Trong túi càn khôn còn có mấy bình rượu cống phẩm Hoằng An tặng lúc trước, không phải Lâm Nhất không nỡ lấy linh tửu ra. Hắn nhìn ra lão đạo này cũng có tâm sự, sợ là đối phương không yên lòng chuyện hôm qua.
Mấy người nói giỡn một lúc, Chân Nguyên Tử vẫn nằm gần Lâm Nhất, hắn hỏi nhỏ.
- Người hôm qua sư đệ giết không đơn giản như thế đúng không? Có thể nói cho sư huynh nghe được không?
Lâm Nhất ngẩng đầu, nhìn về phương xa, sau đó nói.
- Hai người ta giết có lai lịch không đơn giản, bọn họ đến từ một gia tộc phía Đông Nam, tu sĩ trong tộc đông đảo, không phải là nơi mà chúng ta có thể trêu chọc được.
Đến lúc sau, ta biết thân phận của đối phương, càng không dám tha cho hắn. Nếu không hắn đưa tộc nhân của hắn đến, ngươi và ta cũng sẽ bị ném vào biển nuôi cá.
Chỉ tiếc là kiến thức của ta nông cạn, cũng cẩn thận quá mức rồi. Cho dù có Giang trưởng lão nhắc nhở, vẫn để cho đối phương dùng truyền âm ngọc. Chỉ sợ là người lớn trong nhà đối phương đã đuổi đến đây. Cũng may ta biết được từ miệng tên kia vị trí của gia tộc hắn ở Đông Nam. Vậy nên chúng ta chạy thẳng về phía Nam, chỉ cần bọn họ không chặn trước, thì chúng ta có thể thoát khỏi lần đuổi giết này.
Nhưng mà, bên trong Tiên Đạo có dị thuật tầng tầng lớp lớp, chúng ta có thể tránh khỏi kiếp nạn này hay không, cũng chưa biết!
Chuyện hôm qua ẩn chưa nhiều nguy cơ, mọi người trên thuyền vẫn chưa biết. Những đệ tử kia biết cũng không được gì, chỉ có thể làm mọi người thêm khủng hoảng. Bây giờ, Chân Nguyên Tử muốn hỏi, Lâm Nhất không muốn giấu diếm, hắn vẫn nói ra sự lo lắng trong lòng.
Nghe vậy, Chân Nguyên Tử thở phào một hơi, hắn vuốt râu dài, nói.
- Mặc dù ta không phải người trong Tiên Đạo, nhưng cũng nhìn ra được tu vi của sư đệ rất cao, cho dù Giang trưởng lão cũng không thể so với ngươi được. Chẳng lẽ, ngươi nói trong gia tộc kia, còn có người có tu vi cao hơn cả sư đệ sao?
Lâm Nhất lắc đầu cười khổ.
- Sư huynh không biết đấy thôi, mặc dù ta có tu vi rất cao trong mắt người thường. Nhưng trong con đường Tiên đạo, ta cũng chỉ là người vừa cất bước. Nói các khác, sư đệ còn chưa bước vào Tiên môn nữa. Người ta là một gia tộc có truyền thừa, không phải một tên nhóc như ta có thể chống lại được.
Chân Nguyên Tử ngẩn ra, hơi lo lắng nói.
- Nếu giống như lời sư đệ nói, người lớn trong nhà hai tên kia đuổi theo, chẳng phải chúng ta…
Lâm Nhất cười cười ,nói nhẹ như mây gió.
- Sư huynh không cần phải lo lắng, Nhật vận vi triền, Nguyệt vận vi thuân. Mọi thứ cũng nên thử 1 lần mới hiểu khí vận như thế nào.là họa thì không tránh khỏi, nước đã đến chân thì chúng ta chỉ có thể liều mạng, mới tranh giành được một con đường sống. Phải xem số phận lần này chúng ta thế nào nữa!
- Số phận? Cái gì là vận, cái gì lại là đạo đây? Đáng tiếc là ta chỉ có lòng mà không có lực, bây giờ phải để sư đệ nghe theo mệnh trờ, vi huynh thật xấu hổ!
Chân Nguyên Tử bóp cổ tay than thở.
Lâm Nhất lại cười an ủi.
- Có lúc nghèo nhân lực, sư huynh không cần như vậy.
Nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa, khóe miệng nhếch nhẹ lên, nói.
- Mặc kệ hắn số phận đi! Người xưa có nói, Nhật vận vi triền, Nguyệt vận vi thuân. Mọi thứ cũng nên thử 1 lần mới hiểu khí vận như thế nào. Cho dù lúc vận may hay vận xui, hay là do thời cơ chưa đến, thứ nên đi qua, vậy thì cứ để nó đi qua! Có sợ gì chứ!
Chân Nguyên Tử hơi ngạc nhiên, hắn nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lâm Nhất, vuốt râu không nói!
Con thuyền phái Thiên Long đi vội vàng, các đệ tử cũng mơ hồ đoán ra điều gì đó. Ngoài đệ tử Hổ Sa Đường đang bận rộn ra, trên boong thuyền, trên lầu thai, cũng có đầy người đứng, bọn họ nhìn về mặt biển xung quanh, trên mặt là sự lo lắng không yên.
Đối với chuyện này, Giang trưởng lão và Lâm Nhất cũng không thể làm gì, chỉ có thể để mặc. Chỉ là rất muốn đi nhanh ra khỏi vùng biển này, tránh thoát trận sóng gió trước mắt!
Cánh buồm bị gió thổi lên, con thuyền theo gió vượt sóng, chạy cực kỳ nhanh. Đến buổi trưa, trước mặt đã có đảo nhỏ mơ hồ hiện ra, trên thuyền không có ai hoan hô, ngược lại trên mặt hiện lên sự khủng hoảng.
Con thuyền cũng không giảm tốc độ, cũng không có người chờ mong cập bờ, nửa canh giờ sau, con thuyền đã bỏ lại hòn đảo phía sau, chạy hết tốc độ về phía trước. Trên đảo không có người đi ra ngăn cản hay đuổi theo, làm cho những đệ tử đang khủng hoảng, lòng đang sợ hãi nhìn xung quanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may trên đảo không có người Nhan Gia, rất nhiều người nghĩ vậy trong lòng.
Đi tiếp một canh giờ, con thuyền liên tục gặp hai hòn đảo, mọi người đều cuống quýt vòng qua, không dám chậm trễ chút nào, những hòn đảo vốn dĩ làm người ta cảm thấy thân thiết, lần đầu tiên biến thành nơi nguy hiểm.
Mặt trời hạ xuống phía Tây, trời đến hoàng hôn, một ngày nghẹt thở chậm rãi qua đi. Mọi người trên thuyền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần là trời tối, con thuyền trôi trên biển mênh mông, cực kỳ khó tìm, nếu trải qua một đêm không gặp nguy hiểm, có lẽ sẽ tránh được khỏi sự truy sát của Nhan Gia.
Lúc này, Lâm Nhất đang tĩnh tọa trong phòng lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn vừa truyền âm cho Giang trưởng lão, vừa gấp gáp đi ra khỏi phòng, dưới chân nhún một cái, cả người đã đứng trên lầu thai. Đám người Hoằng An và Mộc Thanh Nhi đang ngắm cảnh, hắn làm như không nhìn thấy, trong miệng quát lên một câu.
- Đều đi xuống cho ta!
Sau đó, Lâm Nhất chắp tay ưỡn ngực, hai mắt lấp loé ánh sáng, nhìn về bầu trời phương Bắc.