...
- Lâm đạo hữu! Từ biệt bảy mươi năm, tu vi của ngươi càng thêm thâm sâu khó lường! Luyện Hư có viên mãn chưa?
-...
- Ha ha! Ta bôn ba xung quanh khó có thể yên tâm tu luyện, tu vi chẳng qua chỉ là Luyện Hư hậu kỳ...
-...
- Đứng đầu Thiên Tự là Nguyễn gia, gia chủ của nó là tiên nhân chân chính...
-...
- Thực không dám giấu giếm, ta du lịch hơn mười năm, có thể nói đã tăng thêm rất nhiều kiến thức a! Bảy Tiên Vực lớn của ngoài giới, lấy Lôi gia ở Thiên Cương cùng La gia ở Thiên La là cường đại nhất. Thiên Khôi, Thiên Uy và Đức Thiên lại phải nhường bước, Huệ Thiên có chút không đủ, vì bảy điện phía sau...
-...
- Ngoài giới tùy ý có thể thấy được tiền bối Hợp Thể, bên trong giới lại có cao thủ tiên đạo! Nội ngoại phân chia mạnh yếu như vậy, cũng không trách được gia sư canh cánh trong lòng...
-...
- Theo lệ cũ, còn có trăm năm nữa là Tử Vi Tiên Cảnh có thể mở ra! Chỉ mong hành trình Tiên cảnh lần này, các gia bên trong giới ta có chút thu hoạch...
-...
- Nhóm ba người Tiên Nô rời khỏi Giáp Sơn Trấn không quá nửa ngày. Chúng ta chỉ cần một đường đuổi theo, không khó tìm kiếm tung tích...
-...
Bất ngờ gặp được Lâm Nhất, tốn miệng lưỡi một lúc, cuối cùng cũng nói ra được nhắc nhở của sư phụ, tâm tình Thuần Vu Phong rất tốt! Đối phương chẳng những không phải là người lạnh lùng tàn khốc vô tình, còn muốn giúp đỡ đi tìm vị tiên tử kia, càng khiến hắn có chút vui mừng bất ngờ! Vị Lâm đạo hữu này ăn mềm không ăn cứng, hắn lại thấy hối hận vì những chuyện trước đây! Một đường theo, trong lời nói gần như lộ ra hết lại không nhận được phản ứng gì, hắn vẫn không để ý. Chuyện này bổ xung lại khuyết điểm trước kia!
Lúc này, Phong Vân đỉnh, Lâm Nhất đã chậm rãi dừng lại. Thần thức của Ba tôn hợp nhất đã đạt mức độ cảnh giới Hợp Thể cao nhất. Bên trong hai ba ngàn vạn dặm vẫn không thấy bóng người mà Thuần Vu Phong đã nói. Đi lên trước nữa chính là biển rộng mênh mông vô bờ bến. Hắn liếc nhìn Sơn Trấn phía dưới, truyền âm hỏi:
- Ngày Tử Vi Tiên Cảnh mở ra, có mấy nhà tiên môn Hành Thiên có thể tới đây...
Thuần Vu Phong đến gần Lâm Nhất, thuận miệng đáp:
- Tám nhà...
Hắn vừa cười vừa khoát tay, phân trần nói:
- Chỉ có hơn mười đồng đạo của tám nhà bên trong giới đi tới Tiên cảnh thôi. Hành Thiên ta duy nhất chỉ có ba người gia sư cùng hai đệ tử trong môn hạ tới mà thôi...
Khi ánh mắt rơi vào Sơn Trấn phía dưới, cũng không nhìn thấy bóng dáng khiến người ta nhớ mãi không quên, hắn thoáng ngẩn người ra, kinh ngạc nói:
- Không đúng! Bởi vì đi về phía trước đã là truyền tống trận cuối cùng rồi... Nàng lại đi nơi khác sao?
Thiên Tự Tiên Vực không nhiều chỗ truyền tống trận nối giữa các hành tinh, tất cả nằm rải rác ở các nơi, giữa chúng cách nhau hàng vạn dặm. Nếu thật sự đi hết một lượt, khó tránh khỏi phải tốn nhiều trắc trở. Tuy nhiên, ở trong một Tiên Vực lớn như vậy muốn đi tìm một nữ tử thì giống như mò kim đáy biển!
Ngạc nhiên qua đi, trong vẻ mặt Thuần Vu Phong đầy mất mát. Vui sướng mới dâng lên lập tức bị nước lạnh dập tắt. Duyên phận mới gặp thoáng qua, vừa ngoái đầu nhìn lại đã biến mất trong lúc xoay người...
- Còn nhớ gương mặt của nữ tử kia, in lại cho ta...
- Tất nhiên nhớ... Chỉ có điều...
Vẻ mặt Thuần Vu Phong cảm kích nhìn Lâm Nhất, giả vờ hào hiệp địa nói:
- Duyên tới duyên đi không do người, từ trước đến nay tiên đạo là vô tình; bèo nước gặp nhau, chỉ than hoa hồng đã nhuộm bụi trần...
- Lắm lời!
Lâm Nhất mở miệng ngắt lời đối phương, thò tay ra không cho phép chống lại.
Người này hóa ra bá đạo như vậy sao? Vẻ mặt Thuần Vu Phong cứng đờ, không cho rằng hắn ngang ngược, ngược lại âm thầm vui mừng cũng hoảng loạn. Hắn lấy ra một miếng ngọc giản trắng, tập trung tinh thần in ra rồi lập tức đưa tới, lo lắng nói:
- Việc này không nên chậm trễ! Chúng ta nên hành sự như thế nào...
Lâm Nhất nhận lấy ngọc giản kiểm tra và không khỏi nhíu mày. Không suy nghĩ nhiều, hắn lao thẳng đến Sơn Trấn bên dưới.
Vô duyên vô cớ gặp phải sự khinh thường, nhưng lại có cảm giác không có nửa phần xa cách, đối với Thuần Vu Phong, đây là lần đầu. Hắn dừng ở trên không trung, thất thanh nói: