Trang Tú Tú không ó tới? Ánh mắt của Đường Phong hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
Phía dưới lại rộ lên tiếng nói chuyện, Trang Chính Kiền dẫn bốn vị tinh anh tuổi còn trẻ của Trang gia bước trên đài cao. Bố Trường Hải mở mắt, xoay người đón chào, ôm quyền nói:
- Chính Kiền huynh tới chậm chạp, Bố mỗ đang muốn cho người đi thỉnh đây.
Trang Chính Kiền không hỏi có chút cười khổ đáp lễ nói:
- Đã để Bố gia chủ cùng các vị đợi lâu.
- Không ngại, Chính Kiền huynh tới vừa đúng lúc. Chỉ có điều... Trang gia lần này vì sao chỉ có bốn vị đệ tử tham chiến?
Trang Chính Kiền nhíu nói:
- Còn có một vị đệ tử không biết vì sao còn chưa tới.
Bố Trường Hải cười cười, hỏi:
- Có cần đợi hay không?
Trang Chính Kiền khoát tay áo:
- Không cần, đã đến rồi. Cuộc tranh tài gia tộc, mười năm mới diễn ra một lần, không thể vì Trang gia mà phá đi quy củ.
Bố Trường Hải nói:
- Chính Kiền huynh đại nhân đại nghĩa, làm cho tôi phải bội phục. Chỉ có điều thành viên thành viên tham chiến một khi đã xác định, sẽ không thể thay đổi nữa. Chính Kiền huynh xác định muốn làm như vậy?
- Không còn cách nào khác, Bố gia chủ cứ tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu đi. Mặc dù Trang gia ta chỉ có bốn người, cũng sẽ không quá kém đâu.
- Thật can đảm, rất khí phách, Bố mỗ bội phục!
Bố Trường Hải ha ha cười, đang muốn tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu, cách đó không xa lại đột nhiên xuất hiện tiếng tay áo bay phần phật, ngay sau đó truyền đến một tiếng quát:
- Chờ một chút!
Thanh âm vang lên, trong phút chốc, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung có một nữ nhân với khuôn mặt thanh tú, sắc mặt ngạo nghễ đang mau chóng bay tới phía này. Mặc dù đã che giấu, nhưng dáng vẻ và diện mạo có chút phong trần mệt mỏi, hô hấp lại gấp gáp của Trang Tú Tú vẫn không thể giấu diếm được con mắt của mọi người.
Giữa không trung, một thân hình đẹp xoay chuyển, tiểu thư Trang gia nhanh nhẹn hạ xuống đài cao, quay lại nhìn Trang Chính Kiền và Bố Trường Hải rồi thi lễ nói:
- Trên đường đi, Tú Tú có một số việc phải dừng lại, đã khiến các vị tiền bối phải đợi lâu.
Gánh nặng treo trong lòng Trang Chính Kiền rốt cục cũng được thả xuống. Nếu cuộc tranh tài lần này Trang Tú Tú không tới tham gia, thì căn bản Trang gia tuyệt đối không thể nhòm ngó tới ngôi vị gia tộc đệ nhất. Vậy một khối linh thạch đỉnh cấp chỉ sợ bọn họ cũng không thể chấm mút được gì. Tổn thất có thể nói rất to lớn. Cũng may ở giây phút cuối cùng, đệ tử xuất sắc nhất trong gia tộc cuối cùng cũng chạy qua đây, khiến hắn nhất thời có cảm giác vui sướng khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
- Đứng vào hàng ngũ đi.
Tốt xấu gì Trang Chính Kiền cũng là một Linh Giai. Tuy rằng Trang Tú Tú đúng hạn trình diện khiến hắn rất vui mừng, nhưng trên mặt lại không có chút nào biểu hiện nào kỳ lạ, chỉ thản nhiên mở miệng nói với nàng như vậy.
Trang Tú Tú gật đầu, khi bước về hàng, thoáng quay đầu nhìn về phía tay phải. liền gặp ngay ánh mắt của người thanh niên khác thường của Bố gia, Bố Liên Chu, Bố Liên Chu cúi đầu, mái tóc dài che con ngươi màu đỏ như máu, đầu lưỡi vươn ra giống như lưỡi rắn nhẹ nhàng mà chạm vào khóe miệng, không kiêng nể gì cả phát ra một thanh âm vang động, khiến kẻ khác cực kỳ kinh hãi.
