Vô Thường

Chương 907: Chương 907: Tiểu lưu manh




Nhưng hôm nay, kiếm linh của Viêm Nhật Kiếm lại tự chủ xuất hiện.

Sau khi kiếm linh Hỏa Phượng xuất hiện, cúi đầu nhìn về phía Hắc Phượng, một lớn một nhỏ, một vàng một tối, hai thành viên của Phượng chi nhất tộc không biết đang làm cái gì, chỉ nhìn lẫn nhau, qua thật lâu, trong đôi mắt của kiếm linh Hỏa Phượng lộ ra thần sắc vui mừng, Hắc Phượng cũng lộ ra vẻ vui mừng, liên tục kêu to.

Giống như lúc đột nhiên xuất hiện vừa rồi, kiếm linh Hỏa Phượng cũng đột nhiên biến mất, Viêm Nhật Kiếm cũng an tĩnh lại, không phát ra kiếm minh nữa.

Trong lúc này Đường Phong vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hắn cũng không biết Hắc Phượng xuất hiện lại dẫn đến sự biến hóa của Viêm Nhật Kiếm.

- Cảm giác này...

Tứ Nương nhíu đôi mi thanh tú.

- Lúc ở trong Bạch Đế Bí Cảnh ta đã cảm thụ qua một lần.

Nghe được lời này, Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ, lần trước đi Bạch Đế thành đón Tứ Nương và tiểu Manh Manh trở về, Tứ Nương đã từng nói với hắn, trong Bạch Đế Bí Cảnh, Thần binh Viêm Nhật Kiếm đã cảnh báo.

Lúc ấy hắn còn tưởng rằng nơi đó có Thần binh, bây giờ nghĩ lại không phải là có một Thần binh khác tồn tại, mà là có một thành viên của Phượng chi nhất tộc sắp trọng sinh, cho nên mới làm cho kiếm linh Viêm Nhật Kiếm phát ra tin tức sai lầm.

- A Phong, đây là linh thú gì?

Lại tỷ đi tới, lén lút đánh giá Hắc Phượng, tao ngộ vừa rồi của Tiếu thúc mọi người đều thấy rõ, biết con tiểu quạ đen này không dễ chọc.

Không chỉ có Lại tỷ kỳ quái, tất cả ánh mắt của mọi người ở nơi này đều nhìn Đường Phong với vẻ mong chờ.

- Hắc Phượng!

Đối với những người này không cần thiết phải giấu diếm, Đường Phong nói chi tiết về nó.

- Hắc Phượng?

Lông mày Âu Dương Vũ nhíu lại.

- Nghe đồn Hắc Viêm của Hắc Phượng chính là thiên hạ tà hỏa?

Đường Phong gật đầu, hắn có chút bội phục kiến thức rộng rãi của Âu Dương Vũ, điểm này dù là hai đại sát thần cũng không bằng, nhưng cũng không thể trách bọn họ, dù sao Âu Dương Vũ xuất thân từ Huyết Vụ Thành, người ở nơi đó có thể tiếp xúc với rất nhiều điều cơ mật mà người trong thế tục không thể tiếp xúc.

Âu Dương Vũ nghe xong hít sâu một hơi, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra là Đường Phong tìm ở đâu ra thứ đồ chơi này.

- Vì sao nó lại nhìn chằm chằm vào ta?

Lại tỷ nghi hoặc nhìn Hắc Phượng, ngay từ đầu, nó đã nhìn mình chằm chằm, hơn nữa tròng mắt tối đen như mực của nó đang quay tròn loạn chuyển.

Những lời này vừa hỏi xong, cánh Hắc Phượng liền run lên, nó nhảy từ đầu vai của Đường Phong vào người Lại tỷ, cái đầu nhỏ rúc vào trong bộ ngực của Lại tỷ nhảy loạn liên hồi, cái mỏ cũng kêu to không thôi.

Mặt Lại tỷ hồng lên, chân tay luống cuống nhìn Đường Phong.

- Nó vừa sinh ra, chỉ sợ đang đói.

Đường Phong xoa xoa cái mũi.

Từ trên người của Lại tỷ không tìm được thức ăn, Hắc Phượng vậy lại nhảy lên người của cung chủ đại nhân, lại nhảy loạn, Tiểu Nhã không khách khí với nó, trực tiếp cầm nó lên ném ra ngoài, cười lạnh, nói:

- Hừ, thân thể bổn cung chủ, chỉ có phu quân mới có thể đụng vào!

Hắc Phượng nhảy loạn một hồi, Lưu Tô sư tỷ và Thi Thi sợ tới mức mặt mày thất sắc, vội vàng trốn sau lưng Đường Phong, các nàng không được lợi hại như Lại tỷ và cung chủ đại nhân, hai người đều chỉ đạt tới Địa gia mà thôi, nếu bị Hắc Phượng bổ nhào vào người thì không thể gỡ ra, thậm chí đánh không lại nó.

- Đừng tới đây, đừng tới đây, tới đây ta sẽ bắn ngươi.

Chu Tiểu Điệp cầm phi đao trong tay, nói lời uy hiếp, lời còn chưa nói hết thì Hắc Phượng đã ngã xuống đất.

- Đây tuyệt đối là một con sắc điểu!

Thang Phi Tiếu đứng bên cạnh quả quyết.

Hắc Phượng không có ác ý gì với nữ tử, dù là Linh giai cao thủ như Lại tỷ hay Địa giai như Lưu Tô sư tỷ, nó không có vẻ gì là muốn công kích, nhưng với bọn người Tiếu thúc và Âu Dương Vũ, chỉ cần hơi tới gần nó một chút, nó sẽ phun ra một đạo Hắc Viêm, ngăn cản động tác của những người này.

Điều này càng làm cho phán đoán của Tiếu thúc càng thêm chính xác: đây chính là một con sắc điểu!

Dặn dò Lại tỷ tìm cho nó chút thức ăn Đường Phong liền đi về phía mật thất, chuẩn bị ngồi xuống khôi phục.

Vì muốn Hắc Phượng trọng sinh, hắn đã tiêu hao quá nhiều máu tươi, mà mấy ngày gần đây tinh thần quá khẩn trương, hiện tại phải nghỉ ngơi không phục một chút.

Trong mật thất Thiên Tú tông, Sơn Hà Đồ lơ lửng trên cao, Phong Thần Khế đang ở bên cạnh trấn áp linh khí ba động khủng khiếp của Sơn Hà Đồ.

Tư Đồ thấy Đường Phong tiến đến gần Sơn Hà Đồ, liền cưỡi Bạch Ngọc Long hiển hiện ra trên Sơn Hà Đồ:

- Đại thiếu, ngài đã trở về?

Đường Phong khoanh chân ngồi xuống đến, thở nhẹ một cái.

- Đại thiếu, tại sao ngài lại bị thụ thương không nhẹ thế?

Tư Đồ rất ân cần hỏi thăm, từ khi Đường Phong đáp ứng sau này sẽ cải tạo thân thể cho mình, Tư Đồ vẫn khăng khăng một mực theo sát mông của Đường Phong, dù biết hy vọng này có chút xa vời, nhưng có hy vọng vẫn hơn không.

- Ra ngoài làm chút chuyện.

Đường Phong tùy tiện ứng phó một câu, thời điểm chuẩn bị nhắm mắt, quay đầu lại hỏi:

- Đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện.

- Đại thiếu cứ hỏi.

- Vào thời đại của ngươi ngày xưa, có tồn tại một loại thượng cổ linh thú là Tà Hỏa Hắc Phượng hay không?

Nghe được bốn chữ Tà Hỏa Hắc Phượng, dù Tư Đồ đã sớm chết từ nhiều năm trước cũng phải biến sắc, xem ra, loại thượng cổ linh thú này dù là Linh giai thượng phẩm cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

- Dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng đúng là có nghe nói về một con Tà Hỏa Hắc Phượng.

Tư Đồ nhớ lại một lúc, sau đó nói:

- Đại thiếu gia còn nhớ chuyện Đào Nguyên Môn hay không? Ngày đó lão phu đã từng đề cập tới, không biết Đào Nguyên Môn đã làm gì mà lại trêu chọc một con thượng cổ linh thú, trong vòng một đêm cả tông môn bị đốt thành biển lửa, truyền thuyết đó chính là thủ bút của Tà Hỏa Hắc Phượng.

- Ah?

Lông mày Đường Phong nhíu lại, sau đó nhớ lại, đúng là Tư Đồ đã từng nói về vấn đề này, khi đó mình đang bị nhốt bên trong Sơn Hà Đồ, thời điểm đó Tư Đồ đang cùng mình nói chuyện phiếm.

- Vậy ngươi còn nhớ hay không, có người nào đó đánh trọng thương con Tà Hỏa Hắc Phượng này không?

Đường Phong vốn thuận miệng hỏi thăm, nhưng không ngờ Tư Đồ thật sự biết rõ về Tà Hỏa Hắc Phượng. Thành viên của Phượng chi nhất tộc vốn rất thưa thớt, Tà Hỏa Hắc Phượng lại càng thưa thớt trong thưa thớt, ngàn năm trước chỉ có một con Hắc Phượng, chín thành chín nó chính là con mình đang nuôi.

Hắc Phượng sẽ không có đạo lý vô duyên vô cớ biến mình thành trứng để trọng sinh, đối với thượng cổ linh thú mà nói, sống càng lâu năm, thực lực càng mạnh, căn bản không cần trọng sinh.

