Vô Tiên

Chương 1487: Chương 1487: Ai cũng có điều mình coi trọng (2)




. .

Tại một góc bên ngoài thiên tế cương phong, có một đám tu sĩ vây quanh một lão giả râu tóc xám xịt. Người này vóc người gầy cao, mặt như đao khắc, ánh mắt sâu sắc, uy nghi bất phàm, vẫn còn ngồi nghiêm bất động. Người đối diện đứng khom lưng chính là Cổ Tác Đạo Tề môn, trên gương mặt đen thấm vài giọt mồ hôi lạnh, thần tình thấp thỏm lo âu.

- Ha ha. Vì đuổi giết một mình hắn, không ngờ lại mất đi hơn ba mươi đệ tử Thư Châu của ta.

Lão giả vuốt chòm râu dài, giương giọng cười nói. Thần sắc của hắn nhạt như nước, không hề thấy một nụ cười.

Cổ Tác sợ tới mức chôn đầu xuống, vội vàng nói:

- Là đệ tử nóng lòng cầu xin, bấy giờ mới gây ra đại họa, xin tổ sư thứ tội.

Ánh mắt lão giả vừa nhấc, mọi người bốn phía đều câm như hến. Thấy dáng vẻ kính cẩn của Cổ Tác ở trước mắt, lão khẽ vuốt cằm, lên tiếng:

- Ngươi không quên sư môn chi mệnh, đem hết khả năng đuổi giết Lâm Nhất, hai mươi ba người cùng đi đều chết hết, còn có thể toàn thân thối lui rồi đi tới bẩm rõ thật tình, lão phu rất lấy làm an ủi.

Cổ Tác ôm lấy hai tay, không dám lên tiếng nữa.

Lão giả trầm giọng nói:

- Người hữu dũng hữu mưu hơn nữa trung thành với sư môn, chính là đệ tử thân truyền của lão phu.

Cổ Tác run lên, ngẩng đầu lên khó có thể tin, nghe đối phương lại nói tiếp:

- Những đệ tử đã chết kia đều do ta Đạo Tề môn ta trợ cấp, liền do tay ngươi lo liệu.

Lúc này, Cổ Tác mới biết rằng mình không nghe lầm, không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bùm… một cái, hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói:

- Đệ tử lễ bái sư phụ. Đệ tử vô năng.

Bao nhiêu trắc trở, tiêu hao hết tâm cơ, hắn chờ đợi chính là một ngày này. Thân là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ thì có ích lợi gì, Hóa thần không được, hết thảy đều là uổng công. Cửu Châu to lớn, người Hóa thần không tới mười mấy, nhưng mà thấy sự khó khăn khi vượt qua đạo lạch trời kia. Còn nếu có một sư phụ Hóa thần phất tay chỉ điểm là có thêm 10% cơ duyên thăng thiên.

Mọi người chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, từng người cũng quăng tới những ánh mắt mơ ước ghen tỵ.

Lời nói không mạch lạc của Cổ Tác chính là hợp tình lý, lão giả còn lại thì không tán thành, nói:

- Tử thương tuy nặng nhưng không phải là tội của ngươi.

Hắn chợt ngừng giây lát dường như nhớ ra điều gì đó, lại lẩm bẩm:

- Nếu sớm biết như vậy, lúc trước nên thuận tay chấm dứt chuyện này. Nhưng đâu ngờ tiểu tử tướng mạo không hay này lại là người lão phu muốn tìm, âm soa dương thác.

- Sư phụ. Không ngờ tiểu tử đó lại đào thoát khỏi tay của lão nhân gia ngài.

Cổ Tác kinh ngạc.

Lão giả không phân trần, phất tay phân phó:

- Ngươi đi triệu tập môn hạ đệ tử, lưu ý động tĩnh của tên tiểu tử đó. Có lão ở đây, hắn khó thoát khỏi cái chết.

Cổ Tác lĩnh mệnh tránh sang một bên, hắn nhìn về phía xa xa, tiếp đó là chậm rãi đứng dậy. Mọi người đi theo có điều phát giác, ai nấy vội vàng lui về phía sau.

Sau một lát, hai vị cao nhân Công Dương Lễ và Công Lương Tán hiện thân.

. .

Trong đầm lầy Đại Dã cửu tẩu, giữa một bụi cỏ cao hơn người dần dần hiện ra bóng dáng của Lâm Nhất. Hắn vẫn mang dáng vẻ của một lão giả, nhưng thần sắc sợ hãi, mặt mũi đề phòng cẩn thận.

