Mưa, từ sâu trong hư vô tích tách rơi xuống. Thu đi, đông đến, xuân sang, hè về, bốn mùa liên tục chuyển tiếp cho nhau, cảnh sắc biến ảo. Chỉ riêng là, phiến thiên địa này vẫn mờ mịt, tĩnh lặng như vậy.
Tại trên sườn núi ở một chỗ cao chừng ba năm trăm trượng, Lâm Nhất duỗi hai tay ra nâng trời. Mưa bụi chưa kịp tấp vào người đã lặng lẽ biến mất, thế nhưng lại có một cảm giác khó hiểu men theo đầu ngón tay, len lỏi đến khắp các tế bào, quả thật là rung động. Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, cả phiến thiên địa nơi này đều bị bao trùm trong màn mưa, nhưng thể xác và tinh thần lại đắm chìm trong sự chuyển tiếp liên tục của bốn mùa.
Chí tầng thiên địa của Thái Nguyên Giới, có tuyết, có mưa, chẳng biết kế tiếp chào đón bọn hắn sẽ là gì..
Im lặng một lát, Lâm Nhất chợt cúi đầu nhìn dưới chân. Bên dưới chừng hơn mười trượng, từng làn mây mỏng như khói mù ở vùng quên lan tràn đi khắp bốn phía, kéo đến tận chân trời. Lâm Nhất suy nghĩ một chút, chợt tiện tay đánh ra từng đạo pháp quyết vô hình. Chỉ trong tích tắc kia, hai ống tay áo của hắn mở rộng, cả người hắn như một con chim giang rộng cánh thả mình rơi xuống núi.
Còn chưa rơi xuống đất, Lâm Nhất đã đá vào hư không vài cái, lập tức lướt đi trên từng ngọn cỏ cao chừng vài thước.
Nửa ngày sau, cảnh tượng chung quanh vẫn là như vậy, mênh mông mờ mịt không khiến cho người ta không thể phân biệt được phương hướng. Lâm Nhất giảm dần tốc độ, lại lấy giản đồ ra đối chiếu. Ở cách đây chừng vạn dặm, có chín dãy núi cực đại. Chỉ khi trèo qua Thái Cổ sơn trong số đó mới có thể tiến đến tầng ba Thái Nguyên giới.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhất đã chuyển hướng đi về phía trái, tốc độ cũng được đẩy nhanh.
Qua hai ngày sau, tại điểm cuối của một vùng quê sương khói mờ ảo, một dãy núi cao đột ngột hiện ra. Dãy núi kia có diện tích khoảng bốn năm trăm dặm, sườn núi dốc đứng, chọc thẳng trời cao. Nếu như hắn không đi sai hướng thì nơi này chính là Thái Cổ Sơn.
Chạy đến dưới chân núi, Lâm Nhất chọn một vách đá trên sườn núi để dừng chân, rồi đưa mắt đánh giá chung quanh. Nếu như theo chỉ dẫn của giản đồ, thì tổng cộng có chín con đường để leo lên đỉnh núi, hắn chỉ có thẻ chọn một con đường. Hắn do dự một lát, rồi lập tức sử dụng chiêu cũ.
Trước vách núi đá trụi lủi, một thân ảnh xám lao nhanh qua từng màn mưa, đột nhiên phía trước xuất hiện vật cản đường. Cứ đi được khoảng chừng mấy trăm trượng thì sẽ lại xuất hiện một tảng đá vắt ngang sườn núi cản đường. Lâm Nhất cũng không thèm giảm tốc độ, cứ thế vung hai tay ra đánh đến. Chỉ là lúc hắn còn chưa kịp mượn lực thì một tiếng “phịch” trầm đục đã vang lên. Một cỗ lực đạo kỳ dị bật ngược ra, khiến cho Lâm Nhất trong tình thế bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh cho lăn lốc bay ra ngoài.
Trên sườn núi ẩn chứa cấm chế, quả thật là trêu ngươi!
Khi hiểu ra được điều này thì Lâm Nhất đã như một tảng đá từ trên cao rơi xuống. Lúc tay chân bị sức gió cản đến tối đa thì hắn cũng vội vàng thi triển thân pháp, chỉ là cỗ lực đạo kia quá mức hung mãnh, căn bản là không cho phép hắn giãy giụa.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhất đã rơi xuống dưới, chỉ còn cách mặt đất chừng mười trượng. Lúc này hắn lại bất giác phát hiện cỗ lực đạo kia đã biến mất. Hắn không dám khinh suất, quanh thân lập tức lóe lên một đạo Long ảnh. Đang định định trụ lại thế rơi xuống thì đã quá muộn. “Bịch”, cả người hắn nặng nề xuống đất.
Sau một lát, Lâm Nhất thò đầu ra khỏi một bụi cỏ rậm rạp, còn nhếch miệng nở một nụ cười khổ, tự giễu chính mình. Lần này lỗ mãng, tuy không có gì đáng ngại, nhưng cũng có thể nói khá là chật vật. Mà thôi! Vẫn nên thành thành thật thật tìm đường lên núi thôi.
Sau khi Lâm Nhất một mình tiến vào Thái Nguyên giới tìm tòi thì cũng có một đám tu sĩ khác theo sát tới. Chỉ là bọn hắn bị cầm chân ngay trước đỉnh núi liên thông hai giới. Đối diện với trùng trùng điệp điệp cấm pháp, những người này khó có thể thoát thân ra được. Thật may trong đó, có hai vị đệ tử Mặc Môn có kiến thức sâu rộng, lập tức tiên phong ra tay thử phá cấm pháp.
