Vô Tiên

Chương 827: Chương 827: Bay trên trời (2)




Lan Kỳ Nhi thường gặp kinh biết, đối mặt với sinh tử cũng không hề nhíu mày. Nhưng lúc này nàng lại lần nữa che miệng thất sắc, vẻ mặt theo Lâm Nhất mà phập phồng bất định. Sau khi một đợt tiếng xương cốt giòn vang lên, áo bào của Lâm Nhất dường như bị gió thổi gồ lên, toàn bộ thân hình trở nên thô to mà lực lưỡng.

Dường như bị triệu hoán, xích diễm kim long đột nhiên tới, thân long dài trăm trượng biến mất, trong nháy mắt không tìm thấy nữa, hóa thành một tầng kim mang ẩn vào trên cánh tay của hắn.

Lâm Nhất đúng lúc chậm rãi mở hai mắt ra, xích mang lóe lên. Tựa như một cơn gió thổi qua, áo bào hoàn toàn hạ xuống hiện ra thân thể cao ngất kia. Hắn nhẹ thở hắt ra, khôi phục thái độ bình thường. Lan Kỳ Nhi lẳng lặng nhìn Lâm Nhất, thần sắc tỏ ra không thể tin nổi.

Lúc này Lâm Nhất đã khác hoàn toàn so với ngày xưa, không nói tới màu da sinh ra một tầng vàng nhạt khiến người ta cảm thấy có một tia quỷ dị, cho dù thân thể vốn đơn bạc cũng như trường kiếm ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người.

Giữa hai hàng lông mày nhiều thêm một phần anh khí bao chùm cả ánh mắt nội liễm, khóe môi hơi nhếch, cả người có nhiều thêm một loại khí thế. Không sai, đó là loại khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt! Nhẹ nhàng giơ tay lên, trong thần sắc của Lâm Nhất có thêm vài phần nghi hoặc.

Hắn âm thầm sử dụng linh lực, kim long văn trong nháy mắt hiện toàn thân, còn tứ chi và sau lưng dường như sinh ra long lân, mơ hồ tản ra hào quang màu vàng kim nhạt.

Tiếp đó, trên dưới quanh người dường như tràn đầy lực đạo, hắn cảm thấy lúc này mình có sức lực vô cùng lớn, còn thân thể cũng ngày càng nhẹ nhàng, giống như nhấc chân là có thể nhất phi trùng thiên.

Hiển nhiên, cấm chế của thung lũng này không còn có tác dụng với mình nữa. Tuy là nghĩ không thể hiểu nổi chuyện này nhưng Lâm Nhất vẫn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn thấy Lan Kỳ Nhi đang ngưng thần nhìn mình, thần sắc có vài phần thất thường. Lắc đầu, ra hiệu mình không sao cả, Lâm Nhất đưa cánh tay ra.

Lan Kỳ Nhi tự biết đã thất thố, lập tức thoải mái cười, chân thành đứng dậy. Một tay kéo Lan Kỳ Nhi, một tay gọi Lang Nha kiếm ra, Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhìn lên đỉnh của Long bích.

Trong thung lũng trải rộng cấm chế, hành tẩu đã gian nan.

Hành động của Lâm Nhất làm Lan Kỳ Nhi có chút khó hiểu, lên tiếng hỏi:

- Ngươi muốn...?

- Ta dẫn cô bay qua bức tường thông thiên này...

Lâm Nhất nói một câu, người bên cạnh vẫn chưa mở miệng hỏi gì. Hắn không nhịn được cúi đầu xuống, nhìn thấy Lan Kỳ Nhi không có chút nghi vấn nào mà là nhẹ nhàng gật đầu, lúm đồng tiền lộ ra cạnh nụ cười, thần sắc vui vẻ.

Nhìn chăm chú nữ tử bên người thật sâu, Lâm Nhất giơ trường kiếm trong tay lên, kim long thủ bay ra, ánh sáng màu bạc theo đó tỏa ra, trong thung lũng đen nhánh có kim long xoay quanh, ngân hồng bay trên trời.

Bầy thú trong thung lũng rối ren nhao nhao dừng hành động lại, mỗi con đều ngẩng đầu lên nhìn – một nam tử trẻ tuổi dắt một bạch y nữ tử, tay áo bay bay chậm rãi bay lên.

Tiếp đó, trong ánh sáng chói mắt sáng lòa, hai người đột nhiên hóa thành một tia lưu tinh, thoáng chốc đã biến mất trên quang hoa trăm trượng, không thấy bóng dáng nữa. Trước long bích trống vắng nhưng quang ngân long ảnh bay đi vẫn còn đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.