Trang Tú Tú nhíu nhíu đầu mày, lướt qua Bố Liên Chu, nhìn về phía một Đường Phong không xa, rồi nghiêng người đi tới phía sau Trang Chính Kiền. Tuy rằng ánh mắt của Trang Tú Tú rất kín đáo, nhưng lại không thể giấu diếm được sự quan sát của Trang Chính Kiền. Vị Linh Giai hạ phẩm này không khỏi có chút nghi hoặc, theo ánh mắt của Trang Tú Tú đích cố ý quan sát Đường Phong một chút, không khỏi có chút không cười nổi. Ông ta phát hiện đệ tử này của Đường gia mới chỉ là Thiên Giai hạ phẩm!
Thật đúng là trò cười lớn trong thiên hạ. Dù khả năng kìm chế của Trang Chính Kiền không tồi, cũng không nhịn được mà phá lên cười. Trách không được nữ đồ tôn của mình thi thoảng lại liếc hắn một cái.
Toàn bộ những thành viên tham dự cuộc tranh tài gia tộc của các gia tộc đều đã trình diện. Bố Trường Hải thân là Bố gia gia chủ, đây lại là địa bàn Bố gia, tất nhiên việc nhân đức không nhường ai, tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu, và giới thiệu quy tắc của cuộc tỷ thí đầu tiên.
Đêm qua, tất cả mọi người đã biết được những quy tắc được nói trên đài cao này. Nhưng dù vậy, hiện tại, khi mọi người người lần thứ hai nghe được linh thạch đỉnh cấp xuất hiện cùng với giải cá nhân thưởng cho một ... hai ... ba người đầu tiên cũng vẫn cảm thấy kích động.
Dưới đài cao, ngàn vạn người tới góp vui cũng không ngừng xôn xao. Cuộc tranh tài còn chưa có bắt đầu, mà bởi vì linh thạch đỉnh cấp xuất hiện mà bầu không khí được đẩy tới đỉnh điểm.
Trong lúc Bố Trường Hải giới thiệu về quy tắc, các thành viên tham chiến đứng trên đài cao đều quay đi đánh giá khắp nơi, ý đồ thăm dò thực lực đối thủ của mình, hy vọng có thể may mắn chiếm lấy chút tiên cơ trong cuộc tranh tài này.
Ngoài dự đoán mọi người chính là, đội bị người khác quan tâm nhất không phải là Bố gia và Trang gia với thực lực cực mạnh, ngược lại chính là Đường gia vẫn không có biểu hiện gì xuất sắc.
Điều này cũng khó trách được, hai vị dẫn đầu Đường gia là cao thủ Linh Giai. Đường Đỉnh Thiên cầm trong tay Khấp Huyết Thần Thương, lộ ra khí phách. Diệp Dĩ Khô với mái tóc trắng thả dài, kinh diễm tuyệt luân, bên hông đeo Thủy Hàn Kiếm, tỏa ra hàn khí. Hai thanh thần binh xuất hiện, cũng đủ để thu hút phần lớn sự chú ý của mọi người.
Huống chi, trong thành viên tham chiến của Đường gia lần này, còn có sự tồn tại của Đường Phong! Tuy rằng Đường Phong có thể che dấu được thực lực của mình, khiến cho người khác không nhìn thấy được cảnh giới của mình, nhưng như thế này lại càng khiến cho người khác thêm nghi ngờ, vì vậy hắn không hề khống chế ba động cương khí của chính mình.
Thiên Giai hạ phẩm, tại trên đài cao sẽ có khả năng tồn tại rất thấp. Gia tộc nào có thể đến nơi đây để tham dự cuộc tranh tài gia tộc mà không đưa ra năm Thiên Giai? Linh khí trong Linh Mạch Chi Địa rất phong phú, nên việc tu luyện lại đơn giản hơn nhiều so với thế tục. Thiên Giai ở đây quá nhiều. Giữa sân xác thực cũng có đệ tử tham chiến của một vài gia tộc là Thiên Giai hạ phẩm. Nhưng dù sao cũng chỉ là gia tộc tầm trung hoặc có lẽ là một vài gia tộc nhỏ, thật sự là không có nhiều đệ tử tham chiến, phải để những Thiên Giai hạ phẩm này lên sân khấu. Những gia tộc này chỉ là hành động phụ trợ giống như lá xanh kèm với hồng hoa, bọn họ không có hy vọng nào có thể đoạt được mười gia tộc đứng đầu, trình độ của đệ tử tham chiến thế nào cũng sẽ không làm cho mọi người quá quan tâm.