Ai ngờ nửa ngày sau, cả hai vị đệ tử Mặc Môn đều rơi vào trạng thái ngượng ngùng. Trước mắt rõ ràng là ngũ hành cấm pháp đến từ bổn môn, tại sao bọn hắn lại không thể phá giải được?
Rơi vào đường cùng, mọi người đành phải liên thủ cưỡng ép phá cấm chế. Mà mỗi người đều bị hạn chế tu vi, một thân bản lĩnh khó mà điều động được. Muốn cường hành phá bỏ cấm chế cũng không phải chuyện dễ.
Đang lúc bọn hắn đang khó xử thì chín đại cao nhân hiện thân. Đệ tử của tất cả các nhà cùng tiến lên hành lễ bái kiến. Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ, Công Lương Tán và Bách Lý Xuyên thì lại vắng ngắt.
Đối với vấn đề này, Bách Lý Xuyên đã quen với cô độc cũng không cảm thấy có gì bất thường, mà sắc mặt của ba người còn lại thì chẳng dễ coi chút nào.
Nhớ đến ngày đó, đệ tử của Đạo Tề Môn nhiều gấp mấy lần đệ tử của các nhà tiên môn khác, mà số lượng đệ tử Chân Vũ Môn và Công Lương môn tiến vào đây cũng không hề ít. Nhưng hiện tại thì sao? Bọn hắn tử thương vô cùng nghiêm trọng, lại không có một ai có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Hơn hai mươi vị Nguyên Anh đệ tử vây quanh trưởng bối nhà mình ân cần, liên tục hỏi thăm, làm cho Văn Bạch Tử tâm phiền khó nhịn. Gã ta chuyển hướng đi thẳng đến trước cấm pháp đang cản đường, nét mặc âm trầm.
Công Lương Tán cũng đi qua, dùng truyền âm nói:
- Đạo huynh, ta và ngươi tính sai rồi...
Nói còn chưa xong câu thì gã đã rũ ánh mắt, dáng vẻ buồn bực không vui. Thấy hai người bọn hắn trò chuyện, Công Dương Lễ giả bộ không biết, chỉ duỗi tay vân vê chòm râu, nói:
- Ở trong tòa tiên cảnh này còn có Ngũ Hành cấm pháp của Mặc Môn...
Văn Bạch Tử liếc nhìn hai người bên cạnh, dùng truyền âm nói với Công Lương Tán:
- Thừa cơ giết đệ tử ta, đơn giản là muốn đánh gãy cánh chim của ta, chặt đứt truyền thừa tiên môn ta mà thôi...
Gã ta lạnh lùng cười cười, lại nói:
- Lại có thể thế nào? Ta lúc này lấy kỳ nhân làm đạo, cần phải bảo vệ một thân thật tốt!
Trong giọng điệu của gã mang theo một tia hận ý, lẩm bẩm nói tiếp:
- Nếu như không muốn người khác biết thì trừ khi mình đường làm. Văn Huyền Tử tự cho mình là giỏi, còn tưởng rằng không ai biết gì hay sao? Hừ...
Chợt vào lúc này, mấy vị cao nhân khác đã bước đến bên cạnh Mặc Cáp Tề, chỉ nghe thấy đối phương kinh ngạc thốt lên một câu:
- Đây chính là cấm pháp Mặc Môn ta!
Ở trên đỉnh núi này, có hơn hai mươi Nguyên Anh đệ tử, tất cả ngoan ngoãn đứng sang một bên. Sau khi xem xét cấm pháp trên đỉnh núi, các vị cao nhân đều kinh ngạc không thôi. Trong đó, Tùng Vân tán nhân khẽ lẩm bẩm:
- Bởi vậy có thể thấy được, cấm pháp Mặc Môn ngươi là đến từ Tiên giới, lời này cũng không phải nói điêu...
Đứng ở trong đám người, Mặc Cáp Tề lúc này rất kiệm lời, hơn nữa thái độ cũng rất khác thường. Ông ta dò xét khắp mọi nơi rồi liên tục khoát tay nói:
- Cũng không phải! Từ lúc môn ta truyền thừa cấm pháp đến nay, nội dung sớm đã thay đổi hoàn toàn, không còn lại mấy phần uy lực của mấy vạn năm trước! Nhưng dù vậy, người có thể lĩnh ngộ được tinh tủy của Ngũ Hành cấm pháp cũng rải rác không được mấy người!
Nói đến đây thì ông ta dời mắt sang nhìn chỗ kia, trong mắt, tinh quang lập lòe, lại nói tiếp:
- Tòa cấm pháp này, tuyệt đối không phải của Tiên giới...
Ý Mặc Cáp Tề muốn ám chỉ chính là, cấm pháp trước mắt này là đến từ truyền thừa của Mặc Môn. Mà hiện tại trước mắt lại có quá nhiều người, khiến ông ta khó mà mở miệng nói thẳng được. Nên biết rằng, Ngũ Hành cấm pháp truyền đến đời trước, mười phần chỉ còn lại chưa đến ba phần. Vậy nên, một hai ngàn năm trước, sư phụ chỉ thu nhận hai vị đệ tử, hơn nữa còn dặn đi dặn lại đệ tử là tuyệt đối không được truyền cấm pháp ra ngoài, hoặc là thất truyền.