Vô Tiên

Chương 39: Chương 39: Bất ngờ (1)




Lâm Nhất ngẩng đầu về phía tiểu cô nương mặc váy màu xanh lục, ánh mắt lại rơi vào trên tay của đối phương, hoặc nói là thanh đoản kiếm trong tay tiểu cô nương kia làm cậu chú ý.

Trong thần thức, trên đoản kiếm trong tay cô nương kia có một tầng sóng linh khí dao động, làm cho Lâm Nhất không khỏi bị ngạc nhiên.

Lâm Nhất gọi thanh kiếm nhỏ trên người mình là Kim Long kiếm. Trên Kim Long kiếm này và ngọc giản cũng giống như đan dược trong bình ngọc cùng Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ, tất cả đều có sóng linh khí dao động. Nhưng đây là thứ do người tu tiên dùng đấy! Theo Huyền Nguyên chân nhân nói trong ngọc giản, trong Thương triều linh khí quá ít ỏi, chỉ có hải ngoại xa xôi mới có khả năng gặp được tu sĩ, ở Đại Hạ càng xa xôi hơn mới thật sự có người tu tiên tồn tại.

Mấy tháng nay, Lâm Nhất vẫn rằng mình là tu sĩ duy nhất ở trong triều Đại Thương. Hiện tại bất ngờ thấy vậy, thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Trong thần thức của Lâm Nhất, trên người cô nương kia tuyệt đối không có sóng linh khí dao động. Nói cách khác cô nương kia không phải là thân phận của tu sĩ. Nhưng linh khí dao động trên đoản kiếm kia lại cực giống với pháp khí do người tu tiên sử dụng. Lúc này, cậu cũng không phải là tiểu đạo sĩ không biết gì hôm qua nữa, cậu đã biết đại khái về con đường tu luyện rồi.

Nhưng sao binh khí trong tay người giang hồ này lại là pháp khí? Hay pháp khí rất không đáng tiền sao?

- Tiểu huynh đệ, sao vậy?

Tần Bộ Du đang đi về phía trước phát hiện ra sự khác thường ở cách đó không xa, hắn không khỏi dừng chân tò mò xem kỹ thiếu niên này.

Khi Lâm Nhất đi nâng tiểu nhị, hắn đã thấy tò mò khi thiếu niên này quá thản nhiên. Một thằng nhóc nhà quê mặc đồ cũ nát, đối mặt với rất nhiều nhân sĩ giang hồ, đối mặt với tình huống nguy hiểm mà cuối cùng lại không chút hoảng loạn, không khỏi làm cho nhiều người phải liếc nhìn. Thế đao của Lưu Cự Hổ thay đổi thì nhất định phải có người ra tay, hơn nữa còn có võ công rất cao cường. Nhưng đối phương là ai thì hắn chưa được biết.

Mà đứa trẻ nông thôn này có cơ thể không tính là cường tráng, cho dù tập được võ công cũng sẽ không là võ công gì cao minh. Vì vậy, mặc dù Tần Bộ Du tò mò về thiếu niên này nhưng không nghĩ đối phương cùng người âm thầm ra tay là một người.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên này có thay đổi, một mình đứng đó dường như đang suy nghĩ thì thuận miệng hỏi một câu.

Nghe có tiếng hỏi, Lâm Nhất ngẩng đầu mới thấy Tần Bộ Du toàn thân mặc trang phục màu trắng, đang mỉm cười quan sát mình. Cậu không khỏi thầm rùng mình, chẳng lẽ đối phương đã nhận ra được điều gì? Hay vừa rồi mình ra tay đã bị người phát giác?

Trong đầu không ngừng suy nghĩ, Lâm Nhất tiếp lời nói:

- Ha ha! Ta đang nghĩ lần này tới trấn, không biết còn quên mua gì nữa không thôi.

Nói xong, cậu cười gãi đầu.

Mã lão cùng đại sư huynh cũng dừng lại. Hai người thấy Tần Bộ Du nói chuyện cùng một đứa trẻ nhà quê thì xem thường. Ánh mắt Lâm Nhất lại quan sát đối phương không hề che giấu. Đôi mắt ưng của Mã lão sáng ngời, võ công hẳn đã đạt đến hóa cảnh, hẳn là cao thủ hàng đầu trên giang hồ! Đại sư huynh mặc áo xanh, dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, võ công cũng không thấp, mạnh hơn Tần Bộ Du.

Tần Bộ Du thấy dáng vẻ của đối phương rõ ràng là một thằng nhóc nhà quê, quần áo cũ nát, mặt mày trong sáng lại cho người ta một cảm giác không nói rõ được. Trong lòng hắn suy đoán một lúc, tự giễu mình đa nghi, rồi lắc đầu, đi theo Mã lão cùng đại sư huynh vào tửu lâu.

Trước cửa tửu lâu trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Giả Quý đang vội vàng cho mấy con ngựa uống nước ăn thức ăn. Lâm Nhất nói với vào:

- Giả huynh, ta phải đi đây.

Giả Quý vội vàng đi tới, dùng vạt áo lau hai tay, vẻ mặt hắn thành ý nói:

- Lâm huynh đệ phải trở về sao? Hay chờ ta dẫn ngươi tới nhà ta cho biết!

- Không, lần sau ta tới trấn lại đi cũng không muộn.

Lâm Nhất mỉm cười nói. Sau khi chào từ biệt Giả Quý, cậu đi về phía ngoài trấn.

Lâm Nhất không có hứng thú đối với những tranh đấu trong giang hồ. Mình đi lên con đường này, là duyên cũng được, là số mạng cũng tốt! Nhất định là một con đường chưa rõ. Đây là một con đường mà tổ sư chưa đi hết, đây cũng là con đường mà sư phụ suốt đời tìm kiếm. Bây giờ khởi điểm của con đường này đã ở dưới chân của mình, mình nhất định phải đi tiếp. Có một ngày, mình cũng sẽ bay lượn giống như người chim vậy...

Cùng lúc đó, trong lòng cậu cũng có một vài ý nghĩ. Sau khi mình giữ đạo hiếu cho sư phụ ba năm thì nên tới chỗ nào.

Đứng ở trên gò đất bên ngoài trấn Thái Bình, Lâm Nhất nhìn về hướng đông xa xôi...

Ngoài trấn dần ít người, đi khoảng bốn năm dặm đường, trước sau đã không thấy người qua đường nữa. Lâm Nhất ngước mắt nhìn phía trước, thủ quyết bấm một cái, dưới chân giậm một cấi, thân hình bay thẳng về phía đỉnh Tiên Nhân.

Bỏ qua đường lớn không đi, cũng bỏ qua đường vòng, cậu lướt qua trên ruộng chỉ để lại một bóng người mờ nhạt.

Phía trước là một rừng cây nhỏ, Lâm Nhất bay lên không trung, định bay qua trên đỉnh ngọn cây. Đang ở giữa không trung, cậu thoáng chấn động, lập tức dừng lại một chút, một tầng ánh sáng trắng hiện lên và rơi xuống phía dưới.

Lập tức, thân hình của Lâm Nhất biến mất không thấy bóng dáng.

Trong rừng cây nhỏ có hai người đang đứng.

Một người dáng to khỏe vạm vỡ chính là Lưu Cự Hổ - người đánh thua với Tần Bộ Du rồi rời đi, một người khác mặc áo lam, sắc mặt lạnh lùng thâm hiểm.

- Thạch đường chủ, nếu biết được bọn họ có con đường ra biển, có thể thu được đan dược và thần binh, vì sao Thương Hải bang các ngươi không tự mình tới cửa đòi lấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.