Trong màn đêm, một điểm ánh sáng dừng ở giữa không trung, giống như mây mỏng che trăng, lại giống như ngôi sao cô đơn phía chân trời, bao phủ một lớp ánh sáng mờ bên dưới sườn núi.
Ở trên sườn núi hơn mười dặm này có một gian phòng đá cùng hai gian nhà trúc tinh xảo. Ngoài ra, ở trên mảnh đất trống trước nhà trúc còn trồng mấy gốc liễu rủ, nhưng đều là cành lá héo rũ.
Trong gian phòng đá mơ hồ truyền đến tiếng ngáy. Dưới cây liễu trước nhà trúc, hai nữ tử đang nói chuyện...
- Mặc dù Thiên Ma Kết Giới này một mình thông với trời đất, huỳnh thạch treo cao thành trăng lại tĩnh mịch nặng nề, khiến người ta cảm giác bị đè nén...
- Ta vốn muốn di chuyển hoa cỏ ở Thiên Môn Sơn tới, lại dọn sạch núi chuẩn bị đào nước xây dựng một lúc, ai ngờ nơi này sức sống thiếu thốn, ngay cả cây liễu cũng khó có thể sống được, xem ra chỉ có tìm sư phụ nghĩ cách thôi. Tỷ tỷ không nên nóng vội...
- Nô Nhi! Ta là sư cô của ngươi...
- Này... Sư phụ nói hắn chưa bao giờ có sư tỷ, chỉ bảo ta xem ngươi là tỷ muội...
- Tiểu tử thối kia... Hì hì! Mà thôi! Tỷ tỷ thì tỷ tỷ...
Cách hai tỷ muội vạn dặm có một ngọn núi màu đen khác. Nó vốn chỉ là một núi đá cao mấy trăm trượng, bây giờ lại giống như một sườn núi nứt ra từ trên mặt đất, cao vút nghìn trượng quan sát khắp nơi, cũng có ma khí vây quanh, tăng thêm vài phần thần bí cùng kỳ lạ.
Đã từng là bí cảnh một phương, vẫn không có một ngọn cỏ nào lại hoang vắng khác thường, nhưng theo Ma tôn nâng cao tu vi, hôm nay đã rộng lớn gần trăm vạn dặm, vẫn có xu hướng chậm rãi tiếp tục lớn lên. Giống như lời hai nữ tử này nói, Thiên Ma Kết Giới tĩnh mịch nặng nề, trời đất dường như hoàn toàn hỗn độn, âm dương chưa phân, tứ tượng không rõ...
Lâm Nhất từ trên cao hạ xuống, dường như vẫn suy nghĩ tới điều gì. Âm dương chưa phân, tứ tượng không rõ?
- Sư phụ...
- Hì hì! Tới rồi...
Theo hai tiếng mừng rỡ hoan hô vang lên, Lâm Nhất hạ xuống trên sườn núi. Hắn mỉm cười gật đầu với Tiên Nô cùng Thiên Trần gần đó, lại có vẻ bất đắc dĩ bĩu môi.
May mắn, lão Long cùng Thiên Trần cuối cùng đã tu thành nguyên thần. Một luồng tàn hồn chỉ có tu thành nguyên thần, mới có thể dựa vào pháp lực của bản thân để sinh tồn được, cuối cùng cũng luyện thành cơ thể trở thành một tiên nhân chân chính. Hai vị này nhìn như một người Hóa Thần hậu kỳ cùng một người Hóa Thần sơ kỳ, người khác lại không thể so sánh được về tu vi thật sự. Ít nhất, lão Long muốn giết một cao thủ Hợp Thể dễ dàng như trở bàn tay. Trong đó rốt cuộc thế nào còn không rõ lắm!
Lão Long là một người từng trải qua kiếp nạn, tất nhiên phải cẩn thận. Mười năm trước, sau khi lão tu thành nguyên thần, may mắn sống nhờ Kim Long kiếm, lại giấu hình biệt tích, cho đến khi Thiên Trần tu luyện thành công mới hiện thân đón chào. Lúc hai người này Hóa Thần đã khuấy động khí cơ thiên địa cũng sinh ra kiếp vân. Tuy cuối cùng không có kiếp lôi đánh xuống nhưng động tĩnh quá lớn, vẫn khiến cho mấy trăm tu sĩ Hành Thiên chú ý. Lão sợ bị người ra nhìn ra thân thể nguyên thần đưa tới phiền toái không cần thiết, ai ngờ lại bị Dư Hằng Tử phát hiện ra manh mối, lúc này mới có ý định muốn giết người diệt khẩu.
Tuy nhiên, lão Long lại cùng Lâm Nhất có thần giao cách cảm. Nếu muốn đặt chân ở Tiên Vực, vẫn phải nhân cơ hội tạo thế. Bằng không, chắc chắn phải với sức một người sẽ chẳng làm nên việc gì. Kết quả là hai người kẻ xướng người hoạ, có thể nói ân uy đều phát triển. Trong đầu Dư Hằng Tử trong như gương, lại có khổ không thể nói ra, chỉ đành phải vứt bỏ tạp niệm cũng thề cùng cung sống chết vinh nhục...
