Hai năm trước nàng tiến nhập vào cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm lúc đó hai mươi mốt tuổi. Nàng chính là Thiên Chi kiêu tử, hào quang này đủ để cho bất luận kẻ nào cũng cảm thấy tự ti. Nàng chưa bao giờ nhìn thẳng
vào bất kỳ kẻ nào, cho tới bây giờ chưa một tài tử nào lọt vào pháp nhãn nàng.
Thế nhưng hiện tại, nàng hoảng sợ phát hiện, vậy mà lại có một người còn xuất sắc hơn cả mình. Tuy rằng hắn ta chỉ là Thiên Giai
hạ phẩm, nhưng dường như còn lợi hại hơn so với mình một chút. Hơn nữa
nhìn hắn ta có phần nhỏ tuổi hơn mình.
Trang Tú Tú chỉ cảm thấy
mình như đang trên mây quan sát chúng sinh trong nháy mắt rơi xuống
trong bùn. Trong lòng chấn động và chua xót.
Trên đời có người
như vậy sao? Mình đã là Thiên Chi kiêu tử, không ai có thể xuất sắc hơn
mình, tên đệ tử Đường gia Thiên Giai hạ phẩm trước mắt này cũng không
thể! Hai đệ tử Trang gia vừa chết kia không đáng để Trang Tú Tú để tâm,
hiện giờ nàng chỉ để ý một điều, đó là muốn đánh một trận với đệ tử
Đường gia kia. Lấy sự thật để chứng minh mình lợi hại hơn so với hắn ta! Vĩnh viễn là mình là người xuất sắc nhất! Những người khác, tất cả chỉ
là rác rưởi mà thôi!
Nghĩ tới đây, thần sắc của Trang Tú Tú đang
đau khổ mờ mịt trong nháy mắt trở nên kiên định. Đôi mắt nhìn không chớp vào Đường Phong đang khốn khổ chống đỡ, ánh mắt đó, giống như muốn ăn
tươi nuốt sống hắn.
Chiến đấu đến bây giờ chưa được bao nhiêu
thời gian, nhưng Đường Phong cảm giác mình không chống đỡ nổi nữa. Tuy
rằng Cương tâm và duệ kim khí nhanh chóng dung hợp, làm cho chiêu thức
của hắn càng ngày càng có lực sát thương, nhưng trông cậy vào những cái
đó để đối phó một cao thủ Linh Giai là hoàn toàn không chút thực tế.
Mà Âu Dương Vũ rõ ràng cũng không kiên nhẫn được nữa, y có thể rõ ràng cảm nhận được Đường Phong dần dần trở nên mạnh hơn. Sự biến đổi rõ ràng
nhất là kim quang trên người đối phương càng lúc càng mạnh, càng lúc
càng sáng.
- Đường công tử, không phải công tử mượn Âu Dương để luyện chiêu đấy chứ?
Âu Dương Vũ nhướn mày, hỏi.
Đường Phong cười lớn:
- Tuệ nhãn của Âu Dương tiên sinh thật sáng!
Sự thực là như vậy, bị người ta nhìn thấy, cũng không có gì phải che giấu.
Âu Dương Vũ cười khổ lắc đầu:
- Âu Dương khôn khéo cả đời, nhất thời hồ đồ, Đường công tử thật can đảm!
Nói xong, sắc mặt liền lạnh xuống:
- Nhưng, Âu Dương đối với Tinh Hồn của Nha đầu là tình thế bắt buộc, Đường công tử, hãy coi chừng!
Vừa dứt lời, Đường Phong chỉ cảm thấy cả người như có hàng nghìn đao kiếm
tăng lên người, ngay cả không khí lưu chuyển cũng trở nên sắc bén, cắt
vào da thịt gây đau đớn!