Nhưng Đường gia tốt xấu gì cũng là gia tộc Linh Giai, lại nhiều người như vậy mà để một người Thiên Giai hạ phẩm tham gia, thật là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Bao năm qua, gia tộc đến cuộc tranh tài chưa bao giờ từng xuất hiện Thiên Giai hạ phẩm, những lời nói này cũng không hẳn là đúng, đây là do người đời không chú ý tới những gia tộc không đạt được thứ tự mà đưa ra kết luận. Thực sự mà nói, trong những gia tộc có thể đạt được mười vị trí đứng đầu trongcuộc tranh tài, chưa bao giờ từng có đệ tử Thiên Giai hạ phẩm nào tham chiến.
Bởi vậy Đường Phong mới xuất hiện, đều thu hút sự chú ý của mọi người. Tiếng bàn tán và tiếng cười nhạo tuy rằng đã nhỏ tới cực điểm rồi, nhưng lại vẫn có thể truyền vào trong tai Đường Phong.
- Nhìn tên đệ tử của Đường gia kìa, buồn cười chết đi được.
- Nghe nói thời gian trước, Đường gia và Chung gia đại chiến, nên đệ tử Đường gia đều chết cả, mới để gã Thiên Giai hạ phẩm đến thật giả lẫn lộn đi?
- Xem ra, vị trí mười gia tộc đứng đầu lần này sẽ lại thừa ra một vị trí, Cổ gia tabnhất định phải đánh Đường gia đến mức thất bại thảm hại, để bù lại nỗi sỉ nhục mười năm trước mới được!
...
Vô số những tiếng cười chê và xem thường như vậy không ngừng truyền đến. Đường Phong cũng cười khổ không ngớt, làm hắn có cảm giác mình đang đứng như một khúc gỗ vậy.
- Thập thất đệ, đừng để ý tới những người này.
Đường Điểm Điểm nhẹ giọng an ủi nói:
- Bọn họ đều những kẻ ngốc, có mắt như mù. Lục tỷ biết ngươi rất lợi hại.
Đường Phong cười cười. Hắn vốn là không lưu tâm tới sự phản đối của những người này, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trang Tú Tú ở bên kia đang nhìn lại, cặp mắt đối diện với ánh mắt của nàng. Trong đôi mắt kia trong tràn ngập sự sợ hãi và hối hận.
Nữ nhân này phỏng chừng đang hối hận lúc ở Vân Hải Chi Nhai kia đã không bỏ mình lại mà đi. Đường Phong đã hiểu được ý tứ trong ánh mắt của nàng. Đứng ở chỗ này, chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân này biết một ít bản lĩnh thực sự của mình.
Lúc này, Bố Trường Hải đã nói xong về quy tắc đơn gian của cuộc tỷ thí, cất cao giọng nói:
- Nếu các vị đều đã hiểu rõ quy tắc, vậy có thể ký giấy sinh tử. Một khi giấy sinh tử được ký, sống chết phải tự chịu trách nhiệm! Các gia tộc lớn không được vì các đệ tử của gia tộc mình trong cuộc tranh tài mà chém giết lẫn nhau, lại càng không được tiến hành trả thù sau khi cuộc tranh tài diễn ra, bằng không gia tộc đó sẽ bị toàn bộ các gia tộc khác truy sát và đuổi khỏi Linh Mạch Chi Địa!
Dù sao cuộc tranh tài là phải giết người chết. Mỗi đệ tử trong gia tộc đều phải đối mặt với đối thủ của các gia tộc khác, nếu bởi vì... Việc diễn ra trong cuộc tranh tài mà dẫn đến gia tộc sụp đổ trong Linh Mạch Chi Địa, thực sự có chút không lợi. Do đó cần phải ký giấy sinh tử.
Ba mươi năm trước, có một gia tộc tham chiến có năm đệ tử đều chết thảm trong cuộc tranh tài, chủ gia tộc phẫn nộ đối với đối thủ đã giết chết đệ tử trong tộc mình tiến hành trả thù, nhưng trong mười ngày, gia tộc này liền bị tiêu diệt triệt để tiêu tan thành mây khói trong Linh Mạch Chi Địa! Cả ngàn người từ trên xuống dưới, bất luận là nam nữ già trẻ, toàn bộ bị chém giết hầu như không còn ai!
Có một bài học kinh nghiệm đầy xương máu như vậy, có thể nói không có gia tộc nào còn dám giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Thật ra, ký giấy sinh tử là một sự kiện rất đơn giản, chỉ cần lấy dấu vân tay của mỗi người là được. Chỉ chốc lát, hơn năm trăm người bận rộn cũng đã hoàn toàn kết thúc.
- Xuất phát, Vân Liên Sơn!
Bố Trường Hải vung tay lên, hạ lệnh tất cả xuất phát về nơi tỷ thí!
Một đám người trùng trùng điệp điệp, dưới sự điều khiển của Bố Trường Hải chạy về hướng cách đó hơn năm mươi dặm. Không chỉ có hơn năm trăm thành viên tham chiến, cả đám người lưu lại xem náo nhiệt cũng theo sát họ mà tiến ra trận địa.
Năm mươi dặm, cũng không quá xa xôi, chỉ khoảng hơn nửa canh giờ, mọi người đều đã đi tới dưới chân Vân Liên Sơn.
Lúc này, cả một vùng núi non với diện tích gần tám trăm dặm, đã có một nhóm người đang chờ. Những người này đã sớm tới nơi để làm công tác chuẩn bị. Họ đều là người được các gia tộc lớn điều ra, cùng hội tụ ở một chỗ, đang ngầm dò xét lẫn nhau.
Suốt đêm qua, bọn họ chạy đến nơi đây, chế tạo ra tàng bảo đồ cùng với số lượng đồng tiền tương ứng được đặt ở các địa điểm mai phục trên các tàng bảo đồ khác nhau.
Lúc này, đám người Đường Phong cùng hơn năm trăm người liền bị ngăn cách ở bên ngoài, mà những cao thủ Linh Giai dẫn dắt các gia tộc lớn lại cùng tiến lên.
Từ phía xa, Đường Phong phát hiện những người này mỗi người cầm lấy một tàng bảo đồ, nhập cương khí của bản thân vào, rồi cắt tàng bảo đồ thành những mảnh to nho khác nhau, đặt vào trong một cái rương gỗ.
Sau khi tất cả những việc này đã xong, Bố Trường Hải mới xoay người nhìn về phía đám người Đường Phong mà hô lớn:
- Đệ tử các nhà tiến lên, mỗi người lấy một mảnh nhỏ từ trong rương.
Mọi người tuân lệnh, đi ra phía tới trước cái rương sờ soạng tìm lấy một mảnh nhỏ của tàng bảo đồ, người đệ tử vừa cầm mảnh nhỏ vào tay liền bị người dẫn qua một bên, căn dặn tỉ mỉ một hồi, ngay sau đó được đi vào trong Vân Liên Sơn.
Đường Phong đi ở vị trí gần cuối. Đợi tới hắn đi tới trước cái rương gỗ thì các mảnh nhỏ trongcái rương đã bị lấy đi hơn một phân nửa.
Tùy tiện lấy từ trong ra một mảnh, Đường Phong cũng không nhìn kỹ, trực tiếp nhét vào trong người. Lập tức liền có một người đã đi tới bên cạnh, dẫn Đường Phong đi vào.
Đường Phong không biết người này là người của gia tộc nào, nhưng thái độ của hắn thật ra cũng không tồi, nhìn thấy Đường Phong chỉ đạt cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm, vừa dẫn hắn đi về phía trước vừa tỉ mỉ nói rằng:
- Vào Vân Liên Sơn, đó là vào chiến trường, sinh tử chỉ ở một ý niệm, thực lực của ngươi không cao, nếu là gặp phải kẻ địch đánh không lại lại không muốn chết nói, có thể chủ động bỏ quyền thi đấu. Đưa thẻ bài mà đeo ở thắt lưng giao cho đối phương. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, thẻ bài mất, cũng có nghĩa là ngươi không thể tham gia cuộc tỉ thí tiếp theo. Ngược lại, nhận được thẻ bài của người khác, có thể thu được càng nhiều điểm, một thẻ bài, trị giá với một đồng tiền.
- Đa tạ đã nhắc nhở.
Đường Phong gật đầu.
- Còn nữa, đây là địa đồ của toàn bộ Vân Liên Sơn, khi ngươi ghép được tàng bảo đồ rồi, có thể đối chiếu tấm địa đồ này, tìm ra địa điểm giấu bảo cần đến. Đương nhiên, địa đồ hoàn chỉnh này có chút không chuẩn xác, bảo điểm giấu bảo tàng cụ thể ở vị trí nào, cũng cần ngươi phải lưu ý một chút.
Người này lại căn dặn tỉ mỉ thêm vài câu, mới phất tay với Đường Phong nói:
- Kỳ hạn cho lần này là mười ngày, buổi trưa mười ngày sau nếu không đi ra, coi như bỏ quyền thi đấu. Hiện tại ngươi có thể tiến vào.
- Cảm tạ tiền bối!
Đường Phong nhìn ông ta thi lễ rồi xoay người tiến vào trong Vân Liên Sơn.
Người này nhìn theo bóng lưng của Đường Phong chậm rãi lắc đầu, nói thầm:
- Một người Thiên Giai hạ phẩm, sợ cũng khó có thể làm ra điều gì to tát.
Vân Liên Sơn, tuy rằng rộng tám trăm dặm, nhưng trong này cũng không có linh thú gì hung tàn, chỉ có một vài dã thú bình thường mà thôi. Dù sao ở đây cũng gần Bố gia, cho dù có linh thú cũng bị Bố gia nhanh chân đến trước, hoặc chém giết hoặc bắt được rồi. Cho nên mới nói, nguy hiểm ở bên trong này đều đến từ chính các đệ tử dự thi các của gia tộc lớn.
Lúc Đường Phong vào Vân Liên Sơn, thoáng cảm thấy, trong vòng mười dặm vuông không hề có sự sống nào, cũng không có bất cứ dấu về tồn tại nào, nghĩ đến những người vào lúc trước cũng đã đi sâu vào trong ngọn núi.
Ngược lại, những người này cũng thông minh. Kỳ hạn tỷ thí là mười ngày, bọn họ tất nhiên sẽ không muốn phát sinh xung đột quá sớm với người khác, phát sinh xung đột càng sớm lại càng tiện nghi cho người khác.
Triển khai thân pháp, điều tra động tĩnh hai bên đường đi, Đường Phong tiến vào bên trong được trăm dặm, mới ngừng lại. Lúc này bầu trời đã tối lại, cũng không nhìn thấy gì. Đường Phong chuẩn bị nghỉ tạm một đêm, sáng mai sẽ tính toán tiếp.
Lẻn lên một thân cây, mượn bóng cây để che đi thân thể của mình, lấy mảnh tàng bảo đồ từ trong người ra, qua ánh mắt trăng rọi qua tán cây che trên đầu, Đường Phong vừa nhìn thoáng qua đã không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ở mặt trái của mảnh nhỏ tàng bảo đồ này, đánh dấu một chữ số mười!
Ngược lại có chút xấu hổ vì nhặt được vật tốt như vậy! Mảnh tàng bảo đồ đánh dấu số mười, cũng có nghĩa là tấm bản đồ này bị cắt thành mười tấm, mà Đường Phong chỉ có một mảnh mà thôi, muốn giành được bảo tàng, cũng chỉ có để tìm được toàn bộ chín tấm còn lại mới được. Đây chính là một việc quá lớn. Hơn năm trăm người, căn bản Đường Phong không biết ai đang giữ những mảnh nhỏ tương ứng với cái của mình.
Nhưng lạc quan hơn mà nói, nếu là có thể ghép được tấm bản đồ này, Đường Phong có thể thu được mười đồng tiền, thu hoạch cũng tương đối xa xỉ.
- Vận may hay vận rủi?
Đường Phong lắc đầu thở dài một tiếng, cẩn thận để ý tới một cương khí đang di động trên mảnh bản đồ nhỏ nhỏ, sau đó nhét nó vào không gian mị ảnh.
Người khác chỉ có thể để mảnh tàng bảo đồ ở trên người, dễ bạo làm lộ ra vị trí của mình, nhưng Đường Phong lại có thể lợi dụng không gian mị ảnh để che giấu linh khí chuyển động trên mảnh bản đồ nhỏ, coi như là một ưu thế.
Khoanh chân ngồi ở trên thân cây, nhắm mắt ngưng thần, Đường Phong suy nghĩ về tình thế trước mặt.