Trấn La gia, La gia ở giữa Thiên Ngọc phong, một bên là sơn cốc dài trăm dặm. Hướng chính nam là Thiên Ngọc phong cao ngất trùng mây, nhìn xuống trấn nhỏ. Bốn phía sơn cốc xanh rì rì, yên tĩnh mà thanh tú. Chính là một chỗ tiên gia phúc địa kéo dài rất nhiều năm tháng như vậy, bỗng nhiên ngay lúc đó sát khí tứ phía.
Chợt thấy Lâm Nhất phát tác, Hiên Tử và Mạch Khâu nháy mắt lẫn nhau, không chần chờ, một tả một hữu song song bay lên, các Kim Tiên Hậu Kỳ tức giận đột nhiên bao phủ bốn phương. Mà Lâm Nhất bản nhân như một kiếm ngất trời, lao thẳng tới hai ba chục người phía trước.
Dưới cây cổ thụ trấn nhỏ đầu đường, một đám vãn bối đệ tử La gia đang ngẩng đầu nhìn lên, thần tình hoảng sợ luống cuống.
Lâm Nhất, năm đó ngoại môn đệ tử La gia, cướp bóc dưới đất Tiên tinh, đánh ra kết giới phía sau núi, tiên nhân trưởng lão La Hận Tử trọng thương. Khi đó, hắn chỉ là một vị Hợp Thể tu sĩ ẩn giấu tu vi. Sau đó trong Tử Vi tiên cảnh cũng là người này, xông ngang thăng Tiên Đài, độc đấu lũ yêu tu, xông bừa vào trong Tử Vi tháp, đại chiến La gia chủ, đấu sức cùng Cửu Mục Thập Tam cao nhân và quần tiên giới ngoại, từ đó về sau uy chấn tinh vực mà nhất chiến thành danh. Hắn lần này đột nhiên rơi xuống La gia trấn, lại nhấc lên một phen mưa máu gió tanh.
Tiêu Quyền Tử trốn ở trong đám người, hai mắt hồi hộp không dứt. So sánh với uy thế của La Hận Tử trưởng lão, thì uy thế của hai người Lâm Nhất mang tới mạnh hơn rất nhiều, chẳng lẽ là Kim Tiên tiền bối? Còn tiền bối mà Kim Tiên tiền bối nói ấy. Tiên Quân. Không ngờ hắn đã đến cảnh giới nghịch thiên như vậy? Nếu thật như thế, La gia chủ cũng không phải là đối thủ a! Nhưng...
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhất và một nhóm La Hận Tử cách nhau chỉ có hai ba chục dặm. Đánh giáp lá cà sắp tới rồi, không để cho đối phương bày ra trận thế, hắn không nói hai lời, phất tay áo vội vàng cuốn, một chuỗi pháp quyết rời tay mà đi. Khoảnh khắc ấy, giữa không trung cấp tốc lóe lên một ánh sáng chói mắt, hơn mười đạo Lôi Hỏa to bằng vại nước đổ trút xuống. Oành, oành, oành. Một loạt tiếng nổ oành đùng vang lên điếc tai, ầm ầm chấn động khắp vạn dặm.
La Hận Tử đang ở trên đường bỗng nhiên cả kinh. Trước đó nhận được đệ tử cảnh báo, bấy giờ mới phát giác người từng là kẻ thù kia đột nhiên xuất hiện ở La gia trấn, dẫn theo hai vị trợ thủ cũng sâu cạn khó lường. Nàng ta không dám thất lễ, vội vàng dẫn hảo thủ liên can lưu thủ phía sau núi chạy đến khẩn cấp. Vốn tưởng rằng người đông thế mạnh, hẳn không lo tự vệ. Ai ngờ đối phương mạnh như thế, nhanh như thế. Trong nháy mắt, từng đạo Lôi Hỏa chảy xiết mang theo uy lực Thiên kiếp, đánh tới như mưa giông gió bão.
- Khổ tu mấy trăm năm sao, vẫn không chống nổi tiểu tử kia? Bản thân hắn càng thêm mạnh mẽ không nói, lại còn dẫn hai vị Kim Tiên tiền bối đến đây.
La Hận Tử không rảnh quan tâm những chuyện khác, xoay người phi độn tránh né, trong lúc cấp bách không quên tế ra một đạo pháp quyết theo hướng kết giới La gia phía sau núi. Cùng lúc đó, thiên địa nổ oành đùng, sơn cốc run rẩy, một loạt tiếng kêu thảm vang lên. Thời khắc nàng ta quay đầu, trước mắt hoảng sợ. Người dẫn tới có năm thì đã đi mất ba. Chẳng qua là thoáng chốc, mười một người đã táng thân trong Thiên Kiếp lôi hỏa. Đệ tử nhà họ La còn sót lại kinh hoảng chạy tứ tán.
- Tiểu tặc đáng ghét.
La Hận Tử sinh ra thống hận, rồi lại biến sắc. Bóng dáng quen thuộc kia lao thẳng tới đánh mình, theo đó một đạo Lôi Hỏa hung mãnh hơn ầm ầm kéo tới, mang theo uy lực Thiên kiếp vô thượng điên cuồng hủy diệt hết thảy, khiến người không hề ngăn cản nổi.
La Hận Tử tự biết khó tránh khỏi tai kiếp, không kìm nổi tuyệt vọng thét to:
- Vũ Tử! Cứu ta.
