Trong sơn cốc Thần Giao đảo tiếng nổ không ngừng vang lên, cứ như vậy sau khi ầm ĩ ba ngày thì tất cả lại trở nên im lặng.
Ba người Cư Bình Tử lặng lẽ đứng trước chân núi, trong thần sắc bất đắc dĩ lộ ra mấy phần hoảng hốt và ngỡ ngàng.
Lâm Nhất nhân lúc hắn muốn phá trận liền chạy ra, chưa đánh được vài ba hiệp đã xoay người chạy về, còn thuận tay bày ra mấy tầng cấm pháp ở trước kỳ trận.
Nhìn tình hình này, năm người của Ngọc Sơn đảo chắc vẫn canh giữ ở động khẩu chứ không xâm nhập xuống lòng đất. Cứ giằng co như vậy thì khi nào mới kết thúc! Mà tiên cảnh mở ra mười năm bảo ngắn thì không ngắn, bảo dài cũng dài, thật sự bỏ qua cơ hội lần này, chẳng phải lại phải chờ thêm một trăm sáu mươi năm nữa sao? Thật sự tới lúc đó, thọ nguyên của ba người chẳng còn lại mấy, đại sự muộn rồi!
Một khi đã như vậy, động thủ đi! Nếu có thể phá vỡ trận pháp, rất nhiều ưu phiền đều được giải quyết dễ dàng!
Mà ở sau động thủ, ba người phát giác trận pháp trước động khẩu càng kiên cố hơn. Không gì ngoài cấm pháp mà Lâm Nhất bày ra.
Đối với điều này, Cư Bình Tử không để tâm, vốn tưởng rằng bằng vào thủ đoạn của bản thân hủy nó đi. Mà La Thu Nương và Bộ Dương Tử thì ở bên cạnh tương trợ, đều tự tế ra pháp bảo cường công không ngừng về phía trận pháp.
Nhưng không như mong muốn, bận rộn liền ba ngày, Cư Bình Tử chỉ hủy đi được hơn nửa Địa Khốn Cấm mà Lâm Nhất bày ra, ba thành cấm pháp còn lại rất khó có thể phá giải. Mà thế công của La Thu Nương và Bộ Dương Tử thì hoàn toàn không có kết cấu, không chỉ bất lực với phá cấm, ngược lại cả hai còn vẻ mặt mỏi mệt, cũng dần dần có dấu hiệu điên cuồng.
Thấy thế, Cư Bình Tử thầm kinh hãi, vội vàng bảo La Thu Nương và Bộ Dương Tử dừng tay. Sau hai người đó mới dần dần phục hồi tinh thần. Mà hắn thì vẫn chưa hết hoài nghi, lại buồn bực lắc đầu, dứt khoát lùi ra sau mấy bước, ngồi xuống nghỉ tạm.
Trên mặt Bộ Dương Tử không có nét cười, trong thần sắc ngỡ ngàng hiện lên vẻ hồi hộp. La Thu Nương thì lặng lẽ quay người, nhìn trận pháp ở động khẩu, khẽ nâng váy chậm rãi bước về phía Cư Bình Tử, mang theo mấy phần khó hiểu nhẹ giọng nói:
- Càng cường công trận pháp đó thì thần hồn càng khó yên! Nếu không phải đạo huynh quát bảo ngưng lại đúng lúc, chỉ sợ là hậu quả khó lường.
Hai đồng bạn ngồi xuống bên cạnh, Cư Bình Tử chua chát buông tiếng thở dài, nói:
- Tiểu tử đó đánh lén là giả, thừa cơ bày ra cấm pháp mới là thật. Mà trong Địa Khốn Cấm này lại ẩn chứa Âm Dương Cấm, cực kỳ ác độc! Hai người các ngươi cho dù bị cấm pháp phản phệ cũng không biết! Mà ta vốn tưởng rằng. . . Sao lại như vậy?
Nói xong, giống như trăm điều không hiểu, tay vuốt râu, ngồi đó trầm ngâm một mình.
- Tiểu tử đó mới từng ấy tuổi, sao lại biết ngũ hành cấm pháp cao thâm như vậy?
Tuy có chút khó chịu, nhưng ăn quả đắng ngầm lại là sự thực, Bộ Dương Tử chất vấn một câu rồi không nói gì nữa.
Ngũ hành cấm pháp xuất phát từ Mặc môn, nổi tiếng hậu thế nhờ uy lực và huyền ảo khó giải. Thế cho nên tuy lưu truyền rất rộng, nhưng tu luyện không dễ, ít có người tinh thông đạo này. Cư Bình Tử trải qua vài ba trăm năm khổ tu, chỉ hơi có chút chút thành tựu ở Địa Khốn Cấm mà thôi! Lâm Nhất lại hà đức hà năng. . .
La Thu Nương nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cư Bình Tử, không khỏi hỏi:
- Vậy Lâm Nhất đúng là thi triển ngũ hành cấm pháp à?
Cư Bình Tử gật đầu, lại lắc đầu. La Thu Nương không hiểu ý hắn, nói:
- Trong tiên phường, chỉ cần đào ra linh thạch thì có thể tìm ra ngũ hành cấm pháp, nhưng lại không mấy người có thể tu luyện thành công. Cho nên, có lời đồn đạo cấm pháp này có thiếu xót, vậy cái Mặc môn mưu cầu chỉ là hư danh cũng chưa biết chừng. Theo ý của đạo huynh, cấm pháp Lâm Nhất thi triển chẳng lẽ có lai lịch khác...
Mấy người của Thông Châu này chỉ có Cư Bình Tử sở trường trận pháp cấm chế. Hắn lớn tuổi nhất, tu vi cao nhất, lại là người cầm đầu và khởi xướng chuyến đi này. Mà trước mắt lại liên tiếp bị nhục, hắn không còn khoe khoang như xưa nữa mà ngược lại mặt lộ vẻ khổ sở.
Suy nghĩ một lát, Cư Bình Tử nói:
- Tiểu tử đó không nghi ngờ gì nữa chính là bày ra Địa Khốn Cấm! Có điều trong đó lại có ba phần biến hóa. Nếu muốn phá giải, e là phải phí một phen công phu...
Hắn trầm ngâm một thoáng, nói tiếp:
- ... Ẩn trong Địa Khốn Cấm chính là Âm Dương Cấm! Hai cái đều đến từ ngũ hành cấm pháp, nhưng lại khác vẫn những gì chúng ta biết! Tiểu tử đó chẳng lẽ là đệ tử của Mặc môn?
- Không thể nào! Yến châu và Hạ châu các xa nhau như vậy, hắn việc gì phải như thế...
La Thu Nương nói tiếp.
Cư Bình Tử chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm trận pháp cách đó không xa, nói:
- Nhưng bất kể tiểu tử đó đến từ đâu, ta cũng sinh ra hứng thú với cấm pháp trên người hắn! Mà pháp trận và thủ quyết của hắn thi triển có chút mới lạ, chắc là mới vào đạo này, không đáng để lo! Đợi ta từ từ tìm cách...
Lâm Nhất không có thời gian để để ý tới tâm tư của Cư Bình Tử, mà âm thầm lưu ý tình hình ngoài động. Đối phương tạm thời thản nhiên, trong động cũng yên ắng hơn nhiều, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười thản nhiên.
Mạo hiểm thử một lần, cấm pháp thi triển ra vẫn có chút tác dụng. Địa Khốn Cấm và Âm Dương Cấm đó có thể nói là lập vội, có chút dở ông dở thằng, nhưng lại gây phiền toái cho bọn Cư Bình Tử, còn gia cố phòng ngự của Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận.
Cư Bình Tử! Cứ gác động khẩu đi! Ta cũng muốn xem ở dưới đáy hồ này có huyền cơ gì!
Trong lòng đã có quyết đoán, Lâm Nhất tĩnh tọa ba ngày rồi chậm rãi đứng dậy, quan sát huyệt động sâu thẳm dưới chân.
Thấy thế, Thiên Chấn Tử vẫn luôn thấp tha thấp thỏm vội vàng đứng dậy theo, chột dạ nhìn xuống dưới, hỏi:
- Sư đệ! Ngươi định thế nào?
Theo lời nói của hắn, Tử Ngọc đứng dậy, thần sắc có chút bất an.
Ngoài động có cường địch nhăm nhe, trong động thì bị phong bế tu vi, bốn người này sớm đã không còn muốn ăn chia gì trong chuyến đi tới tiên cảnh lần này. Chỉ cần có thể sống sót trở về là tốt rồi!
- Ta đi thăm dò!