- Vị đại ca này, ngươi giết không ít người a!
Chẳng biết tại sao, Thu Thải Doanh bỗng nhiên bật thốt lên một câu, thấy đối phương nhìn lại, nàng mới biết lỡ lời, vội vàng nói:
- Không... Ta là nói, Đại ca... chẳng lẽ là tiền bối Trúc Cơ kỳ?
Giả vờ giả vịt sờ soạng chòm râu một cái, nhìn Thu Thải Doanh đứng trên tảng đá có chút kinh hoảng, Lâm Nhất chớp con mắt, thầm nghĩ, nhìn dáng dấp của cô nương này, sợ là chưa bao giờ giết người. Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra một cái bình nhỏ ném tới nói:
- Cô nương có thương tích, đan dược này có lẽ có chút tác dụng! Việc nơi này đã xong, cáo từ!
Tiếp nhận bình thuốc, thấy Lâm Nhất quay người muốn đi, Thu Thải Doanh cuống lên, vội hô:
- Tiền bối dừng chân! Kính xin báo cho tôn tính đại danh, để ngày khác Thải Doanh báo ân!
- Cái này...
Lâm Nhất gãi đầu, xoay người lại nói:
- Tiền bối thì không dám, ngươi ta đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ...
Thu Thải Doanh nhảy xuống tảng đá, đi tới vài bước, thần sắc khẩn thiết nói:
- Đã như vậy, còn không biết Đại ca xưng hô như thế nào?
- Cái này... Xưng hô mà thôi, cô nương không cần chú ý.
Lâm Nhất cũng không biết nên đáp lại như thế nào, vốn định cứu người xong thì rời đi, ai ngờ Thu Thải Doanh quá nhiệt tình.
- Đại ân không lời nào cám ơn hết được! Nhưng Thải Doanh chung quy phải biết họ tên của ân nhân mới được chứ! Nếu Đại ca có nỗi khổ tâm trong lòng bất tiện cho biết, vậy tha thứ cho Thải Doanh mạo muội!
Nói xong, vành mắt Thu Thải Doanh đỏ bừng, chân thành thi lễ. Thường nói, lấy ân báo oán, lấy đức trả ơn. Nếu như mối thù diệt gia nằm ở trong ngực, ngày rửa hận không biết bao xa. Thì ân nhân cứu mạng gần ngay trước mắt, cũng không thể nào báo đáp. Tự cảm thấy vận mệnh bi thiết, làm nàng không khỏi ưu sầu.
Thấy thần sắc của Thu Thải Doanh thê thảm, mặc dù không biết nguyên do bi ai, nhưng Lâm Nhất không thể tùy ý lấy lệ. Hắn trầm ngâm nói:
- Ta họ Lâm... gọi ta Lâm Đại là được.
Thu Thải Doanh ngẩng đầu lên, trong thần sắc mang theo vài phần hồ nghi:
- Lâm Đại? Đây là tục danh của Đại ca?
- Làm sao không phải?
Lâm Nhất hỏi lại một câu, sau khi cảm khái một tiếng, mới vuốt râu nghiêm nghị nói:
- Thiên tử kiến đức, nhân sinh lấy tứ tính. Tên họ chính là huyết mạch của mình, há có thể ăn nói linh tinh?
Thu Thải Doanh vội nói:
- Thải Doanh không dám ngờ vực! Lâm đại ca thực sự là học vấn uyên bác!
Không phải ta có học vấn, mà là Tô tiên sinh có học vấn. Lâm Đại và Lâm Nhất không có gì không giống, vẫn là họ Lâm nha! Bất quá dịch dung này thật có chút phiền phức, nhanh chóng rời đi mới tốt! Hắn khẽ cười nói:
- Thân thể của Thải Doanh cô nương có thương tích, hãy tìm một vị trí yên lặng điều dưỡng. Ta liền không quấy rầy, cáo từ!
- Lâm đại ca! Không biết ngươi muốn đi nơi nào...
Nói xong, Thu Thải Doanh cắn môi, ánh mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm Lâm Nhất, thấy đối phương không có không vui, lại nói tiếp:
- Thương thế của ta cũng không đáng ngại, có đan dược của sư môn trỡ giúp, điều tức một phen là có thể khỏi bảy tám thành. Muốn cùng Đại ca kết bạn đồng hành, không biết...
Dung mạo của Thu Thải Doanh thanh tú xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to sáng cảm động. Lời chưa hết, ánh mắt đã nhìn chằm chằm Lâm Nhất, tâm ý biểu lộ không bỏ sót.
Một nữ tử độc thân, mang theo thương thế, nếu gặp tu sĩ bất lương nào nổi lên ác ý, thì đúng là khó nói sẽ phát sinh cái gì. Nghĩ đến điểm này, Lâm Nhất bất đắc dĩ cười cười, chỉ là nụ cười có chút khó coi.
- Ta muốn tìm Huyền Minh Điện, không biết Thải Doanh cô nương...
Lâm Nhất hỏi.
Tuy Lâm đại ca này bề ngoài xấu xí, nhưng là người tốt. Thu Thải Doanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
- Ta và sư phụ thất tán, hơn nữa cũng định đi Huyền Minh Điện, nói không chắc sẽ gặp lão nhân gia nàng!
Lão nhân gia? Trước mắt không khỏi hiện ra bóng người màu trắng kia. Tuổi nàng sẽ không thật bảy tám mươi rồi chứ?
Lâm Nhất yên lặng gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói:
- Cũng được, Thải Doanh cô nương nghỉ ngơi chữa thương trước đi.
Nói xong, hắn dẫn động thủ quyết, bạch mang lóe lên, cách đó không xa hiện ra Tứ Tượng Kỳ Trận.