Chẳng qua cướp đoạt đồ đệ ngay trên đầu mình, chuyện này quá mức vô căn cứ! Lẽ nào nữ nhân kia không hề hỏi qua một câu rằng Tiểu Điệp đã có sư môn hay không sao?
- Đường huynh, hiện giờ Tiểu Điệp cũng không biết bị nàng mang tới nơi nào, nhưng mà ta chưa bao giờ nghe tới nữ nhân này, chỉ sợ là người bên ngoài vào, xin Đường huynh vì Chu Gia mà tìm kiếm một phen, chí ít để cho Chu Gia biết được nơi hạ lạc của Chu Tiểu Điệp, điều này khiến cho lão gia tử bệnh nặng thiếu chút nữa không dậy nổi.
Hai mắt Chu Chính đẫm lệ.
- Yên tâm, ta sẽ đi tìm nàng.
Đường Phong nhìn cái bọc trên tay mình một chút, thần sắc không khỏi khẽ động, ánh mắt hắn rơi vào trên đồ án của cái bọc này, không khỏi tính toán trong đầu.
- Chu huynh, ngươi mang mấy thứ này về đi, hiện giờ khẳng định Tiểu Điệp rất an toàn, các ngươi không cần lo lắng.
Đường Phong lấy cái bọc nhét lại vào trong tay Chu Chính.
Chu Chính đẩy lại nói:
- Chu Gia không nên có mấy thứ này, đành phải làm phiền Đường công tử khi tìm được Tiểu Điệp thì trả vật quy nguyên chủ.
- Cũng tốt.
Đường Phong gật đầu.
- Việc này phải nhờ Đường công tử nói hộ rồi.
- Trở về nói cho lão gia tử, để cho lão gia tử yên tâm, cũng đừng nói quá lên điều gì, tuổi lão gia tử đã lớn, tâm bình khí hòa mới tốt.
Đường Phong căn dặn một tiếng.
Chu Chính cười khổ nói:
- Ta sẽ chuyển lời lại.
Chu Chính cũng không hề nán lại nữa, hôm nay hắn đến đây chỉ để báo tin và nhờ Đường Phong hỗ trợ, hiên giờ công việc cũng đã xong, Đường Phong cũng không hề buông tay mặc kệ, tự nhiên Chu Chính muốn chạy về Chu Gia báo tin cho lão gia tử.
Cất bước theo sau Chu Chính, Đường Phong giở lại cái bọc kia ở trên tay, nhìn đồ án phía trên có hình một vòng tròn giống như cái đầu lâu khô và hình mây đen, khẽ thở dài một tiếng. Nếu như chính mình đoán không sai thì thứ đồ án này không phải của một cá nhân mà là ký hiệu đặc biệt của một tông môn nào đó, mà người này vừa ra tay đã là ba khối linh thạch cao cấp và bí tịch võ điển cao cấp, chắc chắn người này cho dù là thế giới bên ngoài hay ở trong Linh Mạch Chi Địa hoặc bất kỳ tông môn nào cũng không có khả năng không có tiếng tăm gì, kể từ đó phạm vi mình tìm kiếm Chu Tiểu Điệp cũng sẽ thu nhỏ lại rất nhiều, ít nhất cũng không chạy loạn khắp nơi.
Thu đồ đệ không phải chuyện xấu nhưng mà người này không phân biệt trắng đen liền bắt Chu Tiểu Điệp đi, điều này khiến cho Đường Phong thực sự tức giận, tuy rằng năm xưa hắn cũng phải lừa gạt mãi mới đắc thủ được Chu Tiểu Điệp, nhưng ít nhất cũng dùng sách lược, làm sao có thể lỗ mãng như vậy?
Cho dù thế nào đi chăng nữa, đoạt đi đồ đệ của chính mình là chuyện không thể nào tha thứ được!
Chẳng qua Đường Phong không vội vã đi kiếm Chu Tiểu Điệp, nếu như đã biết được sinh mệnh của nàng không có gì nguy hiểm thì tự nhiên không cần quá mức lo lắng, hiện giờ cái Đường Phong muốn làm nhất chính là đi tới thế giới bên ngoài, cố gắng tìm cho được Vạn Niên Linh Nhũ để thay nha đầu Linh Khiếp Nhan trọng tố thân thể, giải quyết được tâm nguyện còn khúc mắc ở trong lòng nàng.