Thiên Kiếm! Tuy rằng Âu Dương Vũ không
thể lĩnh ngộ toàn cảnh Thiên Kiếm, nhưng nói chung cũng chạm tới ngường
ban đầu, hôm nay Thiên Kiếm ra uy, Đường Phong liền cảm giác cương khí
vận chuyển quanh thân mình mất linh, động tác cũng ngừng trệ.
Trước đây tuy rằng từng thấy Diệp Dĩ Khô thi triển Thiên Kiếm, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi, thân không ở trong đó, không cảm nhận được uy lực.
Nhưng hiện giờ, Đường Phong bị khí cơ của Âu Dương Vũ khóa cứng, trong
nháy mắt liền thể nghiêm trực tiếp được sự bá đạo của Thiên Kiếm!
Âu Dương Vũ muốn động thật rồi! Trong lòng Đường Phong hiểu rõ, hơn nữa
với thực lực của mình căn bản không thể chiến đấu lại với một cao thủ
Linh Giai đang dốc hết toàn lực, y chỉ cần ra mấy chiêu là có thể chế
phục mình!
Hiện tại đối chiến với hắn không phải là lựa chọn sáng suốt, Đường Phong rất nhanh bộc phát cương khí toàn thân, cuối cùng
cũng thoát khỏi sự uy hiếp của Thiên Kiếm, lập tức đâm ra một kiếm, một
hư chiêu rồi không quay đầu lại mà chạy trốn ra ngoài.
- Muốn chạy ư!
Âu Dương Vũ hừ một tiếng, lấy nhãn lực của hắn đương nhiên là nhìn ra ý đồ của Đường Phong, sao có thể cho hắn toại nguyện chứ? Thân hình chợt lóe lên định đuổi theo Đường Phong.
Nào ngờ đúng lúc này, một bóng
người xinh đẹp đột nhiên xông tới trước mặt Âu Dương Vũ, một thanh
trường kiếm mang theo hàn khí vẩy lên một màn kiếm đâm thẳng tới các đại huyệt trên người Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ nhướn mày, ngón tay
điểm liên tục, trong nháy mắt đã phá vỡ chiêu kiếm của đối phương. Liếc
xéo về phía mỹ nhân xông lên trước mặt mình:
- Tiểu cô nương, ngươi muốn gì?
- Ngươi không thể giết hắn!
Sắc mặt Trang Tú Tú trắng bệch, nhưng quật cường chắn trước mặt Âu Dương Vũ.
- Theo ta được biết, ngày hôm nay các ngươi gặp mặt lần đầu đúng không? Không có giao tình, vì sao ngươi phải cứu hắn?
Âu Dương Vũ nheo mắt hỏi.
- Không vì sao, dù sao ngươi cũng không thể giết hắn!
Trang Tú Tú cũng không biết vì sao mình lại có can đảm đi ngăn cản một cao
thủ Linh Giai, hơn nữa kẻ mình cứu chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp
mặt, thậm chí ngay cả tên của hắn mình cũng không biết.
Nếu là
trước đây, nàng sẽ không quan tâm đến sống chết của người ngoài, họ có
chết hay không có liên quan gì đến nàng chứ? Nhưng ngày hôm nay, Trang
Tú Tú lại biết, nếu nam nhân này chết trong tay cao thủ Linh Giai, vậy
thì mình sẽ không có cơ hội nghiệm chứng với hắn rốt cuộc là ai mạnh ai
yếu. Để chứng minh mình là mạnh nhất, nam nhân kia tuyệt đối không thể
chết được!
Âu Dương Vũ lắc đầu, cũng không động thủ với Trang Tú Tú, mà thân hình khẽ nhoáng lên lướt qua bên nàng, đuổi theo Đường Phong.
Còn chưa đi xa, phía sau một trận hàn khí kéo tới, cho dù tính tình Âu
Dương Vũ tốt đến mấy cũng có chút giận giữ, ngón tay lật lại điểm tới,
trong một tiếng thét kinh hãi, Trang Tú Tú rơi xuống đất, trên khuôn mặt dính đầy bụi đất, nhưng Trang Tú Tú lại từ trên mặt đất đứng lên, cầm
bội kiếm trong tay, đôi mắt nhím chằm chằm Âu Dương Vũ, không lùi bước.