Nó biến thành trứng, chỉ có một cách giải thích duy nhất đó chính là nó bị trọng thương không thể chữa trị, bất đắc dĩ mới chọn trọng sinh, mà người hoặc thế lực có khả năng đánh Hắc Phượng trọng thương, trước kia với Đường Phong không sao cả, nhưng bây giờ lại có chút liên quan. Hắc Phượng là của mình, cừu nhân của Hắc Phượng chính là cừu nhân của mình, cho nên dù thế nào thì mình cũng phải cần thận đề phòng một chút mới được.

Nghe được câu hỏi của Đường Phong, Tư Đồ lại cau mày suy tư nhớ lại chuyện của ngàn năm trước, thật lâu mới nói:

- Lão phu chưa từng nghe qua chuyện này, nhưng có thể đánh thượng cổ linh thú như Hắc Phượng trọng thương, cũng không có bao nhiêu người có thể làm được? Ít nhất là một Linh giai thượng phẩm không thể làm được.

Thời kỳ đỉnh phong của Tà Hỏa Hắc Phượng có thực lực gì Đường Phong không biết, nhưng nhìn hồng sam nữ tử ở Thiên Thánh Cung có thể biết được một hai.

- Được rồi, không còn chuyện của ngươi.

Đường Phong khoát khoát tay, nhắm mắt lại.

Tư Đồ gật đầu, cưỡi Bạch Ngọc Long biến mất trong Sơn Hà Đồ. Linh khí hùng hậu từ trong Sơn Hà Đồ chảy ra, giống như trường giang đại hải bao la hùng vĩ, Đường Phong đồng thời vận chuyển Vô Thường Quyết và Linh Quyết, tiếng cương khí vận chuyển trong cơ thể phát ra âm thanh như tiếng nước chảy róc rách. Không đến một ngày thời gian, Đường Phong đã khôi phục triệt để.

Quay trở lại Yên Liễu Các, còn chưa đi vào, Đường Phong đã nghe được bên trong truyền ra âm thanh gà bay chó chạy, tiến lên xem xét, Đường Phong nhìn thấy mấy nữ tử Linh giai hạ phẩm đang đuổi theo Hắc Phượng, ngay cả Tần Tứ Nương cũng đang đuổi theo.

Sắc mặt Lại tỷ đỏ bừng, cung chủ đại nhân phẫn nộ tức tối, sắc mặt Tiểu Thiên lạnh như băng, dù Tứ Nương cố làm ra vẻ trấn định, nhưng cái cổ thon dài đã đỏ ửng.

Bốn Linh giai cao thủ đang đuổi theo tiểu Hắc Phượng lớn bằng lòng bàn tay, hơn nữa diện tích trong Yên Liễu Các cũng không lớn, thế mà không có biện pháp nào để bắt nó.

Hắc Phượng chạy rất nhanh, tuy hiện giờ nó chỉ đạt tới tiêu chuẩn Ngũ giai linh thú, nhưng thân thể nhỏ bé kia của nó lại bộc phát ra tốc độ không ai dám khinh thường, hơn nữa chúng nữ không dám ra tay thật sự, cho nên nó ứng phó loại cục diện này rất thành thạo.

Tiếu thúc Đoạn thúc và Âu Dương Vũ đang đứng ở bên kia mặt mày hớn hở xem cuộc vui.

- Làm gì đó?

Đường Phong nghi hoặc khó hiểu, mình đi không đến một ngày đã trở lại, tại sao Yên Liễu Các lại náo nhiệt như vậy?

Hắc Phượng vừa thấy Đường Phong xuất hiện, nó liền xông về phía Đường Phong.

- Phu quân ngăn con tiểu súc sanh này lại!

Phi Tiểu Nhã thấy thế đại hỷ, vội vàng hô lên.

- A Phong, đừng cho nó chạy!

Lại tỷ cũng hô lên.

- Phong thiếu...

Tứ Nương cũng hô lên một tiếng đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi, làm cho nhiệt độ trong Yên Liễu Các hạ thấp không ít.

Hắc Phượng không muốn chạy, cho nên trực tiếp lẻn vào trong ngực Đường Phong, kêu to không thôi, cái mỏ nhỏ đang ngậm một miếng vải đỏ nhỏ.

- Ngoan!

Đường Phong mỉm cười vỗ vỗ đầu Hắc Phượng, vẻ mặt của nó lộ ra thần sắc hưởng thụ, xem ra mình hao phí nhiều máu tươi như vậy, xem ra không phải không có thu hoạch, ít nhất sau khi nó hấp thu máu tươi cũng rất thân mật với mình.

Hắc Phượng nịnh nọt, cái mỏ nhỏ ngậm miếng vải đỏ thả vào trong tay của Đường Phong.

- Đây là cái gì?

Đường Phong tự nói một tiếng, sau đó tiện tay mở tấm vải ra.

- Không được!

Tứ Nương vội vàng hô lên, nhưng vẫn chậm.

Sau khi nhìn rõ tấm vải này, tất cả mọi người trong đây đều há hốc mồm.

Đây là một cái yếm, hơn nữa là loại mà người ta nhìn thấy thì máu huyết sẽ sôi lên.

Cái yếm nho nhỏ này chỉ có những nữ hài trong Yên Liễu Các mới có, Đường Phong cẩn thận hồi tưởng một chút, mình như trong đám nữ nhân của mình không ai có cái yếm loại này.

Bọn người Lại tỷ vọt tới trước mặt Đường Phong, cũng phải dừng bước, kinh ngạc nhìn Đường Phong.

Đường Phong xấu hổ một hồi, da mặt nóng như lửa đốt, đưa mắt nhìn mấy người trước mặt:

- Đây là của... Ai?

Tứ Nương khẽ cắn môi, dùng một tay giật lấy cái yếm trên tay của Đường Phong, dậm chân một cái, sắc mặt đỏ bừng xoay người quay vào trong phòng, đóng cửa phòng một cái, không dám lộ mặt ra nữa.

Cái yếm này... là của Tứ Nương.

Tiếu thúc vốn vui cười hớn hở, trong nháy mắt há to mồm, sắc mặt ngốc trệ, quay đầu nhìn chằm chằm nhìn Đoạn thúc và Âu Dương Vũ đang xem cuộc vui, nói:

- Ta sẽ móc mắt của các ngươi!

Đoạn thúc nhìn nhìn hắn, buồn bực không nói tiếng nào, xoay người rời đi.

- Hảo phúc khí!

Âu Dương Vũ vỗ vỗ bả vai Tiếu thúc, ý vị thâm trường nói.

- Tiểu lưu manh!

Cung chủ đại nhân lúc này đang giáo huấn Hắc Phượng, đầu ngón tay đang gõ lên đầu nó, nó dùng sức ấn cái đầu của mình vào ngực của Đường Phong.

Đường Phong che chở, nói sang chuyện khác:

- Tại sao lại như vậy?

Lại tỷ bất đắc dĩ thở dài:

- Nó vừa rồi vào trong phòng của Tứ Nương, chúng ta và Tứ Nương đang xếp quần áo, không biết vì sao nó đột nhiên đoạt một cái rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.

- Chẳng lẽ nó thật sự là một con sắc điểu?

Đường Phong đánh giá Hắc Phượng, nhìn thế nào cũng không giống a, tuy tiểu gia hỏa này là tiểu quỷ, nhưng không thể nào cảm thấy hứng thú với vật này, chẳng lẽ là do bản tính bất hảo?

- Đúng rồi, có cho nó ăn cái gì hay không?

Đường Phong ngẩng đầu hỏi.

Chúng nữ cùng lắc đầu, Lại tỷ nói:

- Cái gì nó cũng không ăn, chúng ta cũng không biết nó ăn cái gì.

Đường Phong gật đầu, lúc trở về hắn đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, dù sao Hắc Phượng cũng là thượng cổ linh thú, mọi người cũng không biết nó muốn ăn cái gì.

Thò tay vào trong Mị Ảnh Không Gian xuất lấy ra vài khỏa Nội đan Ngũ giai linh thú đặt ở trước mặt Hắc Phượng, tròng mắt của Hắc Phượng sáng ngời, trực tiếp mổ một cái, ngẩng cổ lên nuốt vào.

Tuy Nội đan Ngũ giai linh thú không tính là quá lớn, nhưng cũng phải lớn hơn cả cổ của Hắc Phượng, nhưng mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy, nó bị Hắc Phượng nuốt vào bụng, căn bản không có bất kỳ trở ngại gì, cứ thế mà bị nuốt vào.

Hơn nữa trong khoảnh khắc đó, một cổ cảm giác nóng bức từ trong cơ thể Hắc Phượng phát ra, rất hiển nhiên, Hắc Phượng ăn nội đan vào bụng, vận dụng năng lượng của mình thôn phệ và hòa tan nội đan.

Sau khi ăn xong nội đan, Hắc Phượng nhìn nội đan kế tiếp, bộ dáng rất không có hứng thú.

- Nó chỉ ăn Hỏa hệ nội đan?

Mắt của cung chủ đại nhân sáng như đuốc, chỉ nhìn một cái đã hiểu ra vấn đề.

Đường Phong lấy ra mấy khỏa nội đan, mà vừa rồi Hắc Phượng chỉ chọn đúng một khỏa Hỏa hệ nội đan để nuốt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.