Đường Phong còn nhớ rõ trước đây khi đi từ Trang gia vào bên trong Vạn Ma Quật gặp phải một thành trì có tên là Bái Nguyệt Thành, lúc đó gặp được hai phu thê Sở Hoài Thiên và Tô Túy Nguyệt, chính là vì giúp bọn họ báo thù rửa hận nên hai phu thê này mới mang tin tức về Vạn Niên Linh Nhũ báo cho Đường Phong biết.
Mà địa điểm có Vạn Niên Linh Nhũ đó là tại một con sông lớn cách Bái Nguyệt Thành khoảng bảy tám trăm dặm.
Tuy rằng bản thân Đường Phong có chút nhớ không rõ nhưng mà Linh Khiếp Nhan thì chắc chắn rõ ràng, việc này can hệ đến chuyện thân thể của nàng có thể trọng tố được hay không, làm sao nàng không quan tâm được?
Ly khai Trang gia bước vào thế giới bên ngoài, theo sự chỉ đường của Linh Khiếp Nhan Đường Phong chỉ tốn không tới một ngày đêm đã tìm kiếm được con sông lớn rộng hơn sau mươi trượng chảy cực kỳ xiết.
- Nha đầu nàng xác định chính là chỗ này?
Đường Phong đứng ở bên bờ sông, nhìn sóng nước đập ầm ầm vào ven bờ, mở miệng hỏi.
- Ừm.
Thanh âm thanh thúy của Linh Khiếp Nhan vang lên.
- Khẩn trương không?
- Ừm.
- Có thật không?
- Ừm.
- Nàng không nên cứ ừm ừm liên tục nha, nghe cảm giác rất kỳ quặc…
- Ừm
Đường Phong có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tình của Linh Khiếp Nhan trốn ở cương tâm đang rung động kịch liệt, chuyện này cũng có thể lý giải, thần hồn nha đầu này bị chia làm năm phần, rơi lung tung ở các nơi khác không biết bao nhiêu năm, hiện giờ vất vả lắm mới dung hợp lại được với nhau một lần nữa, cuối cùng cũng thành một thần hồn hoàn chỉnh, rồi lại nhờ vào cơ duyên xảo hợp mà tìm kiếm được các loại thiên tài địa bảo để trọng tố lại thân thể. Lúc này phong ấn thiên địa bị đánh vỡ khiến cho Đường Phong có thể mang nàng tới nơi đây để tìm kiếm Vạn Niên Linh Nhũ.
Trong suốt quá trình đó không được phép có một sai lầm nhỏ nào, nếu không sẽ không có khả năng có thế cục như ngày hôm nay. Có thể nói giờ khắc này cực kỳ quan trọng, làm sao Linh Khiếp Nhan không khẩn trương cho được? Sự tình không đi tới được bước cuối cùng không ai biết được kết cục sẽ như thế nào.
- Đi xuống phía dưới!
Đường Phong nở nụ cười nói, thân thể bắn về phía trước, trực tiếp chui tọt vào trong lòng sông, bọt sóng sủi tăm bao phủ thân ảnh của Đường Phong.
Con sông này sâu gần trăm trượng, đến gần đáy sông mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, nhiều đoạn cực kỳ gập ghềnh, cho dù là cao thủ Thiên Giai mà xâm nhập xuống khu vực dưới một trăm trượng thi cũng bị áp lực cường đại và nước sông trùng kích khó có thể bình yên vô sự.
Nhưng hôm nay Đường Phong đã đến cảnh giới Linh Giai, tự nhiên sẽ không bị cái hạn chế nho nhỏ này, huống chi Đường Phong còn trả đòn lại, hắn từ bảo tàng của Tư Đồ thế gia tìm được một hồn binh không có tác dụng lớn, nhưng lại là vật khắc tinh của nước trong thế gian. Cho dù hàn đàm kia có hàn thủy đạt tới chí âm thì đều bị nó loại bỏ.
Thân ở trong sông lớn, Đường Phong giống như một con cá quẫy đuôi du ngoạn khắp nơi, hướng tới lòng sông mà bơi xuống.
Sau một thời gian, Đường Phong liền đi tới chỗ lòng sông, nơi này không khác biệt trong ký ức của Linh Khiếp Nhan, Đường Phong chỉ tìm kiếm phụ cận nơi đây một phen thì tìm kiếm được cái hang động tối đen như mực kia.
Đi qua vạn dặm dưới nước, cho đến khi mắt thường nhìn thấy được ánh sáng, Đường Phong đi tới được huyệt động thần kỳ này lần thứ hai.
Trong không khí vẫn như cũ có một mùi vị thơm ngát nồng nặc đang phiêu đãng, chỉ cần hít sâu vào một hơi là khiến cho một thân quần áo ướt sũng thoải mái, hàng tỉ lỗ chân lông trên người đều giãn ra, mọi mệt nhọc này giờ đều không cánh mà bay.
Vội vã bước lên vài bước, Đường Phong đứng trước một cái ao đựng toàn Vạn Niên Linh Nhũ màu trắng, nhịn không được cười vang lớn.
Lần trước thần hồn xuất khiếu đã đi tới nơi này, tuy rằng trải qua nhiều năm nhưng có lẽ chỉ có mình biết được vị trí này, Đường Phong vốn còn đang lo lắng hai phu thê Sở Hoài Thiên và Tô Túy Nguyệt có động lòng tham quay trở lại mang linh nhũ đi hay không, nhưng hiện giờ xem ra mình đã lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi.
Phu thê hai người này đều là người thủ tín, Đường Phong giúp bọn họ báo thù rửa hận, bọn họ lấy Vạn Niên Linh Nhũ ra để tạ ơn, từ lúc đó đến nay cũng chưa hề gặp lại.
- Nha đầu, hiện giờ nên làm thế nào?
Đường Phong hồi phục tâm tình một chút rồi mở miệng hỏi:
- Tái sinh thạch đâu?
Thanh âm của Linh Khiếp Nhan rõ ràng có chút run.
- Ở đây.
Đường Phong mang tái sinh thạch từ trong không gian Mị Ảnh ra ngoài.
Khối đá lớn này tương đối thần kỳ, sờ vào có chút lạnh hơn nữa lại rất co dãn, Đường Phong từng dùng cương khí thử qua, tính co dãn của tảng đá này vô cùng tốt, người bình thường không có cách làm tổn thương tới nó.
- Máu hỏa phượng đâu?
- Đã ở đây.
Đường Phong nhanh chóng lấy bình ngọc đựng Huyết Tủy ra, bên trong cái chai này còn có hai giọt máu hỏa phượng, đây là Đường Phong căn dặn Mạc Lưu Tô khi luyện đan lưu lại cho hắn.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…
Tâm tình Linh Khiếp Nhan vô cùng kích động nói năng cũng rất lộn xộn, lắp bắp mãi mới có thể biểu đạt được ý nghĩ của mình.
- Phong ca ca, tay ca ca đặt ở bên trái tái sinh thạch, ta muốn tiến vào đó, chờ khi ta tiến vào thì nhỏ máu hỏa phượng lên tái sinh thạch, đến khi máu bị hấp thu thì hãy ném tái sinh thạch vào bên trong Vạn Niên Linh Nhũ trì, chuyện còn lại cứ để cho ta.
- Được.
Đường Phong lên tiếng, linh quang trong đầu chợt lóe lên rồi hỏi thêm một câu:
- Nha đầu, liệu trong này có nguy hiểm gì không?
Vấn đề này khiến cho Linh Khiếp Nhan trầm mặc, nguyên bản Đường Phong đang định chạm tay vào tái sinh thạch lại vội vã rụt trở về nhanh như thiểm điện, Linh Khiếp Nhan trầm mặc khiến cho hắn có một loại cảm giác bất an.
- Rất nguy hiểm đúng không?
Đường Phong nhẹ giọng hỏi thăm.
- Phải….
Tiếng đáp của Linh Khiếp Nhan rất nhỏ, cũng rất cô đơn.
- Phương pháp này ta cũng chỉ nghe qua mà thôi, nếu như không thành công thì….
- Không thành công thì thế nào?
- Có khả năng ta sẽ bị vây lại ở trong tái sinh thạch.
- Chuyện này là sao?
Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.
Linh Khiếp Nhan cười khổ một tiếng nói:
- Phong ca ca có nhớ rõ các bước trọng tố thân thể không? Tố thể, ngưng huyết, cố thần! Nhờ vào đặc tính của tái sinh thạch ta có thể trọng tố lại dáng dấp của mình hồi trước, mà có máu của hỏa phượng ta sẽ có được sinh cơ của chính mình, về phần tác dụng của Vạn niên linh nhũ chính là để thần hồn của ta cùng tái sinh thạch kết hợp chặt chẽ lại một chỗ.
- Nếu như bị thất bại, loại phương pháp này không có cách nào tách ra lại sao?
Đường Phong rốt cuộc cũng hiểu được
- Phải.
- Có bao nhiêu tỉ lệ thành công?
Đường Phong vẫn không yên tâm hỏi tiếp.
- Năm thành!
Linh Khiếp Nhan đáp, chợt kiên định nói:
- Mặc dù chỉ có năm thành ta cũng muốn thử liều mạng một phen! Ta muốn có thân thể của chính mình!
- Nàng sẽ thành công.
Thấy tâm ý của Linh Khiếp Nhan đã quyết, Đường Phong biết rằng cho dù mình ngăn cản cũng chỉ làm không vui mà thôi.
- Nếu như thất bại thì sao đây?
Trong lòng Linh Khiếp Nhan cũng rộn lên.
- Nếu thất bại thì ta vẫn cứ mang theo nàng, mang theo khối đá này chạy loạn!
Đường Phong nghiêm mặt nói.
Linh Khiếp Nhan xì một tiếng nở nụ cười, sẵng giọng nói:
- Vậy thì còn thành bộ dáng gì nữa? Còn không bị người ta chê cười thối mũi!
- Đừng lo lắng, ta khẳng định sẽ không thất bại đâu.
- Chỉ mong là vậy…
Ngữ khí cô đơn của Linh Khiếp Nhan đột nhiên trở nên kiên định:
- Phong ca ca, bắt đầu đi!
Đường Phong lên tiếng, tay run rẩy vươn ra nhẹ nhàng đặt trên khối tái sinh thạch, sau một khắc hắn liền cảm nhận được thần hồn của Linh Khiếp Nhan từ trong đan điền của mình đang đi từ từ ra ngoài trực tiếp chui tọt vào bên trong tái sinh thạch.
Dựa theo lời nói trước đây của Linh Khiếp Nhan, Đường Phong cuống quít mở bình ngọc đựng Huyết Tủy ra, cẩn thận mang hai giọt máu hỏa phượng đưa ra ngoài.
Một tiếng nhẹ như bông vang lên, sương mù bốc lên dày đặc, máu của hỏa phương vốn nóng bức vô cùng, bên trong lại chất chứa sinh cơ khổng lồ, nhiệt độ mà con người không thể chịu đựng được.
Một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ của Linh Khiếp Nhan truyền đến từ trong tái sinh thạch, nhiệt độ của máu hỏa phượng có thể khiến cho thần hồn bị thương tổn, chẳng qua thanh âm của nha đầu dừng lại rất nhanh, có lẽ là không muốn để cho Đường Phong lo lắng.
Máu hỏa phượng dần dần được rót vào bên trong tái sinh thạch, trong lúc Đường Phong còn đang chăm chú nhỏ vào thì có một nửa khối đá đã chuyển sang màu đỏ, phảng phất như đang bị lửa nung đỏ bừng lên.
- Phong ca ca…
Thanh âm gấp gáp của Linh Khiếp Nhan truyền tới.
- Tới!
Đường Phong không còn quan tâm gì nữa, bất chấp mọi thứ ôm lấy tái sinh thạch ném vào trong Vạn Niên Linh Nhũ Trì.
- Thứ mệnh…
Hơi nước bốc lên càng ngày càng nồng nặc, trong nhất thời toàn bộ huyệt động đều tràn ngập hơi nước, tay giơ lên không thấy ngón tay đâu.
Qua một thời gian, sương mù do nước bốc hơi mới dần dần tán đi, đến khi Đường Phong hướng ánh mắt vào bên trong Vạn Niên Linh Nhũ hoảng sợ phát hiện thấy Vạn Niên Linh Trì đang thiếu rất nhiều. Mà viên tái sinh thạch màu đỏ kia cũng không còn đỏ tươi như vậy nữa, mà có một tia màu trắng noãn hiện lên.
Không chỉ có màu sắc của tái sinh thạch thay đổi, hình dạng của nó cũng đang không ngừng biến hóa. Nguyên bản tái sinh thạch cho dù có co dãn thì cũng chỉ có một hình thái tảng đá là cố định thôi, nhưng hiện tại hình dạng nó không ngừng kéo dài và rút ngắn lại, dĩ nhiên dần dần có một tia hình thành đường viền của thân thể còn người.
Đường Phong ngơ ngác đứng bên cạnh ao nhìn, có chút muốn hỗ trợ nhưng không biết phải làm thế nào, gấp đến độ hoa tay múa chân.
- Phong ca ca không nên nhìn.
Bỗng nhiên, âm thanh của Linh Khiếp Nhan truyền tới, âm thanh thẹn thùng chứa một tia thống khổ mà mềm nhũn khiến cho trong lòng Đường Phong máy động.
- Ta rất lo lắng a.
Đường Phong nói.
- Ca ca xoay người sang chỗ khác, ta không nên cho ca ca xem.