- Ha ha! Tiểu Thiên ao Tiểu Thiên ao ta trừ Đồ gia ra đều đã đổi sang họ Lâm. Ngoài ra còn có giang hồ hào kiệt, hương thân thế gia đều tới cửa bái phòng, mong cầu tiên duyên! Lâm gia ta chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, phong quang như vậy! Vẫn là đại ca của ta có bản lĩnh.
Lâm Thúy Nhi tuổi tác đã lớn nhưng lại là người không chịu ngồi yên. Bận rộn trong ngoài, được con cháu vãn bối vây quanh, khiến nàng ta tinh thần phơi phới, cách vài ba ngày lại kích động tới nói vài câu như vậy với đại ca.
Lâm Nhất ngồi cạnh bàn gỗ, mặt lộ nụ cười khổ. Vốn sơn dân chỉ là giữ mấy mảnh đất bạc màu sống qua ngày, may mà Đồ gia là đại thương hộ, Thúy Nhi lại lại được người giang hồ giúp đỡ, thế nên mới có biến hóa nghiêng trời lệch đất của Tiểu Thiên ao. Nhưng nơi này là chỗ biên thuỳ, vẫn không tranh được tai họa chiến tranh. Trước mắt sơn thôn tuy cảnh tượng náo nhiệt, nhưng cũng sẽ bị người ta dần dần biết được có nơi như vậy. Ngày sau khi chiến tranh lại nổi lên, cũng chính là lúc tai họa tới! Sau khi ra hiệu cho muội tử ngồi xuống, hắn nghĩ nghĩ rồi vẫn nói:
- Tiểu Thiên ao thịnh vượng là chuyện tốt! Nhưng vẫn phải lo xa! Ta mấy ngày nay muốn đi xung quanh một mình, nghĩ một biện pháp ổn thỏa.
Gì mới là biện pháp ổn thỏa, suy nghĩ một lát, Lâm Nhất vẫn không nghĩ ra được. Không thể ai nấy đều đeo ngọc bội, lại kiếm mấy tên cao thủ Tiên Thiên ra mặt, sẽ chỉ khiến sơn thôn rơi vào nhiều phiền phức hơn. Nơi này dù sao cũng không phải đạo quan! Người trong sơn thôn phải trồng trọt, phải thương hành, phải cưới xin ma chay, cuộc đời của phàm nhân, sống cũng không dễ dàng gì!
Lâm Nhất không để Thúy Nhi và Thiên Phúc đi cùng, mà một mình dạo quanh Tiểu Thiên ao, cũng bất tri bất giác đi tới trên vách núi chỗ Tây sơn. Lúc này cỏ xanh đã mọc, thời tiết ấm dần. Chỉ là, hai nấm mồ đó vẫn lộ vẻ cô đơn lẻ loi.
Chậm rãi đi trước mộ phần của Tô Tuyết Vân, yên lặng đứng đó. Trên tay Lâm Nhất có một cây tiêu ngọc. Hắn nhắm mắt minh tưởng một lát, tiếng tiêu vang lên, trong gió lạnh, một khúc Hồng Trần lên xuống vang xa. Mà mưa bụi, liễu rủ, hạnh trắng đào hồng cùng thân ảnh thướt tha bỗng nhiên trở nên rõ ràng rồi bỗng nhiên lại trở nên mông lung.
Hồng trần như mộng! Mà đường dưới chân vẫn từ từ vươn dài, ép ngươi phải tiến về phía trước. Cỏ dại trên đường, thôn dân trong Tiểu Thiên ao đều tầm thường và chấp nhất mà sống.
Thở dài, Lâm Nhất thu hồi tiêu ngọc, quan sát sơn cốc phía dưới. Tây Sơn dưới chân và dãy núi xung quanh vòng thành một sơn cốc hơn mười dặm, khe núi phạm vi năm sáu dặm trong thung lũng chính là nơi các thôn dân nghỉ ngơi lấy lại sức. Mà phía đông cửa thôn, qua một hồ nước chính là sơn khẩu thò ra.
Bốn phía thung lũng, núi chỉ trăm trượng, lại đều là vách núi vách đá dựng đứng, sơn khẩu đó chính là nơi duy nhất có thể ra vào Tiểu Thiên ao. Nếu phá hỏng nó thì sao?
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Lâm Nhất trong lòng khẽ động. Phá hủy sơn khẩu? Không, nếu như vậy, Tiểu Thiên ao sẽ trở thành một chỗ tuyệt địa. Nơi này tuy có núi trồng trọt, nhưng vải vóc dầu muối vẫn phải tới thị trấn để mua, các dân không phải thật sự có thể tự cấp tự túc. Nhưng nếu chỉ để lại một nơi để đi qua thì sao? Trận pháp có được không?
Ngày sau cuối cùng rồi cũng phải đi, e là không thể lo cho Tiểu Thiên ao nữa. Suy nghĩ cho hậu nhân, Lâm Nhất muốn lưu lại một biện pháp nhất lao vĩnh dật. Con đường liên quan tới trận pháp hắn không phải là chưa từng nghĩ tới. Nhưng ở một nơi rộng lớn như vậy mà bố trí trận pháp để phàm nhân khống chế thì sẽ gian nan cỡ nào.
Tiểu Thiên ao không nhỏ, vận dụng sao cho phù hợp không dễ. Nhưng nếu hơi biến hóa địa thế trước mắt, lại bày ra trận pháp dựa thế, có lẽ có thể làm được!
Trên vách núi một mình suy nghĩ hồi lâu, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, ghi nhớ địa hình của Tiểu Thiên ao ở trong lòng, thôi diễn nhiều lần. Ba ngày sau, Lâm Nhất đã nghĩ ra một biện pháp. Chỉ là, tất cả những điều đó quá khó tưởng tượng. Không cần phải thương nghị với người khác, hắn muốn chuyên quyền độc đoán.
Khi Thúy Nhi vì ba ngày không thấy đại ca mà lo lắng, Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống. Tay hắn vung lên, trong khoảng không trước Lâm phủ đột nhiên xuất hiện hơn một ngàn câu đại thụ, khiến mọi người tới vây xem. Không đợi mọi người tiến lên thấy tôn dung của thần tiên, hắn lại ở trong một mảng tiếng kinh hô hóa thành gió xanh mà đi.
Lâm Nhất đi rồi quay lại, cứ như vậy vài lần, trên khoảng không trước Lâm phủ cây cối lớn nhỏ đã xếp thành núi nhỏ. Những cây cối này đều bị nhổ tận gốc, có tùng bách, có cây ăn quả, có cây bên trên còn có lá, hiển nhiên là đến từ phía nam xa xôi. Người vây xem không chỉ một lần thấy bản sự của Lâm đại tiên nhân, vẫn khó hiểu vì những cây cối này. Ai nấy dưới sự hưng phấn đều không tránh được phỏng đoán một phen.
Khi Lâm Nhất lại hiện ra thân hình, Lâm Thúy Nhi và đám người Thiên Phúc đã ùa tới. Hắn ra hiệu cho mọi người cứ bình tĩnh, lúc này mới đi trên thềm đá trước Lâm phủ, cao giọng nói:
- Từ hôm nay nam nữ già trẻ của các nhà các hộ đều động thủ, trồng những cây này xuống theo phân phó của ta.
Lâm đại tiên nhân lên tiếng, mọi người tuy không rõ nguyên do, vẫn ầm ầm đồng ý, bắt tay làm việc.
- Đại ca, ngươi đây là...?
Chợt thấy có nhiều cây cối như vậy, Thúy Nhi thầm khen đại ca pháp lực cao cường, cũng kinh hỉ không thôi. Có điều, Tiểu Thiên ao chỉ có chừng này, sao phải trồng nhiều cây thế.
- Thúy Nhi, truyền lời của ta, người gia nhập Lâm gia sau này không thể rời khỏi Tiểu Thiên ao.
Lâm Nhất nói.