Tình hình bất lợi với mình, lúc hắc y nhân đang định rời đi thì trong hang đột nhiên truyền tới một tiếng quát chói tai, Tiển Phong vốn đang tĩnh tọa điều tức lại cầm trong tay phi kiếm vọt ra. Thương thế của gã vẫn chưa khỏi hẳn, dáng vẻ lại bệ vệ mười phần, lớn tiếng nói:
- Một tên tiểu tử mới tân tấn Trúc Cơ, tính là cao nhân chó má gì! Thật là chuyện tiếu lâm!
Không hiểu rõ người của đối phương vì sao lại nổi lên nội chiến, dưới chân hắc y nhân chần chừ.
Lâm Nhất chợt xoay người lại, hai hàng lông mày đã dựng thẳng lên, trợn mắt nhìn. Huyệt động này nguy cơ khó lường, phe mình đều là người mang chồng chất vết thương, hắn cũng không muốn động thủ với một hắc y nhân Trúc Cơ trung kỳ ngay đây bây giờ. Ép gã phải đi rồi mau chóng tìm kiếm đường thoát thân mới là thượng sách. Ai mà ngờ tên Tiển Phong này lại ghê tởm như thế!
- Tiển Phong sư huynh! Ngươi có ý gì?
Mặc dù chưa biết mới vừa rồi Lâm Nhất nói là thật hay giả, Lan Kỳ Nhi vẫn đoán được dụng ý của hắn. Nàng ra khỏi cửa động, má ngọc hàm sương. Đám Ngọc Lạc Y cũng kinh ngạc không ngừng, thật sự là không nghĩ ra vì sao tên Tiển Phong này lại làm ra hành động khó tin như thế ngay lúc này.
- Hừ! Các người không cần phải nhìn ta như vậy. Chẳng lẽ sau khi đuổi người này rời đi rồi hắn sẽ dẫn nhiều đồng lõa tới hơn, các người mới cam tâm hay sao?
Tiển Phong già mồm át lẽ phải, lại khiến vẻ mặt mọi người bị kiềm hãm lại, cho dù Lan Kỳ Nhi trong chốc lát cũng phải nghẹn lời, khó có thể cãi lại.
Thần sắc cười âm hiểm, Tiển Phong nhìn Lâm Nhất, trong ánh mắt lóe lên một tia oán niệm. Lập tức, gã ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Bọn ta chém giết lâu rồi, đều là người yếu bị thương nặng. Ngươi cần chém giết tướng địch để tránh khỏi hậu hoạn. Nếu như để kẻ địch đào tẩu mà gây họa tới người khác, ngươi sẽ mang tội lớn!
Không đợi Lâm Nhất hỏi vặn, Tiển Phong còn nói thêm:
- Không phải ngươi tự lực chém chết cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ sao? Một tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cỏn con trước mắt này, đối với ngươi chắc cũng không có vấn đề gì, nhỉ?
Hắc y nhân kia bất chấp không đợi câu trả lời của Lâm Nhất, nghi ngờ nhìn Tiển Phong trước mắt. Mấy ngày liên tiếp khổ đấu không ngừng với nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ của Chính Dương tông kia, đều là bởi vì nữ tu Huyền Thiên môn ở phía sau lưng xuất thủ giúp đỡ, lúc này mới có cảnh tượng giằng co như thế. Còn tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Huyền Thiên môn vẫn luôn núp ở trong động không ló đầu ra, rõ ràng là dáng vẻ thương thế rất nặng. Vì thế gã mới tăng mạnh dũng khí, có can đảm lấy ít địch nhiều.
Nhưng tình hình trước mắt không đúng! Tu sĩ Huyền Thiên môn này cũng không phải không chịu được như trong tưởng tượng, thương thế cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Hơn nữa còn có thêm tên tiểu tử khiến người ta đoán không ra này, phần thắng đã mất, lúc này không đi, còn đợi đến khi nào?
Hắc y nhân không muốn nói nhảm, xoay người muốn rời đi.
Đối mặt với sự khiêu khích ác ý cùng làm bộ làm tịch của Tiển Phong, Lâm Nhất vẫn chưa mở miệng tranh chấp. Lạnh lùng liếc mắt một cái, khi xẹt qua đám Lan Kỳ Nhi thì trong ánh mắt của hắn không còn hàn ý nữa. Ngọc Lạc Y không có cách nào tiếp tục ôn hòa uyển chuyển như trước nữa, mà giọng mang tức giận nói:
- Nơi này không phải nơi chúng ta xen vào việc của người khác, Lâm Nhất, chúng ta đi thôi!
Nể tình đồng đạo cùng với về mặt tình cảm thì Lan Kỳ Nhi từng xuất thủ tương trợ, Ngọc Lạc Y một mình bảo vệ mọi người sau lưng đã nhiều ngày. Cho dù có ân tình lớn bằng trời thì cũng đã sớm trả hết rồi. Bao nhiêu lần cực kỳ nguy hiểm, chỉ có Lan Kỳ Nhi không để ý tới thương thế của bản thân mà xuất thủ giúp đỡ, còn tên Tiển Phong kia thì vẫn luôn coi như không thấy, khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ tình hình nguy khốn đã bớt đi, người này liền nhảy ra ngoài làm khó Lâm Nhất.
Đây là một loại khinh thường và bỡn cợt làm người ta thất vọng mà phẫn nộ. Không phải là vì mình mà là vì Chính Dương Tông, vì Lâm Nhất, Ngọc Lạc Y nàng mới muốn đứng ra nói chuyện. Mộc Thiên Viễn đã yên lặng đi tới ôm lấy Ngô Thất rồi đi tới bên người Lâm Nhất.
Đệ tử tới từ hai tiên môn khác nhau vẫn kề vai liên thủ, chỉ vì Tiển Phong hành động hồ đồ mà lập tức trở thành ngăn cách rõ ràng.
Tiển Phong hơi kinh ngạc, thần sắc của Lan Kỳ Nhi có chút buồn bã, Thu Thái Doanh vô tội nhìn mọi người. Còn hắc y nhân kia thì lười để ý tới những thứ này, một bước nhảy lên phi kiếm.
Đột nhiên, vù một tiếng có gió mạnh thổi tới, mọi người chấn động. Chỉ thấy một cây gai nhọn mang theo tiếng gió gào thét bay thẳng tới.
Ngọc Lạc Y sắp sửa lấy phi kiếm ra hỗ trợ lại nghe hai người đồng thời lên tiếng:
- Không thể!
Nàng hơi do dự, đã thấy hắc y nhân trong thế đi tiện tay vung một kiếm đẩy gai nhọn ra ngoài.
Ánh mắt của Lâm Nhất vừa chạm mắt với Lan Kỳ Nhi, hai người liền mang sầu lo đồng thời nhìn lại, nhất thời, sắc mặt đột biến.