- Dừng tay! Ta có chuyện muốn nói.
Mắt thấy không thể tránh được phải giao thủ, Lâm Nhất đột nhiên hô to một tiếng. Thế tới của kiếm quang khựng lại, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đó ngạo nghễ quát lên:
- Dám có nửa câu không thật, nhất định sẽ chém chết không tha!
Tên còn lại cũng phụ họa:
- Tai vạ đến nơi mới biết sợ, chết không đáng tiếc.
Lâm Nhất nhún vai, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Các ngươi chân không chạm đất, ta trong lòng cũng không nỡ!
Hắn xua tay ra hiệu, không ngờ lấy ra bình rượu, mang theo thiện ý hô:
- Ta ở đây có rượu ngon đến từ dị vực, hai vị đi xuống vừa uống vừa nói chuyện đi.
- Đừng có giả vờ, không ngờ là muốn dùng rượu ngon để đổi lấy tính mạng.
Nam tử Trúc Cơ trung kỳ lắc đầu khinh thường, chậm rãi chậm rãi hạ xuống, còn trào phúng:
- Dù có muôn vàn quỷ kế, tiếc rằng tu vi vẫn không đủ.
Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đó lại thần sắc nghi hoặc, đứng trong không trung lên tiếng nhắc nhở:
- Sư đệ, quay lại!
Thân hình Đối phương khựng lại, không cho là đúng nói:
- Sư huynh! Ta lấy rượu ngon rồi về ngay! Một con tôm con tép như hắn, chẳng làm nên được trò trống gì đâu.
Lâm Nhất hai tay giơ bình rượu, trên mặt mang theo vẻ lấy lòng. Thấy ‘Sư đệ' thì đứng cách hơn mười trượng, mà 'Sư huynh' thì lại không chịu bay xuống, khóe miệng hắn nở nụ cười quỷ dị, lên tiếng nói:
- Ngươi sao biết lão tử không phải là giao long mắc cạn!
Lúc đôi sư huynh đệ đó sửng sốt giật mình, Lâm Nhất đột nhiên ném bình rượu ra, thân hình đột nhiên phát động. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhảy lên cao mười trượng, ngay lập tức đã tới trước người 'Sư đệ' đó, đột nhiên đánh xuống một đạo kiếm quang. Đối phương kinh hãi vừa muốn có động tác thì “Bùm” một tiếng nổ thành hai nửa.
- Hừ! Cứ thích tinh tướng, lão tử giết người!
Bay tứ tung huyết nhục bay tứ tung, dưới chân Lâm Nhất lăng không bước một bước, thân hình quay ngược trở lại nhảy lên trên, thuận thế tung ra một đạo kiếm quang. Cùng lúc đó, cấm pháp rời tay mà ra, bắn thẳng về phía 'Sư huynh' trong không trung.
Trong nháy mắt sư đệ đã không còn! Sư huynh hoảng sợ biến sắc! Vốn định tế ra phi kiếm để ngăn cản, lại không ngờ sự cường đại của đối thủ vượt quá sức tưởng tượng. Mà sát khí sắc bén ùa vào mặt, khiến người ta không thể chống đỡ. Hắn không dám do dự, xoay người độn đi, kéo theo một đạo cầu vồng kiếm rất là kinh diễm.
Phi kiếm lao tới cách mấy chục trượng, thế đi sắp hết mới hạ xuống. Còn chưa chạm tới nơi, mấy chục đạo cấm pháp ngổn ngang trên không trung. Mà bản thân Lâm Nhất thì đã nhảy lên vài ba trượng, giống như một chiếc lá cây chậm rãi hạ xuống.
Sau đó, Lâm Nhất về tới chỗ cũ, trên tay vẫn cầm thanh phi kiếm linh khí đó. Nó chưa được tế luyện, khó có thể bay xa. Hắn chỉ có tu vi Luyện Khí, vẫn thích loại dứt khoát nhanh gọn tay đâm máu tưới hơn!
Lâm Nhất thu hồi phi kiếm cầm bình rượu dưới đất lên. Bóp nát lớp niêm phong, ngửa đầu uống.
“Bùm” một tiếng vang nhỏ, vò rượu rỗng rơi xuống đất vỡ tan. Mà Lâm Nhất thì thở ra một hơi rượu, ngẩng đầu mắng lên trời:
- Đồ chó! Cút xuống đây.
Hoàng hôn trầm dần, trăng sáng mới nhú, thiên địa là một mảng yên tĩnh. Mà đạo cầu vồng kiếm đó lòng vòng trên trời đêm rồi quay trở về, có thể nói là rất đại sát phong cảnh. Người bên trên mang theo mấy phần may mắn lớn tiếng quát:
- Ngươi quả nhiên chính là kẻ đã giết đồng môn của ta! Ta đã phát ra Truyền Âm phù, rất nhiều nhân thủ trong chốc lát là tới.
Hắn mặc dù lên tiếng đe dọa, nhưng lại ở xa cách mặt đất mấy chục trượng chứ không dám hạ xuống lấy một thước.
Trong mắt Lâm Nhất lãnh mang lóe lên, thờ ơ nói:
- Là lão tử giết đấy thì sao? Ngươi con mẹ nó có gan thì xuống báo thù đi.
Người đó ở Trong không trung phẫn nộ hừ một tiếng, hỏi vặn:
- Ngươi có gan thì bay lên đây.
Hai hàng lông mày nhíu lại, Lâm Nhất cười lạnh hai tiếng. May mà vừa rồi giết được một tên. Nếu không, trên đỉnh đầu cứ có người kêu la như vậy, chỉ sợ khó tránh khỏi phiền muốn chết! Có điều đợi người của Thần Đạo môn chen chúc ùa tới thì đúng là phiền thật!
Lâm Nhất liếc người đó một cái, có chút nản lòng mắng:
- Lão tử còn phải lên đường, ngươi con mẹ nó có gàn thì đừng đi theo!
Nói xong hắn không để ý tới đối phương, thi triển ngự phong thuật độnđi.
Trong không trung, vị tu sĩ của Thần Đạo môn kia không khỏi đắc ý hừ một tiếng, lập tức ngự kiếm đi theo. Trên bờ ruộng dọc ngang, một bóng người vội vàng chạy trốn, rất là chật vật.
Có điều một thoáng sau, người ngự kiếm đi theo đột nhiên biến sắc. Còn chưa kịp thấy đối thủ phía dưới có động tác gì, một tia chớp to như nắm đầm từ trên trời giáng xuống. Hắn vừa muốn né tránh thì lại có hơn mười đạo lôi quang nối gót bắn tới.
Ầm một tiếng, hơn mười đạo lôi quang đột nhiên nổ tung. Một bóng người theo đó ngã xuống khỏi phi kiếm, rơi xuống bờ ruộng, quần áo tả tơi mình đầy thương tích. Hắn vừa phun ra một ngụm máu, đang cố gắng bò dậy thì ngực bị giẫm lên, giống như đá to đè lên không thể giãy dụa. Hắn hự một tiếng, vội vàng giương mắt nhìn. Có người chắn ánh trăng sáng ngời, còn đang cười ha ha nói:
- Nếu ngươi có gan thì đừng xuống.