Vô Tiên

Chương 529: Chương 529: Cái gì gọi là được mất (2)




Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão nói chuyện vài câu, hắn nhìn Mộc Thanh Nhi cười nói:

- Ta thật sự cảm thấy vui mừng thay cho Mộc cô nương!

Mộc Thanh Nhi vui mừng khó giấu được, có chút ngượng ngùng gục đầu xuống, nói:

- Còn phải cảm ơn đan dược của ngươi!

Nhìn thấy Mộc Thanh Nhi có dáng vẻ tiểu nữ nhi, lại nghe nàng nhắc tới đan dược làm Lâm Nhất cảm thấy không quen khoát tay, nói:

- Nàng nên cảm ơn Lan cô nương, không cần cám ơn ta!

Mộc Thanh Nhi ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, nói:

- Đúng vậy, cũng nên cảm ơn Lan muội muội!

Chưa từng thấy Mộc Thanh Nhi ngoan ngoãn như vậy, Lâm Nhất mím môi nhìn Giang trưởng lão cười gượng lắc đầu.

- Nha đầu nhà ngươi!

Giang trưởng lão cảm thấy Thiên Long phái có người kế thừa nên cũng yêu thương Mộc Thanh Nhi có thừa. Ông cười nói:

- Người ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều. Giới tu tiên không lấy tướng mạo luận tuổi tác, cũng không lấy tuổi tác để phân biệt tu vi. Sư phụ của Lan cô nương kia ít nhất cũng hai trăm tuổi!

- Không thể nào!

Mộc Thanh Nhi cảm giác khó có thể tin nổi, phát ra một tiếng thán phục.

Giang trưởng lão thể hiện kiến thức rộng lớn, bực bội nói:

- Làm sao không biết được chứ? Lan cô nương nhìn như mười bảy mười tám tuổi, cũng đã là tu vi kỳ Trúc Cơ. Lão phu sống trăm năm còn chưa nghe nói qua có người nào dưới hai mươi tuổi có thể Trúc Cơ thành công! Một nữ tử tu vi kỳ Trúc Cơ, tu vi sư phụ của nàng sẽ không thấp hơn kỳ Kim Đan! Tu sĩ Kim Đan hai trăm tuổi vẫn tính là nhỏ tuổi. Sau này ngươi thấy người trong đồng đạo cũng không thể gọi lung tung, để tránh cho người ta chê cười!

Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Nữ tử kia có uy thế khiến người ta khủng hoảng, thì ra là thế. Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Giang trưởng lão vô ý nói, cũng đã hóa giải mối nghi ngờ trong lòng. Hắn không lộ cảm xúc, chỉ nhìn Mộc Thanh Nhi tiếp tục ngượng ngùng.

- Cũng không có gì, ngươi còn chưa được xem là bước vào tiên đạo, việc này sau này từ từ sẽ biết được.

Giang trưởng lão ôn hòa mỉm cười, tay vuốt chòm râu bạc, thân thiết nói với Lâm Nhất:

- Lâm đạo hữu, sau này ngươi cần phải chỉ điểm Thanh Nhi nhiều hơn đấy! Coi như là chỉ dẫn cho hậu bối!

Vẻ mặt Lâm Nhất cứng đờ, vội nói:

- Giang trưởng lão nói quá lời, Thanh Nhi... Mộc cô nương, sau này có chuyện gì, nếu như ta biết tất sẽ không giấu giếm. Vậy... Ta đi phía dưới xem thử! Ha ha!

Mặt Mộc Thanh Nhi đã đỏ bừng, rõ ràng không biết phải làm sao với trưởng bối đột nhiên xuất hiện này. Nàng nhìn theo bóng lưng có phần vội vã của Lâm Nhất, thầm nghĩ, tiểu tử thối!

Lâm Nhất cũng mặc kệ Mộc Thanh Nhi nghĩ thế nào, đi tới cầu thang, vừa lúc gặp phải Từ Tử Huyên. Hắn theo bản năng tránh sang một bên, đối phương lại cảm thấy bất ngờ, lập tức gật đầu cười khẽ nói:

- Cảm ơn Lâm sư đệ!

- Sư tỷ!

Phía sau truyền đến giọng nói vui vẻ của Mộc Thanh Nhi.

- Sư muội, hôm nay còn phải khổ cực tu luyện nữa không? Ta sợ ngươi buồn bực nên tới với muội!

Từ Tử Huyên thân thiết ra đón.

Bước chân Lâm Nhất dừng lại, thầm thở dài. Bất luận là người hùng hào kiệt, còn là người buôn bán nhỏ, có người nhân phẩm tốt đủ để cho người ta kính nể! Cũng có người bởi vậy mà được báo đáp tốt!

Cái gì gọi là báo đáp? Tiên đạo liền có thiện duyên sao? Chưa chắc đã là như vậy! Nếu như mình không bước vào đạo này, quay về khe núi nhỏ chiếu cố cho cả nhà thúc thúc, sống một cuộc đời cũng sẽ không quá chán nản!

Lâm Nhất lắc đầu, không nghĩ tới những chuyện khác nữa, đi về phía sàn thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.