-Tiên Nô! Tại sao buồn bực không vui?
Tiên Nô than nhẹ một tiếng, áy náy trả lời:
-Nô nhi và Trần Tử tỷ tỷ ở chung lâu ngày, đột nhiên biệt ly, khó miễn đau buồn
-À
Ngô Dung giống như chợt hiểu, lại nghi hoặc hỏi:
-Là nàng không rõ thị phi, nhất quyết cố chấp, ngươi cần gì phải tiếc nuối
Tiên Nô ngập ngừng đáp nói:
-Trần Tử tỷ tỷ làm người nhìn như điên điên, cử chỉ vô thường, thực ra băng tuyết thông tuệ, lại trọng tình trọng nghĩa. Nàng quen thuộc bản tính bà bà kia, chỉ sợ đối phương chấp mê bất ngộ mà rước họa lên người, lại không nguyện gia sư thêm một cường địch, mới bỏ cái nhỏ mà bảo toàn đại cục. Vì thế, Nô nhi lòng có cảm xúc
Ngô Dung ánh mắt sáng ngời, lại hỏi:
-Lão phu thả hai người rời đi, sẽ hay không lưu lại mối họa?
-Tiên sinh quyết định tự có đạo lý, Nô nhi sao dám vọng thêm suy đoán!
Tiên Nô lời nói uyển chuyển.
Ngô Dung vuốt râu khẽ cười, nói:
-Không sao, nói đi
-Vâng!
Tiên Nô rất là khôn khéo, ứng nói:
-Tiên sinh và Trần Tử tỷ tỷ quen biết đã lâu, hoặc có một niệm trắc ẩn. Nếu nhờ đó dò được hư thực Cửu Mục, cũng là thu hoạch ngoài ý. Mà Hoàng bà bà kia sau khi quay về tất bị nghi ngờ
Ngô Dung thần sắc tán thưởng, lập tức cười lên thán nói:
-Lâm Nhất bất phàm, đệ tử càng là được a!
Tiên Nô thần sắc thẹn ngượng, nói:
-Đệ tử còn nhiều bất kham, cô phụ gia sư dạy bảo!
Ngô Dung tiếp lấy cười nói:
-Ha ha! Nếu là so sánh với Trần Tử kia, ngươi tâm trí tài tình, không mấy người so được
Hắn lời còn chưa dứt, sau lưng chợt có người hô to:
-Ngô tiền bối, tên béo kia bắt nạt ta
Nghe tiếng, Ngô Dung không cho là đúng lắc lắc đầu. Thấy Tiên Nô ở bên xoay người, hắn theo đó nhìn lại.
Lôi Thiên chạy vội mà tới, Thiên Lang Diệp Mậu và Đồng gia huynh đệ đuổi sát không bỏ, Xuất Vân Tử huy động nắm tay kêu gào ngay sau, sư đồ Dư Hằng Tử cũng theo đuôi mà đến.
-Kinh hoảng chuyện gì?
Ngô Dung biết rõ còn hỏi. Có trưởng bối lên tiếng, Tiên Nô không thốt nửa lời.
Xa hơn mười trượng, Lôi Thiên đột nhiên ngưng lại thân hình, vừa thẹn vừa giận vội vàng chắp tay nói:
-Tên béo chết tiệt kia tùy ý đe dọa, cậy thế hiếp người! Nghĩ ta một lòng thành tâm đường xa mà đến, lại bị lăng nhục thế này, thiên lý ở đâu?
Đồng thời, Thiên Lang Diệp Mậu, Đồng gia huynh đệ hậm hực ngừng lại, thần sắc khá là bất thiện. Xuất Vân Tử lại thừa cơ thu lại nắm tay, chồng lên mặt cười, bộ dạng hiền lành vô hại như ngày thường. Sư đồ Dư Hằng Tử hướng Ngô Dung và Tiên Nô thi lễ, dừng chân nơi xa quan vọng.
-Thiên lý vô tội, sao quản được ân oán cá nhân!
Ánh mắt Ngô Dung lướt qua chúng nhân, sau cùng rơi ở trên người Lôi Thiên. Hắn lời nói nhàn nhạt, lại ngụ ý sáng tỏ. Các ngươi đánh đánh giết giết thuần thuộc ân oán cá nhân, không liên quan gì đến thiên lý, cũng không liên quan gì đến Cửu Châu môn.
Lôi Thiên hơi ngớ! Vốn hi vọng vị Ngô tiền bối này có thể chủ trì công đạo, ai ngờ hắn lại thiên vị đệ tử Cửu Châu môn như thế. Chẳng lẽ không biết tên béo kia làm ác? Vừa nghĩ đến đây, một thân ảnh béo mập sáp lại gần, đắc ý cười nói:
-Tiên sinh minh giám! Đây là ân oán cá nhân! Chính như câu giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, hắc hắc
-Không phải như thế
Lôi Thiên gấp, không rảnh nghĩ nhiều, đôi câu ba lời vội vàng nói ra nguyên do thiếu nợ.
Chúng nhân tại trường đều thờ ơ. Chỉ có Dư Hằng Tử và Thuần Vu Phong quay đầu, trên mặt mang theo một mạt ý cười khó mà che dấu. Tên béo này không phải kẻ xấu, lại nổi tiếng khó chơi, ai chọc hắn ai xui xẻo!
Ngô Dung nghe xong Lôi Thiên tự thuật, thuận miệng trả lời:
-Ngươi tình ta nguyện, mà đã nhận nợ, sao có thể chống chế?
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Lôi Thiên đành chịu nói:
-Vãn bối không phải chống chế, ngày sau tất sẽ trả lại, chẳng qua
Hắn vẫn cứ khó chịu nói:
-Tên béo kia năm lần bảy lượt lừa ta, lại tự nhận là huynh trưởng Lâm Nhất. Hơn nữa hắn chính tà bất nhất, rõ ràng là muốn hủy danh dự Cửu Châu môn. Đủ loại làm ác, vãn bối thật sự nhịn không được nữa
-Không thể nhịn được nữa?
Ngô Dung giống như mất hết nhẫn nại, hai tay chắp sau lưng nhìn hướng phương xa, nói:
-Theo ta được biết, năm đó ngươi từng nhiều lần nhục nhã Lâm Nhất, sau đó hắn đối xử với ngươi thế nào? Thiên hạ này tuy lớn, lại không phải người người đều có trí tuệ được như hắn. Riêng Xuất Vân Tử thì cứ coi như một người bán rượu, mấy chục vạn Tiên Tinh lại không đổi được mảy may thành ý nào của ngươi. Còn về chuyện tự nhận huynh trưởng
Thẳng đến khắc này, tinh không nơi xa vạch qua hai đạo nhân ảnh.
Ngô Dung ngắm nhìn một lát, lại nói tiếp:
-Ai nói chính tà bất lưỡng lập, trước nay thiện ác là huynh đệ
Đồng thời với đó, từ trong một phương tinh không khác lại có ba đạo nhân ảnh bay tới