- Còn dám xuất thủ đối với ta, đừng trách Âu Dương Vũ hạ thủ không lưu tình!
Âu Dương Vũ tàn bạo uy hiếp.
Trang Tú Tú nuốt nước miếng, vểnh môi nói:
- Tiền bối vừa nói qua là không giết nữ nhân. Lẽ nào tiền bối nói mà
không giữ lời, chẳng lẽ tiền bối vốn là người nói không giữ lời? Nếu quả thật như vậy, Tú Tú đây dù có chết trong tay tiền bối cũng không có gì
để nói.
Âu Dương Vũ ngạc nhiên! Tiểu nữ tử này rõ ràng là bắt
thóp mình, thật sự là đáng trách! Thế nhưng trên thực tế đúng là vậy, Âu Dương Vũ chưa bao giờ giết nữ nhân, vừa rồi mình nói chỉ là dọa nàng mà thôi. Thật sự muốn hắn ra tay giết Trang Tú Tú, hắn cũng không có tâm
đó.
- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng khiêu khích Âu Dương nữa.
Âu Dương Vũ oán hận buông một câu, rồi nhanh chóng đuổi theo Đường Phong.
Bị nữ nhân này gây trì hoãn, thiếu chút nữa ngay cả bóng của Đường Phong cũng không thấy rồi.
Trang Tú Tú nhìn theo lưng của Âu Dương Vũ, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý mơ hồ, đòn tấn công vừa rồi của nàng
chỉ là thử mà thôi, thử xem cao thủ Linh Giai này có thật là không giết
nữ nhân hay không, hiện giờ, nàng đã hoàn toàn có thể xác định, chỉ cần
mình không làm gì quá mức, vị tiền bối Âu Dương này tuyệt đối sẽ không
giết mình.
Chân ngọc nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, Trang Tú Tú
không để tâm tới câu nói của Âu Dương Vũ, cũng đuổi theo về hướng Đường
Phong.
Đường Phong vận toàn bộ lực vắt chân mà chạy, một cao thủ
Linh Giai đuổi theo phía sau, hắn đâu dám không dùng toàn lực? Hơn nữa,
phương hướng hắn chạy trốn cũng không phải là Đường gia bảo.
Ở
đây cách Đường Gia bảo cũng không xa, đại khái chỉ có mười dặm mà thôi,
với tốc độ của Đường Phòng, chỉ trong chốc lát là có thể trở lại Đường
gia bảo, chỉ cần về được Đường gia bảo thì bản thân sẽ an toàn. Dù sao
Âu Dương Vũ cũng không thể xông vào Đường gia bảo để động thủ với hắn.
trong đó có bốn vị cao thủ Linh Giai tọa trấn.
Nhưng Đường Phong
không lựa chọn như vậy, hắn mới từ Đường gia bảo đi ra, lại xám xịt chạy quay về, như vậy còn hay ho gì? Nếu thật như vậy, sau này đừng nghĩ ra
khỏi Bảo nữa. Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô tuyệt đối sẽ cầm chân hắn. Đây không phải là điều Đường Phong muốn thấy.
Huống chi, tuy rằng Đường Phong đánh không lại Âu Dương Vũ, nhưng tự chạy trốn thì không vấn đề gì.
Chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng có một bóng người bay qua, bị bám theo cát bay đá chạy, hơn nữa đạo nhân ảnh này còn để lại một đường tàn ảnh thật dài, nếu người khác nhìn thấy nhất định sẽ kinh hãi.
Mà sau bóng người kia vượt qua không lâu. lại xẹt qua một bóng người. ngay sau đó, lại thêm một người nữa.
Ba người trước sau đuổi nhau, so sánh tốc độ rõ ràng Âu Dương Vũ là nhanh
nhất, đã dần dần thu hẹp lại khoảng cách với Đường Phong, còn lại Trang
Tú Tú là chậm nhất, từ từ đã bị Âu Dương Vũ bỏ lại.
Chưa tới một
canh giờ, Đường Phong đã chạy được ba trăm dặm, hắn chọn những nơi hoang vu ít dấu chân người để chạy trốn, cũng không biết rốt cuộc mình đã
chạy đến nơi nào rồi, mà lúc này, khoảng cách giữa Âu Dương Vũ và Đường
Phong đã thu hẹp lại còn gần một dặm.
Đường Phong rõ ràng cảm nhận được sự chênh lệch khi sát khí của Âu Dương Vũ tập trung đến mình.
Tiếp qua một canh giờ nữa, khoảng cách giữa hai người đã chưa tới mười trượng. Âu Dương Vũ ở phía sau kêu to:
- Đường công tử, ngươi chạy không thoát đâu, tội gì chứ?
Nói còn chưa xong, trước mặt có vài ám khí lóe lên, Âu Dương Vũ không dừng
bước chân, giƠ Tàng Phong Kiếm lên vẩy kiếm cản vài cái, vài âm thanh
“đinh đinh đinh” vang lên, đợi đến khi Âu Dương Vũ ngăn được phi đao
nhìn lại phía trước, đã không còn bóng của Đường Phong nữa.
Âu Dương Vũ chán nản! Vội vã phát lực đuổi theo.
Y chưa từng phát hiện Thiên Giai hạ phẩm nào lại khó đối phó như Đường
Phong vậy. Võ công tu luyện của Đường Phong nhìn lướt qua rất rộng, kiếm pháp, quyền pháp, chỉ pháp, chưởng pháp vân vân, mọi thứ đều hiểu nhưng không phải thứ nào cũng tinh thông. Những thứ này luyện đến tinh túy,
tổng hợp lại sẽ phát huy được lực sát thương rất lớn. Vừa rồi đánh một
trận tuy rằng Âu Dương Vũ chỉ dùng một nửa thực lực của mình, nhưng nếu
không phải chiêu thức của Đường phong biến hóa quá nhanh, Âu Dương Vũ đã bắt được hắn rồi.
Hiện tại thì càng khó lường; người thanh niên
này phóng ra ám khí, rõ ràng đã đạt tới trình độ cấp tông sư rồi. Góc độ của sự xảo quyệt, thủ pháp sắc bén. trong thiên hạ không mấy ai có thể
sánh cùng. Rõ ràng hắn chạy phía trước mà đầu chưa từng quay lại, Âu
Dương Vũ cũng không hề thấy hắn động tay, nhưng hết lần này tới lần khác ám khí cứ như vậy mà bắn tới mình, buộc mình phải đỡ.
Nhất là khoảng cách đã bị hắn kéo xa.
Càng khiến cho Âu Dương Vũ kinh hãi không ngớt chính là, ám khí chứa lực sát thương mạnh kinh người, mỗi một ám khí bắn ra đều lóe kim quang chói
mắt, chớp mắt đã bắn tới khó lòng phòng bị. Người thanh niên này đạt lực lượng cương tâm xuất sắc lúc nào? Không chỉ một lần từng giáp mặt hắn,
nhưng chưa từng thấy hắn dùng lực lượng cương tâm.
Âu Dương Vũ có chút khó hiểu.
Cuộc truy đuổi vẫn không ngừng nghỉ, đã qua một ngày mà tốc độ của Đường Phong không hề giảm, mặt không đỏ, tìm không đập.
Âu Dương Vũ vô cùng phiền muộn. Nghĩ đến vỡ đầu trên đời này làm gì có
Thiên Giai hạ phẩm như hắn vậy? Chạy một ngày đêm sẽ tiêu hao cương khí
cực lớn, một Thiên Giai hạ phẩm căn bản không có khả năng chống đỡ một
thời gian dài như vậy, cương khí trong đan điền sẽ ngày một khô kiệt,
tốc độ chạy đương nhiên sẽ dần chậm đi. Thế nhưng Đương Phong căn bản
không có dấu hiệu này.
Âu Dương Vũ đương nhiên không biết, Đường
Phong sớm đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất. Mặc dù là đang chạy
trốn trên đường, Vô Thường Quyết tự chủ lưu chuyển không ngừng hấp thụ
linh khí quanh người chuyển hóa thành cương khí cho bản thân. Hơn nữa
Đương Phong dùng một viên Cửu Hoàn Đan, trong nửa canh giỜ có thể tự
khôi phục bốn năm thành cương khí, nên cương khí trong kinh mạch vẫn
chưa từng hao tổn, đâu có hiện tượng khô kiệt?
Có thể mạnh dạn mà nói, dù cương khí của Âu Dương Vũ khô kiệt thì Đường Phong cũng sẽ không.
Một cao thủ Linh Giai đuổi theo một Thiên Giai hạ phẩm một ngày đêm mà
không đuổi được, điều này thật nhục nhã. Âu Dương Vũ nảy sinh sự quyết
tâm lớn, bất kể phát lực cương khí tiêu hao bao nhiêu trong thời gian
ngắn cùng phải thu hẹp lại khoảng cách với Đường Phong.
Lúc này
bất chấp cái gì mà lớn ức hiếp bé, thắng mà không võ, Tàng Phong Kiếm
rốt cuộc đã rời vỏ, khí thế uy áp Linh Giai thình lình giáng xuống, ép
tới mức Đường Phong đang chạy phía trước phải ngừng lại, Âu Dương Vũ
thừa cơ đuổi theo, trường kiếm trên tay vạch một màn kiếm từ phía sau
bao trùm lấy Đường Phong.
Cảm giác được sát khí lành lạnh ở phía
sau cùng lúc tấn công tới, Đường Phong cũng không dám đưa lưng về phía
Âu Dương Vũ, một kích toàn lực của cao thủ Linh Giai căn bản không thể
nào tránh được, chỉ có thể kiên cường đỡ lấy.
Bỗng nhiên xoay
người lại, sắc mặt Đường Phong trở nên nghiêm trọng, trường kiếm Độc Ảnh dựng thẳng lên trước mặt, mắt trái trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng
xanh thẳm như biển sâu huyền băng, nhiệt độ trong vòng hơn mười trượng
lập tức hạ thấp xuống.
Âu Dương Vũ đang ra sát chiêu bắt gặp hai tròng mắt của Đường Phong, động tác bất chợt ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì hắn phát hiện đôi mắt kia của Đường Phong, chỉ có mắt phải là bình
thường, còn mắt trái lại xanh thẳm tĩnh lặng, mà giữa con ngươi sự xanh
thẳm tĩnh lặng này có màu tím hẹp dài, tỏa ra ánh sáng làm kẻ khác khiếp hãi, làm cho trong lòng sản sinh ra một loại hàn ý.
- Ngạo Tuyết! Mai Ngạo Vu Tuyết khu tà ma!
Ngón tay của Đường Phong lướt lên thân kiếm Độc Ảnh, Tứ Quý kiếm pháp - Đông Kiếm xuất ra, bao vây quanh người, gió lạnh gào thét, hàn băng kình khí hóa thành năng lượng lưu chuyển mà mắt thường không thể nhìn thấy, bao
vây quanh người Đường Phong, đồng thời thân hình nhanh chóng lay động,
lắc lư.
Một chiêu này mạnh mẽ hung hãn không gì sánh được, lợi
dụng kình khí hàn băng huy động kiếm chiêu, phòng ngự quanh mình kín
không một kẽ hở, là một chiêu trong Đông Kiếm của Tứ Quý Kiếm Pháp.