Tiếng kêu của hắn chưa rơi xuống, một đám mây phá vỡ hư không hiện ra, bỗng nhiên tới, tà tà điên cuồng hét lên đánh xuống Lôi Hỏa.
- Oành.
Một tiếng vang thật lớn, quang mang loá mắt, Lôi Hỏa cuồn cuộn từ trong bổ ra, lại hung ác đập vào trong sơn cốc. Một mảnh núi rừng rộng hơn mười dặm trở thành một đống hỗn độn, đập vào mắt kinh tâm. Mà dư uy khó thoát, La Hận Tử miệng ói ra máu đen, chúi đầu lao xuống.
Trong một chớp mắt này, một thân ảnh nữ tử từ đàng xa đạp gió mà đến. Nàng ta áo trắng hơn tuyết, lãnh diễm xuất trần, giữa hai lông mày có vẻ ưu sầu nhàn nhạt. Trong đôi mắt sáng trong như thu thủy lại hơi gợn sóng.
Giữa không trung, Lâm Nhất bỗng nhiên dừng lại thế đi. Hắn không thừa thế đuổi giết La Hận Tử mà kinh ngạc nhìn người xuất thủ ngăn trở, không kìm nổi khẽ nhíu mày, sắc mặt càng thêm nặng nề khó hiểu!
- Là ngươi.
Lâm Nhất muốn nói lại thôi, than dài một tiếng, vung tay áo, chắp hai tay sau lưng, người lập giữa không trung, sát khí dư âm. Ánh mắt của hắn vượt qua bốn phía sơn cốc, lại nhìn về phía Vân Thiên, trong thần sắc phai nhạt bỗng nhiên thoáng chút thẫn thờ!
Người đến là Vũ Tử! Nàng đã từng đứng ra vì La Thanh Tử trong Tử Vi tiên cảnh, giờ này lại đang trong lúc nguy cấp cứu La Hận Tử. Thân là nghĩa nữ của La gia, cử chỉ này cũng không bội nhân luân lẽ thường. Mà cho dù kiếp trước đã qua, tình duyên không trở lại, hãy còn không đến mức là địch với nhau a? Vì sao nàng ta lại có tu vi Tiên Quân, như thế nào lại xuất hiện trong kết giới của La gia.
Tiên nhân đệ tử của La gia chỉ còn lại mười bảy, mười mười tám vị. Có lẽ nguyên nhân là Vũ tiên tử hiện thân, mọi người đua nhau từ đàng xa quay trở về, lại tán lạc bên ngoài mấy chục dặm mà không còn dám có may mắn. Lôi pháp ấy quá mức bá đạo, có thể so sánh với uy lực Thiên kiếp, khiến cho người không thể nào chống đỡ được. Uy danh của Tử Vi chi chủ không phải là chuyện đùa. Cách xa người này một chút, thì sống được lâu hơn một chút.
Hiên Tử và Mạch Khâu sớm biết không dùng xuất quyền tương trợ, vẫn giữ trận thế bằng uy danh cường tráng. Mà nhìn tận mắt Lâm Nhất giơ tay lên liền diệt sát hơn mười vị tiên nhân, hai tỷ đệ không kìm nổi khuôn mặt động một chút. Khia xưa may mắn là đối phương hạ thủ lưu tình, nếu không, Ngọc Thủ Tiên vực còn đâu.
La Hận Tử tuy rằng chịu khổ trọng thương, nhưng lại nhặt về một cái mạng, từ trong sơn cốc loạng choạng bay, áo quần rách nát, tóc tai bù xù, khóe miệng dính huyết, trông thần tình thật dữ tợn và thảm hại. Trong đôi mắt của nàng ta chớp động sự hồi hộp và may mắn sống sót sau tai nạn, hướng sang bóng người áo trắng kêu lên:
- Vũ Tử! Giết tiểu tặc kia.
Vân sa phiêu phiêu, bóng người từ hành. Vũ Tử cũng không để ý tới La Hận Tử mà chậm rãi tới phía Lâm Nhất. Cho đến khi cách nhau mấy trăm trượng, đối phương quay đầu nhìn, nàng ta mới ung dung dừng lại, lên tiếng nói:
- Có thể nể tình Vũ Tử mà bỏ qua La gia lần này hay không?
Lời nói nàng ung dung, thần sắc lãnh diễm, trong tròng mắt ba quang sóng gợn, chần chừ một lúc lại nhẹ nhàng nói:
- Chỉ một lần này.
La Hận Tử không rõ ràng cho lắm, quan sát từ đằng xa. Tại sao Vũ Tử muốn thay La gia xin tha? Chẳng lẽ nàng ta không phải là đối thủ của tiểu tặc kia.
Ánh mắt của Lâm Nhất hơi ngừng trước dung nhan động lòng người ấy, rồi im lặng dời đi chỗ khác, không tỏ rõ ý kiến, thờ ơ lên tiếng:
- Trời làm có mưa, người làm có họa! Tha và không tha, giết và không giết, đều có nhân quả.
Nói xong, hắn chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, không kìm nổi âm thầm thở dài, sâu kín hỏi:
- La gia để ngươi ở đây là để thủ hộ, hay đến đây vì Lâm mỗ.
Vũ Tử hãy còn ngóng nhìn, chốc lát bên má lúm đồng tiền lại hiện, lại tránh không đáp, nói: