Yến Khởi giơ tay vuốt râu, trong ánh mắt có tinh quang hiện lên, khẽ gật đầu nói:
- Nếu bản tông tới đây thì chứng tỏ có thời gian, ngươi cứ nói đừng ngại!
- Vãn bối tuân mệnh!
Hồng Nhi thành thật đáp một tiếng, lúc này mới nói...
Hồng Vân cung gặp biến cố là chuyện tháng trước, cũng phải nhắc tới tất cả mọi chuyện xảy ra hơn mười năm. Khác với những tiên môn Đại Hạ khác, trong Hồng Vân cung đều là nữ tu, lại thêm môn quy nghiêm ngặt, mấy trăm năm qua Vân Nghê Phong đều gió êm sóng lặng. Tự hơn mười năm trước thỉnh thoảng có đệ tử vô cớ mất tích, tất cả lại dần dần thay đổi.
Vân Nghê Phong xuất hiện khác thường mới đầu còn không có người nào để ý. Nhưng sau đó không ngừng có người mất tích một cách kỳ lạ, trưởng bối không thể không quan tâm, lại phái người xuống núi tra xét, nhưng người ra ngoài đều không có tung tích. Do vậy, các vị Kim Đan trưởng lão Hồng Vân cung cũng ngồi không yên.
Vừa thấy có người phát hiện ra thi thể đệ tử Hồng Vân cungở trong núi rừng gần Vân Nghê Phong, Thủy Yên trưởng lão lại dẫn theo hai đệ tử qua kiểm tra xem xét. Vốn tưởng có Kim Đan trưởng lão ra mặt thì có thể có phát hiện. Nhưng không ngờ lần này cũng không khác những lần trước, ba người lại một đi không trở lại.
Chuyện này xảy ra năm năm trước, lúc đó làm chấn động cả Hồng Vân cung. Sau khi biết được tin dữ, Cam Vũ phu nhân sốt ruột dẫn theo cao thủ trong môn tới nơi gặp chuyện không may. Nơi đó là một sơn cốc cách Vân Nghê Phong chưa đủ năm trăm dặm, tùy ý có thể thấy được vết tích tranh đấu cùng thi thể của Thủy Yên trưởng lão cùng đệ tử trong môn, nhưng không tìm thấy tung tích của hung thủ.
Tu sĩ của Hồng Vân cung liên tục gặp tai họa bất ngờ, rõ ràng có người có ác ý đây ra, có thể còn có một âm mưu lớn đang ẩn nấp gần đó. Nhưng không rõ tung tích của kẻ địch khiến cho đám người Hồng Vân cung không biết phải làm sao, càng khiến cho tất cả những điều này trở nên khó hiểu. Trong thời gian ngắn, Vân Nghê Phong u ám, tu sĩ trong tông môn đều lo lắng không yên. Rơi vào đường cùng, Cam Vũ phu nhân chỉ đành phải hạ lệnh phong tỏa sơn môn, về sau lại tìm cách khác.
Cách đối phó của Hồng Vân cung đối với một tiên môn toàn nữ tu cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Muốn tìm những tiên môn khác giúp đỡ, nhưng ngay cả đối thủ là ai còn chưa biết, tuyên bố chuyện này cho thiên hạ cũng chỉ chọc cho mọi người chê cười. Nhưng việc phong tỏa sơn môn tiêu cực bị động này cũng đổi được mấy năm yên tĩnh.
Chỉ là chuyện tốt không kéo dài, hành động phong tỏa sơn môn vẫn không thể lôi mầm tai họa ra, vận rủi lại giáng xuống Vân Nghê Phong!
Tháng trước lại có hai tu sĩ không rõ lai lịch tới cửa khiêu khích. Tu sĩ canh giữ Hồng Vân cung kinh hoảng, xử trí không thoả đáng, tự nhiên để cho đối phương vọt vào sơn môn, đợi tới khi Cam Vũ phu nhân dẫn theo trưởng lão chạy tới thì cũng đã muộn rồi.
Hai người đánh lén này có tu vi cao siêu, bất ngờ phá hủy trận pháp phong tỏa sơn môn của Vân Nghê Phong, trên dưới Hồng Vân cung đại loạn. Lần này là kẻ địch chủ động hiện thân, lại làm càn như thế, đơn giản là khinh người quá đáng! Cam Vũ phu nhân cùng một đám Kim Đan trưởng lão dốc hết sức lực vơi tư thế liều mạng. Mà đối phương thế đơn lực bạc, thấy tình thế không ổn lại quay đầu chạy trốn.
Ai nói nữ tử dễ bắt nạt! Dưới cơn thịnh nộ, các cao thủ của Hồng Vân cung sao có thể đồng ý bỏ qua, lao ra khỏi sơn môn đuổi theo, thề bắt kẻ địch để trút hết oán giận và căm phẫn hơn mười năm!
Hai nam tử liều mạng chạy ở phía trước, bảy tám nữ tử điên cuồng đuổi phía sau. Cứ đuổi như vậy mấy ngàn dặm, đám người Hồng Vân cung đã bao vây đối phương ở trong một sơn cốc. Cũng không đợi đám người Cam Vũ phu nhân nói gì, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám người áo đen, cuối cùng lại là một đám cao thủ Hắc Sơn tông đã chờ sẵn.
Bị lừa! Chẳng lẽ tất cả những chuyện phát sinh hơn mười năm qua chính là để bày cạm bẫy cho ngày hôm nay? Cam Vũ phu nhân hiểu được thì đã muộn!
Có thể hai bên còn tranh cãi một lúc, sau đó không tránh được bắt đầu ra tay. Cuối cùng đám người Hồng Vân cung bị nhốt, tình hình không rõ, nhưng có người truyền tin về Vân Nghê Phong, sai người cầu cứu mấy tiên môn lớn.
- Vãn bối chỉ biết được vậy thôi, vẫn mong Yến tiền bối cứu Hồng Vân cung ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng...
Hồng Nhi kể rõ mọi chuyện xảy ra trước đó rồi khom lưng thi lễ với Yến Khởi. Lời nói cử chỉ của nàng bình tĩnh, trong thần sắc kính cẩn còn có phần thành khẩn.
Yến Khởi lặng lẽ quan sát Hồng Nhi, sau một lát bỗng nhiên hỏi không ngừng:
- Là ai truyền tin về sơn môn lúc hấp hối? Là ai phát ra Vạn Lý Truyền Âm Phù cho Chính Dương tông? Huyền Thiên môn có biết chuyện này không? Bọn họ có phái người đến đây không? Còn nữa, ngươi có biết Cam Vũ phu nhân bị nhốt trong sơn cốc nào không?
Hồng Nhi không chút nghĩ ngợi nói:
- Truyền tin trở về núi là Thủy Liên sư thúc. Chuyện đột nhiên xảy ra nhưng sư môn trưởng bối không ở trong núi, sư tỷ, các sư muội chỉ đành phải thương lượng với nhau, sau đó phát ra Vạn Lý Truyền Âm Phù cầu cứu Chính Dương tông cùng Huyền Thiên môn. Ba người trước, các tiền bối của Huyền Thiên môn đã đến đây, cũng đi tới sơn môn xảy ra chuyện kia. Sơn cốc kia tên là Khốn Long cốc, bản địa đồ trong ngọc giản này có chút ghi chép...
Nàng lấy ra một miếng ngọc giản dùng hai tay dâng lên.
- Ngươi canh giữ ở đây là muốn nói cho bản tông biết những điều này sao?
Yến Khởi chợt nói một câu khó hiểu. Cơ thể Hồng Nhi khẽ run lên, lại không chút hoang mang nói:
- Trước khi trận pháp của sơn môn không thể tu sửa xong, vãn bối thân là tu sĩ Trúc Cơ phải có trách nhiệm bảo vệ tông môn. Trước đó tiền bối có hỏi, vãn bối đều trả lời!