...
Chân Long, không cần luyện hóa!
Người không trải qua luyện hóa, sao có thể thoát thai hoán cốt phi thiên thành long?
Sư phụ từng nói, Long Tộc đã bị hủy diệt, ngoài Thần Thương cốc ra, không còn long tu chi pháp. Mà người trẻ tuổi tên là Lâm Nhất kia không chỉ dựa vào mượn tu vi luyện hóa Long hình, còn tự khoe là Chân Long tái thế! Nếu hắn là Chân Long, vậy bản thân mình vậy là cái gì?
Thương Quý ngưng mắt nhìn xuống, thần sắc biến ảo. Ngay khi Lâm Nhất hiện ra tu vi, đối mặt thân ảnh của sáu đầu Thanh Long, Hắn ta lại kinh ngạc rất nhiều, cảm thấy có chút phấn chấn và thân thiết. Bất quá, còn có tâm tư không hiểu cùng hoảng sợ đánh tới. Đó là một loại kính sợ của tính tình bẩm sinh, còn có sự hèn mọn của tự biết xấu hổ, không ngờ lại khiến người ta nhất thời mờ mịt luống cuống!
Hàng loạt lo lắng và bất an khiến cho Thương Quý tức giận hơn. Hắn ta chợt thu liễm tâm thần, quát lên với phía dưới:
- Trước mặt Thương mỗ, vẫn chưa có người dám tự cho mình là Chân Long cả! Mau giao ra Thanh Long lệnh trên người của ngươi, cũng như bái nhập Thần Thương cốc của ta lấy kính ý đó quy tông. Nếu không theo, chính là kết quả Thần Hồn đều tiêu mất!
Dưới sự quây quanh của mười mấy tu sĩ và Thiên Lang huynh đệ, Lâm Nhất hãy còn gác tay nhìn trời. Chợt nghe ba chữ Thanh Long lệnh, tinh quang trong tròng mắt của hắn nhoáng lên một cái. Đây mới hẳn là dụng ý chân thật của Thương Quý đi theo Giam Dần đi đối phó mình hay sao? Nếu thật sự như thế, hết thảy trở nên càng thêm huyền diệu!
Năm đó trên tế đàn của Yêu vực, đã từng được qua ba tấm lệnh bài của Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước, duy chỉ có thiếu đi Thanh Long lệnh của đối phương nói. Sau đó trải qua một phen nói gần nói xa, từ trong miệng của Ngô Dung biết được, bốn khối lệnh bài ấy chính là thánh vật của Tứ Tượng Thần tộc. Phàm là người nào nắm giữ nó, liền có thể lấy thân phận của Vương tôn ra lệnh nhất phương. Mà Yêu tộc xuống dốc, thánh vật thất lạc, còn có người đối với chuyện này nhớ mãi không quên...
..
Các nhà tu sĩ trong lo sợ bất an, có chút hồ đồ. Lâm Nhất rõ ràng đến từ Cửu Châu môn thuộc Hoành Thiên của trong giới, lại có gút mắt quá sâu với cao nhân của giới ngoại. Mà không chỉ có vậy, vị lão giả râu bạc trắng kia dường như đặc biệt đến. Giờ này lại có trận chiến của Chân Long khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, ở trên người hắn rốt cuộc phát sinh qua chuyện gì?
Bất tri bất giác, ánh mắt của Dư Hằng Tử và Thành Nguyên Tử chợt chạm nhau, ngược lại vừa khẩn trương vừa lưu ý cử động của Lâm Nhất. Bất kể ra sao, toàn bộ an nguy của chuyến này gửi trên người một người. Chỉ mong không có gì thêm bất ngờ, chỉ mong gặp dữ hóa lành!
Thuần Vu Phong đồng dạng trong thấp thỏm cảm khái không thôi. Lâm Nhất kia chỉ là tu sĩ đến từ hạ giới, hẳn trong mấy chục năm bị ép chạy trốn kết kẻ thù. Mà hắn không chỉ có bình yên vô sự, còn càng áp chế càng mạnh, càng có tu vi của toàn thân độc bộ trong giới. So sánh với hắn, bản thân mình có nhiều không bằng, khó trách tiên nô muội tử cũng không nhìn thẳng đối đãi...
Vòng ngoài của đám tu sĩ này là Tráng Căn và Tráng Diệp của Thiên Long tộc. Một nhóm trong giới và Lâm Nhất từ từ thân cận, đối với huynh đệ hắn có nhiều kiêng kỵ. Mà hai người đối với chuyện này cũng không ngại, chỉ cảm thấy sự hung hãn và uy phong của Lâm Nhất, khiến cho mình có vinh yên...
..
Sau khi thanh âm đàm thoại đe dọa của Thương Quý rơi xuống, bầu trời trên đất tĩnh lặng một lát, thân hình của Lâm Nhất đột nhiên chậm rãi rời khỏi mặt đất. Trong sự chú ý của mọi người, hắn ngẩng đầu trả lời:
- Lâm mỗ chưa từng thấy Thanh Long lệnh, tuy là bảo vật trong tay, quyết sẽ không chắp tay đưa tiễn...
- Ngươi dám không theo...
Thần sắc của Thương Quý âm trầm, sát khí bốn phía.
Lâm Nhất như cũ bay lên trên từ từ, tiếp tục nói ra:
- Hai bên so ra không có ai là theo hay là không theo hết. Nhất Giao tộc của ngươi căn bản không được phân nắm giữ cái gọi là Thanh Long lệnh...
- Càn rỡ! Ta chính là Chân Long...
Thương Quý bỗng nhiên biến sắc. Thật giống như bị người tùy ý xúc động một đạo vết thương trong lòng, sự đau khổ khó có thể chịu đựng chợt kéo tới, khiến cho bản thân gần như muốn điên cuồng! Hắn ta không thể kiềm được, không kìm nổi phát ra tiếng gầm lên giận dữ:
- Ta giết ngươi...
Hắn ta lao mạnh xuống một đầu, trong chớp mắt hóa thành một đạo tia chớp ác liệt, chỉ muốn xé Lâm Nhất thành mảnh vỡ, chém thành phấn vụn. Chỉ có như vậy, mới có thể giải sinh tử họa lớn, mới có thể trừ khử sự khủng hoảng trong lòng!
Người giữa không trung, Lâm Nhất trên dưới quanh người đột nhiên lóe lên một tầng quang mang, trong nháy mắt đã hóa thành bộ dáng áo bào vàng tóc vàng. Đuôi lông mày của hắn hàm sát, hai tròng mắt màu đỏ máu, uy thế kiêu ngạo mà bễ nghễ bốn phương tự nhiên dựng lên. Đối mặt Thương Quý điên cuồng đánh tới, hắn không trốn không né, đón đầu nghịch tập mà đi, lạnh giọng quát:
- Lâm mỗ cũng không cần tự cho mình là Chân Long, nhưng không cho có người lấy giả long kiêu ngạo!
Lâm Nhất nói xong, đột nhiên vung quyền đánh ra. Một quyền, hai quyền, ba quyền... tám quyền, chín quyền, từng đạo long ảnh màu xanh theo thứ tự phá không mà ra, trong nháy mắt lại chợt toàn thân khoác hà quang, tiếp đó trước sau hợp làm một thể, bỗng nhiên hóa thành một con kim sắc cuồng long gần trăm trượng. Theo khoảnh khắc đó, tiếng rồng gầm vang dội trời xanh xuyên qua thiên vũ, một phương tinh không chợt thành sân đánh giết của chiến long!
Thế công của Thương Quý sắp tới, không kìm nổi lại trước mắt rất kinh ngạc. Phía trước vọt tới một con bách trượng Kim Long trông rất sống động, long uy huy hoàng cuốn tới theo, sát khí hủy thiên diệt địa hung hãn không thể đỡ! Hắn ta chỉ cảm thấy trong lòng phát chìm, cũng đã không kịp suy nghĩ nhiều, theo một tiếng gào thét, lập tức hóa thành ngân giáp Cự Long, cuối cùng toàn lực hung ác đánh tới!
Một trận chiến này, có thể sớm đã chờ đợi vô số vạn năm; một trận chiến này, lại có lẽ đến từ chính một cuộc ân oán nói không rõ đạo không minh; mà một trận chiến này thắng thua hay không, còn liên quan với sự tồn tại và tôn nghiêm của thầy trò Thần Thương cốc!
..
Xa xa, tinh thần lập lòe, tịch liêu như cũ!
Gần bên, hai con Cự Long một vàng một bạc ở chánh diện chém giết, sát khí điên cuồng quét sạch tứ phương...