Xa gần thấy dị thường, Lâm Nhất thu hồi tứ tượng kỳ trận dùng làm tàng hình biệt tích, thở phào một hơi. Rúc đầu né nửa tháng nay, xem ra Công Lương Tán ấy đã đi xa rồi. Bất quá, hắn mấy ngày nay thật sự cũng không nhàn rỗi.

Lâm Nhất giơ tay lên một ngoắc một cái, cổ tay áo đột nhiên bay ra một đạo ngân quang, đi nếu Giao Long, nhanh như điện xẹt. Thuận theo ngón tay điểm chỉ, tiếng xé gió vang lên, gió thổi vô hình vô tích chợt lướt qua một đám cỏ tươi tốt ở xa xa. Chốc lát, đạo quang mang kia bỗng nhiên lóe lên một cái liền về tới cổ tay của hắn, không ngờ lại là ngân tuyến nhỏ bé yếu ớt, như có như không.

Chính vào lúc này, cái đống hơn mười trượng kia vốn không có dấu hiệu nào bỗng nhiên sụp đổ xuống từ ngang hông. Mà chỗ của nó kéo dài đến mặt nước đã hoàn toàn trở thành mảnh vụn, rơi xuống như mưa.

Lâm Nhất khẽ nhếch khóe miệng, trong ánh mắt hiện một nụ cười. Thủ đoạn luyện khí nhà mình tuy là vậy, mà tiêu hao mười ngày công luyện thành giao cân, uy lực cũng không kém. Hắn giơ cổ tay lên nhìn xuống, theo tâm niệm vừa động, giao cân chỉ bạc yếu ớt ấy ẩn đi không thấy.

Giao cân này đã là pháp bảo, so với Long tu tiên trước đó phải mạnh hơn gấp trăm lần, xưng là Long tiên - ngược lại cũng đúng là kỳ danh.

Sau một phen tự đắc, Lâm Nhất lần nữa bấm pháp quyết. Chỉ thấy quanh người hắn hào quang loé lên, tướng mạo vốn có dần dần đã có biến hóa. Chốc lát sau không còn trông thấy lão giả râu tóc xám xịt kia đâu nữa, mà một trung niên nho nhã thư sinh xuất hiện ngay tại chỗ. Nam nhân có vóc dáng rất giống với Nhược Thủy tiên sinh năm đó.

Lâm Nhất tay vịn chòm râu, cúi đầu tự đánh giá mình, thần sắc thoáng ảm đạm. Đợi hắn thu liễm tâm tư lại nhìn quần áo trên người mà nhíu mày. Mặc dù không bắt mắt như Vân bào thường ngày nhưng vẫn làm cho người ta chú ý.

Nhớ Chức Nương đã từng nói, Vân bào mà nàng luyện chế rất là bất phàm, còn phải tử tế lĩnh hội tăng thêm mới có thể hiểu được diệu dụng.

Trong lúc đang suy nghĩ, Lâm Nhất kết động mấy thủ quyết. Một tầng quang hoa lưu động, sau đó Vân bào cởi lấy lớp sau cùng, sự xa hoa quy về chất phác, tiếp đó biến thành một cái trường sam hơi cũ màu ánh trăng. Hắn bước đi thong thả vài bước ở tại chỗ, gật gù rất là hài lòng, đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, giơ tay sờ lên búi tóc, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng.

Dịch dung đổi dung mạo không khó, tuy nhiên trâm gài tóc trên đầu không thay đổi, búi tóc cũng lôi thôi lếch thếch trước sau như một. Long Thủ trâm sớm bị thu dấu đi, mà trâm gài tóc phòng hờ lại không có mấy cây, nên đây chính là điểm sơ hở duy nhất trên khắp toàn thân.

Lâm Nhất thu trâm gài tóc trên đầu vào, lại tìm tòi bên trong Càn Khôn Giới một phen. Chỉ chốc lát sau, trên tay hắn đột nhiên có thêm một vật dài và nhỏ. Nó có chiều dài bảy tấc, lanh lảnh như châm, còn chớp động hồng quang yêu dị.

Quan sát sơ bộ, Lâm Nhất lập tức nhớ tới món đồ này từ đâu tới.

Đây chính là sái mang, đến từ Lôi Minh cốc Đại Hạ, là một món âm tổn hại vật đánh lén giết người.

Lâm Nhất vuốt vuốt mái tóc bay rối, đưa tay lấy sái mang sung làm cây trâm đâm vào búi tóc. Thấy trên dưới quanh người đã ổn, hắn đạp không lên, bay thẳng tới đầu cuối của đầm lầy Đại Dã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.