Đây không giống với Đoạn Ngọc phong của Thiên Chấn môn. Thiên lôi nơi đó cương mãnh mà thuần túy. Còn Kiếp lôi chỗ này không chỉ cường đại hơn mà còn xuất hiện thêm sát khí bạo ngược và uy lực của pháp lực không hiểu. Cho nên nơi đây mang đến cực khổ hành hạ cho Lâm Nhất hết thảy càng lớn hơn so với Thiên Chấn Tử lúc tu luyện gặp phải!
Bất quá mượn nhờ một chỗ như vậy tới tu luyện lôi pháp có thể nói một ngày chống đỡ trăm ngày công!
Lúc này Lâm Nhất mở mắt ra trong tĩnh tọa. Khi nỗi đau đớn của xương chân thối luyện hơi chậm lại, khí cơ trong cơ thể cùng Lôi Linh chi lực có mặt khắp nơi đã có sự dính líu mơ hồ. Hắn hiểu được đây là việc tu luyện “Đoán Long quyết
và « Ngũ Hành Thiên Lôi quyết » đã có hiệu quả. Lâm Nhất quan sát một chút địa phương có Lôi Hỏa càng dầy đặc hơn phía trước, hắn xoay người nhìn lại. Lỗ Nha chống chịu ngọc tháp đã sát sau lưng không tới năm trượng, dấu tích thảm hại bộ dạng như điên cuồng. . .
. .
Sự hành hạ của Lôi Hỏa là cơ duyên thành tựu cho người nào đó nhưng cũng trở thành một trận đau khổ của một người khác.
Nửa tháng này đối với Lỗ Nha mà nói chẳng khác nào khổ thân. Thế nhưng lão ta có đại nghị lực đồng thời dưới Lôi Hỏa thanh tẩy dùng sức mạnh đi về phía trước hơn 40 trượng. Mà khi lực cùng thì Nguyên Anh hậu kỳ thì có sao đâu chứ? Liên tiếp cùng lôi kiếp chống đỡ lâu như vậy, tu vi cao thâm cỡ nào cũng có thời điểm mệt mỏi không chịu nổi.
Lỗ Nha mệt mỏi thật sự!
Nhưng mà tiểu tử kia ở ngay bên ngoài năm trượng, lão ta bị hành hạ nửa tháng này không phải là muốn bắt được hắn sao?
Lôi quang như thác khiến người hoa mắt; tiếng nổ vang rền kéo dài khiến cho Lỗ Nha không thể không bịt tai lại, nhưng vẫn hồi hộp tim đập mạnh và loạn nhịp khó chịu đựng nỗi. Trong lôi bạo tàn phá bừa bãi này, thần thức của lão ta trở nên chậm lại, nhưng mà thân ảnh của tiểu tử kia lại càng lúc càng rõ ràng.
Khoảng cách năm trượng đủ bản thân mình thi triển một kích trí mạng!
Khi Lỗ Nha đang định tế ra pháp bảo đã thấy Lâm Nhất không ngờ lại xoay người nhìn lại nơi đây, ánh mắt như điện. Trong lòng lão ta ngẩn ra, lập tức sắc mặt biến đổi. Vào lúc chỉ thấy trong hai đạo xích mang lập lòe khiến tâm thần người ta bất định, trong tay của tiểu tử kia chẳng biết lúc nào xuất hiện một đoàn lôi quang khiêu động, đột nhiên ném ra...
Lỗ Nha thầm mắng một tiếng đáng ghét. Lão ta há mồm phun ra pháp bảo ngăn cản.
Chỉ có điều trong khoảnh khắc hào quang chói mắt, một tiếng “Ầm!”, phi kiếm của Lỗ Nha thật ra thì vô ngại mà ngọc tháp lay động. Thấy Lâm Nhất lại giơ tay lên tế ra một đoàn lôi quang, lão ta không thể không để ý tới vội sử dụng linh lực gia trì hộ thân ngọc tháp. Thế nhưng đúng lúc này một đạo lôi kiếp thừa lúc vắng mà vào. Một tiếng “Crắc...
bổ tới. Râu tóc của lão ta dựng ngược lên, áo bào rách tơi tả, cả người không cầm được một trận sợ run.
Lỗ Nha trong thất kinh, vội vàng ổn định ngọc tháp chấn động, bấy giờ mới tránh được kết quả vạn lôi oanh đỉnh. Thế nhưng lập tức phát giác tiểu tử kia lặp lại chiêu cũ, lão ta không khỏi cuộc đời khổ sở. Lôi pháp mới đánh lén không đáng để sợ mà vào lúc kiệt lực khó tránh khỏi không có cách nào bận tâm lôi kiếp đỉnh đầu, cuối cùng vẫn phải thua thiệt.
Lão ta cực cực khổ khổ nửa tháng không ngờ lại một phen hoàn cảnh như thế chẳng phải là phí công một cuộc sao? Nhưng bây giờ vì tình thế bức bách có khóc cũng không làm gì!
Thôi vậy! Tạm lánh nhất thời đi! Lỗ Nha bị bất đắc dĩ bèn xoay người thối lui. Tiếng sấm sau lưng theo nhau mà tới, lão ta vội vàng không chống đỡ nổi tri giác liền trốn ra cùng Lôi Vực ấy.
Lúc Lỗ Nha đi có chút khó khăn như ngược dòng nước. Còn khi lão ta quay trở về trái lại trôi chảy, trong nháy mắt liền chạy ra ngoài thật xa. Sau khi lão ta cách xa nguy cơ, đứng vững xoay người, tiểu tử kia trái lại không dám đuổi tới, lại đi về phía trước cách xa mấy trượng, lần nữa ngồi xếp bằng.
Lỗ Nha thấy thế, tức giận đến da mặt biến thành đen, lên tiếng mắng không thôi. Nhưng mà lão ta nhìn bộ dạng chật vật, quần áo tả tơi của mình, lão ta đành phải đè xuống tức giận, móc ra đan dược uống vào, tìm chỗ ngồi xuống điều dưỡng thể lực.
. .
Sau ba tháng, đáy của Ma Kiếp cốc, trong Lôi Hỏa lần nữa lao ra một bóng người cao giọng rống giận...
- Lâm Nhất có bản lãnh ở bên trong đừng đi ra. . .
Người này hít thở dồn dập, chính là Lỗ Nha. Mà tiếng Grừ...ừ...ừ của lão ta lại vang lên cũng không kịp động tĩnh to lớn của tiếng sấm. Lão ta phát tác xong, thông suốt cúi đầu nhìn bộ dạng áo quần rách rưới của mình, không khỏi hận hận phun nước bọt.
Đây là lần thứ mấy rồi? Mỗi khi tới gần liền bị tiểu tử kia dùng lôi pháp càng lúc càng mãnh liệt đánh trở về! Nếu không phải Lôi Hỏa ở đỉnh đầu quá mức cường đại thì há chật vật không chịu nổi như vậy sao?
Nhưng hôm nay cũng đã qua ba tháng rồi, tiểu tử kia không chỉ bình yên vô sự còn xâm nhập trăm trượng về phía trước khiến cho hai bên cách nhau càng lúc càng xa. Nếu muốn bắt được hắn càng không dễ a!
Một địa phương kỳ dị mà khó lường như thế phải chăng thuộc về địa giới của Cửu Châu còn chưa biết, nếu cứ tiếp tục chờ đợi không ngừng nghỉ như thế cũng không phải thượng sách! Không bằng trước tiên tìm đường rời đi sau đó lại tính, nếu có thể bẩm báo sư môn tìm thêm mấy trợ thủ chẳng phải là càng tốt hơn. . .
Lỗ Nha một mình nghĩ kĩ nhớ một chút, lão ta lấy ra một bộ quần áo đã mặc cuối cùng thay vào. Lão ta quay đầu lại đánh giá một cái tiểu tử kia, rồi chạy ngược về phía cửa của Ma Kiếp cốc.
Bất quá sau khi Lỗ Nha tới miệng cốc, vẫn chưa vội vã rời khỏi mà tìm nơi kín đáo ẩn nấp. Sau một tháng thủy chung không thấy Lâm Nhất ra khỏi cốc, lão ta bấy giờ mới lộ vẻ tức giận đi xa. . .