Ngoài ra, Tiên Vực không có chỗ nào khác có thể che giấu cao nhân hay không thì khó có thể đoán được. Lão Long cùng Thiên Trần có thân phận quỷ bí, tất cả không muốn xuất đầu lộ diện. Vì vậy, sau khi Lâm Nhất cân nhắc, dứt khoát lấy ra Thiên Ma Kết Giới tạm làm chỗ cho hai người ở lại.
Lão Long tu luyện có hiệu quả hay như Hổ Đầu, có hai chữ là giác ngủ. Có người chiêu đãi, có người lại khó hầu hạ.
Thiên Trần rõ ràng tâm tính tiểu nữ nhi, không chỉ cần để ý một chỗ ở nhẹ nhàng khoan khoái, còn phải có người làm bạn trong ánh bình minh, sương hoàng hôn. Suy nghĩ không an phận như vậy, Lâm Nhất không rảnh để ý, lại không chịu nổi dây dưa, đành phải bảo Tiên Nô đứng ra cho có lệ.
Có năm đại trưởng lão trấn thủ, còn có Xuất Vân Tử và các trưởng lão Luyện Hư duy trì, Cửu Châu môn ngày càng yên ổn. Tiên Nô làm môn chủ cũng không cần để ý nhiều. Sư phụ thương cảm cùng che chở, làm cho nàng hiểu rõ mình là không thể thay thế nên rất vui mừng, tất nhiên bớt đề phòng nữ tử yêu mị kia. Lại thêm đối phương lấy lòng cũng thở dài thở ngắn, nàng mềm lòng lại chuyển nhà tranh, phòng đá cùng cây cối...
Dưới cây liễu để một bồ tịch cùng ba cành lá hương bồ. Xung quanh có ít bóng cây, ngược lại có vài phần mông lung của ánh trăng.
Thiên Trần đã bỏ đi trang phục bằng vải tho, từ pháp lực khôi phục lại váy hồng ban đầu. Nàng cười hì hì kêu lên:
- Lâm trưởng lão, mời ngồi...
Nàng chắp hai tay sau lưng, ngồi xuống chiếu, lại nhìn huỳnh thạch treo giữa không trung giả làm ánh trăng, nhếch miệng, chống má than thở:
- Canh giữ nhà tù mới biết cái thú tiêu dao nơi sơn dã! Thần Ngao đại ca ngược lại ngủ yên giấc, tiếng ngáy khiến người ta khó có thể nhập định, cũng may có Tiên Nô muội tử làm bạn...
Tiên Nô có chút bất an nhìn Lâm Nhất, khẽ nói:
- Sư phụ! Không ngại để cho Trần Tử tỷ tỷ chuyển khỏi nơi tối đen này...
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt nhìn phía xa. Thiên Ma Kết Giới ngoài hình thành thiên địa, lại phù hợp với nguyên thần. Trong trăm vạn dặm đều rõ như lòng bàn tay. Hắn nhìn về phía người đẹp như ngọc, không chút tỳ vế kia mà lắc đầu, nói:
- Không phải ta không đồng ý...
Hắn còn chưa nói dứt lời, cơ thể thoáng động. Ma tôn xuyên qua cơ thể lao ra, lập tức bước vào bầu trời đêm không thấy bóng dáng, bản tôn ngồi trên chiếu, nhìn bóng dáng kia, nghĩ mình lại xót cho thân nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn rời khỏi đây, thì tự tiện là được...
Ngoại trừ lão Long cùng Thiên Trần, Tiên Nô là người duy nhất biết được Thiên Ma Kết Giới. Nàng chậm rãi dời bước, ngồi xếp bằng ở bên cạnh của Lâm Nhất, vẻ mặt ôn nhu lại lộ ra sự an nhàn cùng yên tĩnh. So sánh ra, không quan tâm kiếp trước thế nào, cuộc đời này có thể làm bạn với sư phụ đã không tiếc rồi!
Thiên Trần mím môi, nói:
- Hừ! Cơ thể chưa thành, khó trải qua mưa gió, còn có...
Thân thể nàng hơi nghiêng qua, ánh mắt lóe lên, lập tức chua xót lại đố kỵ, gương mặt tinh xảo giảo hoạt ngước lên, cười nói:
- Lâm trưởng lão, Lâm đại ca! Ngươi cũng thu ta làm đồ đệ đi, được không...
- Không được!
Lâm Nhất phẩy ống tay áo, không chút nghĩ ngợi đã từ chối, ngược lại hỏi:
- Ngươi cùng lão Long có phải đã sớm quen biết?
Vẻ mặt Thiên Trần phẫn nộ, vung nắm tay và ngồi thẳng người giống như giận dỗi, hồi lâu không lên tiếng. Tiên Nô lấy tay áo che mặt, cúi đầu xuống, trong đôi mắt đẹp trong chớp động một chút khuây khoả không để cho người phát giác.
Lâm Nhất nhìn hai nữ tử, nói tiếp:
- Kể từ hôm nay, bản tôn cùng phân thân ma tu muốn bế quan...
Nói xong, hắn lấy ra hai càn khôn giới đưa cho Thiên Trần, lại nói:
- Còn đây là hai mươi vạn Tiên Tinh cùng với một ít đồ linh tinh, cũng đủ cho ngươi cùng lão Long sử dụng trăm năm!
Vẻ mặt Thiên Trần nghi ngờ nhận lấy càn khôn giới, không tình nguyện nói: