Sau khi đi ra Hư Vô Cốc, Lâm Nhất và đám người Khương Thảo Nhi nghỉ ngơi nửa ngày, vì mọi người đều đi về phía Xích Minh Điện, nên kết bạn đồng hành.
Trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp vài tu sĩ khác, nhưng không ai chào hỏi, từng người chạy đi. Vì từng xuất thủ cứu Khương Thảo Nhi, đám người Từ Tu khá có hảo cảm với Lâm Nhất. Trên đường năm người cười cười nói nói, ở chung vẫn tính hòa hợp.
Ngọc Hành Tông là một tiểu tiên môn, hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh lần này, trừ tới hai vị Trúc Cơ kỳ, còn lại là hơn mười đệ tử Luyện Khí kỳ.
Trong Hư Vô Cốc, bọn họ vốn có sáu người, nhưng vì bất ngờ đã chết hai người. Hiện nay bốn người có thể sóng vai cất bước ở trong Dục Thiên Cảnh, chiếu ứng lẫn nhau, cũng coi như là một chuyện may mắn!
Nhưng hai đồng môn kia là gặp nạn như thế nào, còn có thi thể ở trước sơn động là của ai, thì ngay cả Khương Thảo Nhi cũng ngậm miệng không đề cập tới.
Sau một ngày, thời điểm năm người nghỉ ngơi, Khương Thảo Nhi và các sư huynh đồng môn ngồi vây quanh một vòng thổ nạp điều tức. Lâm Nhất thì ngồi ở cách xa mấy trượng, nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ là hắn không có lấy ra Tứ Tượng Kỳ.
Sau sáu ngày, trên một sườn núi ở phía trước, có mấy gian phòng xá sụp đổ, dẫn tới năm người dừng bước. Lâm Nhất vốn muốn tiếp tục tiến lên, lại thấy đám người Từ Tu lộ ra ánh mắt nóng bỏng, hắn không thể làm gì khác hơn là dừng lại quan sát.
- Sau lưng mỗi một phế tích, nói không chắc đều sẽ có bảo vật tồn tại! Mấy thân ảnh tìm kiếm ở phía trên kia, không biết là tu sĩ môn phái nào?
Khương Thảo Nhi ở một bên phân trần, không quên nhìn Lâm Nhất ra hiệu. Trên sườn núi có vài bóng người, cũng lưu ý đến động tĩnh phía dưới.
- Sư muội nói rất đúng, ngươi ta lên kiểm tra một chút đi?
Từ Tu quay đầu lại nhìn Lâm Nhất, chỉ thấy người sau đang nhíu mày.
Không đợi Lâm Nhất lên tiếng, Từ Tu cũng cảm nhận được không đúng, ngay sau đó thần sắc mấy người đều đại biến. Chỉ thấy người phía trên đã chậm rãi đi xuống, một tu sĩ trung niên ở trước, phía sau theo hai lão giả, ba người này đều mặc trường bào màu đen.
Khí thế cường đại trên người đối phương không dung hoài nghi, theo bước chân của đối phương tới gần, uy thế khiến lòng người kinh sợ kia càng khó có thể chống lại! Căn bản không cần thần thức tra xét, đây là mấy vị cao nhân!
Lúc này Từ Tu hối hận cũng đã muộn rồi! Muốn chạy nhưng không dám đi, muốn nhìn Lâm huynh đệ dò hỏi đối sách, nhưng chỉ thấy đối phương nhíu mày, vẻ mặt sầu khổ. Hắn khẽ cắn răng, tiến lên một bước, khom người nói:
- Bái kiến chư vị tiền bối!
Xem thời cơ nhanh, Thang Tại, Quản Bình và Khương Thảo Nhi cũng tiến lên thi lễ, thức thời lui lại mấy bước.
- Ha ha! Mấy tiểu bối Ngọc Hành Tông này ngược lại cũng nhạy bén!
Nói chuyện là tu sĩ trung niên dẫn đầu, khuôn mặt hắn mỉm cười, có vẻ rất hiền hoà. Hắn đánh giá Khương Thảo Nhi một chút, khẽ gật đầu, lại hơi có chút tiếc nuối nói:
- Tu vi quá thấp, đáng tiếc!
Hai lão giả ở sau người như nghĩ tới điều gì, lẫn nhau bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt.
- Tiểu tử này, ngươi rõ ràng là đệ tử Chính Dương Tông, vì sao phải che giấu thân phận?
Mấy người này đảo mắt liền đến cách đám người Từ Tu không xa, tu sĩ trung niên kia lại đột nhiên dừng bước, lên tiếng hỏi.
Đám người Từ Tu tâm có hoang mang, nhưng không dám ngẩng đầu. Trong lòng Lâm Nhất cũng ngẩn ra, khóe mắt nhẹ giương. Liếc thấy đối phương đang mang theo nụ cười cân nhắc nhìn sang, hắn vội cẩn thận đáp:
- Vãn bối thấy vướng bận nên thu vào, chứ không có ý gì khác!
- Ha ha! Cái Tử Kim Hồ Lô kia không vướng sao?
Ngữ khí của tu sĩ trung niên mang theo trêu đùa, rất hiền hoà nói. Sau người, một lão giả tóc bạc da mồi vô tình hay cố ý phụ họa nói:
- Ừm! Ánh mắt của thiếu tông chủ không kém, trong Tử Kim Hồ Lô kia khảm trận pháp không tầm thường, hẳn là có người cố ý!
- Ừ! Này ngược lại là không nhìn ra!
Tu sĩ trung niên cười ha ha, khoát tay, hồ lô bên hông Lâm Nhất bay tới.
Lâm Nhất vẫn đứng thẳng bất động, không dám làm trái. Chỉ là phía sau lưng hắn đã thấm đầy mồ hôi.
Tu sĩ trung niên cầm Tử Kim Hồ Lô thưởng thức một lát, gật đầu nói: