bên cạnh quạt quạt, rất hiếu kính với Đường Phong.

- Có chuyện gì?

Đường Phong liếc xéo Chu Tiểu Điệp, nha đầu này vô sự lại ân cần, làm cho Đường Phong không thể không cảnh giác.

- Sư phó ah, ngươi dạy ta thứ kia ta đã thành thục rồi, lúc nào thì dạy cho ta thứ mới?

Chu Tiểu Điệp tràn đầy chờ mong hỏi thăm.

- Ngươi học xong rồi?

Đường Phong cả kinh.

- Đương nhiên, ta đánh cho ngài xem.

Chu Tiểu Điệp đem quạt hương bỏ xuống, lấy trong hầu bao bên hông ra hai thanh ám khí, kẹp chúng trên tay, động tác nhanh không tưởng nổi, Đường Phong cũng cảm thấy hoa mắt.

Ban nãy không thể nhìn thấy động tác của nàng là gì, hai thanh ám khí lập tức bay vèo ra ngoài, Đường Phong nheo mắt lại, tốc độ ám khí bay rất nhanh, nhưng trong nháy mắt đã bị trì hoãn lại, quỹ tích xoáy nửa vòng tròn, bay khỏi Chu Tiểu Điệp mười trượng liền đụng nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ, va chạm nhau, tốc độ ám khí lại trở nên mau lẹ, theo quỹ tích cũ quay về, tinh chuẩn vô cùng lọt vào trong hầu bao của Tiểu Điệp.

- Như thế nào?

Chu Tiểu Điệp cẩn thận nhìn Đường Phong, che hầu bao như bảo bối lại, hầu bao này do sư nương của nàng may, rất tinh xảo, cũng rất bền.

Đường Phong nhìn xong, lúc này mới vỗ tay.

- Hì hì, ta biết mình rất giỏi mà.

Chu Tiểu Điệp nắm bàn tay nhỏ lại, được sư phó thừa nhận là việc mà nàng đắc ý nhất.

- Chớ đắc ý.

Đường Phong đứng lên, vẫy tay một cái, cầm hai chuôi phi đao của Chu Tiểu Điệp trên đầu ngón tay, dùng bộ dáng phóng ám khí giống Chu Tiểu Điệp, hai thanh phi đao của Đường Phong bắn ra, sau đó phi đao bay trở về, Đường Phong nhìn Chu Tiểu Điệp hỏi:

- Đã nhìn ra vấn đề chưa?

Chu Tiểu Điệp chậm rãi gật đầu:

- Sư phó phóng thích ám khí có lục trọng kình, mà ta chỉ có nhị trọng.

Ám khí bắn ra, không phải tốc độ phóng ám khí giữa không trung là không thay đổi, chỉ cần khống chế ám kình tốt, ám khí có lúc nhanh lúc chậm, quấy nhiễu năng lực phán đoán của địch nhân, làm cho địch nhân không thể trốn tránh và ngăn cản. Trước đó Chu Tiểu Điệp phóng ám khí tốc độ chỉ biến hóa hai lần, nhưng Đường Phong lại biến hóa sáu lần, đây là chênh lệch cực lớn. Hơn nữa là Đường Phong vẫn chưa dùng toàn lực, nếu dùng toàn lực, lấy nhãn lực của Chu Tiếp Điệp không thể nhìn ra ám kình trong ám khí chất chứa bao nhiêu đạo.

- Không chỉ là có điểm này.

Đường Phong ân cần dạy bảo:

- Vừa rồi ta chỉ dùng thực lực Địa giai để phóng ra ám khí, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ám khí của ta có lực sát thương lớn hơn ngươi rất nhiều lần sao? Ám khí chỉ có một mục đích đó là giết người, không phải hoa lệ, nếu ngươi không đem ám khí kết hợp với thực lực của bản thân mình, sẽ chẳng làm nên trò trống gì.

- Con hiểu rồi.

Chu Tiểu Điệp là đệ tử tốt, một điểm đã hiểu, giảm bớt cho Đường Phong rất nhiều miệng lưỡi.

- Nhưng sự phát triển của ngươi đã vượt qua dự kiến của ta.

Đường Phong âm thầm đổ mồ hôi, vừa rồi đả kích nàng chỉ vì không muốn nàng kiêu ngạo, có thể nói ám khí của nàng, đã vượt qua dự kiến của Đường Phong.

Thủ pháp vừa rồi rất đơn giản, nhưng đã bao hàm trong đó tất cả trụ cột mà Đường Phong dạy nàng hơn một năm, ám kình, hồi toàn kình, thủ, thậm chí còn không nhìn thấy Tiểu Điệp ra tay như thế nào.

Ám khí chi đạo, chính là loại vô thanh vô tức này! Bây giờ Đường Phong thực lực cao, phóng ám khí không lưu lại dấu vết, nhưng Chu Tiểu Điệp mới là Địa giai mà thôi, hơn nữa thời gian tu luyện rất ngắn, đã đạt tới loại trình độ này, nếu nàng phát triển hơn, đoán chừng trình độ ám khí, ngay cả mình cũng không phải là đối thủ của nàng.

Thật sự là một hảo thủ! Trong nội tâm Đường Phong hâm mộ.

- Sư phó, ta sẽ cố gắng hơn nữa.

Âm thanh Chu Tiểu Điệp âm vang, lập tức sợ hãi nhìn Đường Phong:

- Có thứ gì mới để dạy cho con không?

- Hiện tại thì có.

Một câu này của Đường Phong làm Chu Tiểu Điệp nhảy lên như chim sẻ, thiếu chút nữa ôm hắn hôn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.