Vô Tiên

Chương 370: Chương 370: Chưa biết (1)




Trong mắt Chân Nguyên Tử chứa sự kích động khó có thể ức chế nhìn Lâm Nhất, ông ấy há hốc mồm nhưng lại không biết nói từ đâu.

Lâm Nhất nhìn thấy cả, âm thầm hữu nghị, nói:

- Đạo trưởng, sau khi đánh lui địch lại nói vẫn không muộn.

Mũi chân hắn nhấc lên, khiêu lên một thanh cương đao, cầm trong tay. Chân Nguyên Tử cố tự trấn định, trong ánh mắt nhìn Lâm Nhất mang sự thân thiết kỳ diệu. Ông ấy nặng nề gật đầu nói:

- Được! Chân Nguyên Tử ta sẽ kề vai giết địch với Lâm Nhất.

Chân Nguyên Tử thay đổi cách xưng hô với Lâm Nhất không có ai để ý, chỉ có hai người Nguyên Thanh và Nguyên Phong cảm thấy được dị trạng của sư phụ. Nhưng hai huynh đệ này chắc chắn không thể biết rõ được suy nghĩ trong lòng của sư phụ.

Hải tặc xông lên bãi biển, hai bên lại đụng nhau, chém giết.

Có lẽ là lúc trước Chân Nguyên Tử nhắc nhở, hoặc là mọi người đã do thám biết được nội tình của đám hải tặc này nên người người buông lỏng tay chân, tình thế nhất thời nghịch chuyển.

Mới vừa rồi Chân Nguyên Tử cùng Lâm Nhất hành động quá vang dội làm trong lòng mọi người cũng bực bội, trước sau xông tới trên dưới một trăm tên hải tặc, trong thời gian chưa tới nửa canh giờ đã bị các đệ tử của Thiên Long phái chém gần như hết sạch.

Còn hai người Lâm Nhất và Chân Nguyên Tử dĩ nhiên không xen tay vào được, chỉ có thể ở một bên xem náo nhiệt.

Máu nhiễm đỏ bãi cát.

Từng bộ tử thi lênh đênh trong nước biển.

Khí máu tươi tanh nồng bị gió biển thổi tới, dưới ánh mặt trời trên bờ biển lại có sự âm u làm người ta sợ run.

Đám người trên Ly đảo có người quỳ xuống hai tay giơ lên trời, không biết đang khẩn cần cái gì. Hải Sinh đã quỳ rạp xuống đất làm như đang tế bái cha mẹ trên trời có linh thiêng.

Những tế phẩm máu tươi dầm dề này xác nhận là thứ tốt nhất để cung phụng ông trời.

Lâm Nhất yên lặng nhìn những người của Ly tộc này, thầm than một tiếng. Ly tộc bỏ quê tới đây, cuộc sống xác thực là không dễ.

Nhân thủ của hải tặc hao tổn không ít, hai hải thuyền vẫn chưa vì vậy mà thối lui, không biết là đang quan sát tình hình trước nhay là đang dưới tình huống không thể tiến thối, không có cách nào dừng tay.

- Đạo trưởng tuyệt kỹ cái thế, Mạnh mỗ bội phục.

Mạnh Sơn vừa mới thở hổn hển vừa đi về phía Chân Nguyên Tử, sau khi ôm quyền khen một câu lại nói với Lâm Nhất:

- Lâm Nhất, mặc dù không biết ngươi tới mang ý đồ gì, có điều, Mạnh mỗ là một người ân oán phân minh. Lần này vẫn phải nói một tiếng tạ ơn.

Mạnh Sơn và Chân Nguyên Tử nói giống như đi ngang qua sân khấu, sau khi gã nói xong một câu lại tới trước mặt Lâm Nhất ôm quyền, nụ cười đông cứng, thần sắc trong mắt mịt mờ không rõ.

Chân Nguyên Tử chỉ chắp tay cười cười, ánh mắt liếc nhìn Lâm Nhất, không nói gì.

Lâm Nhất thì yên lặng quan sát Mạnh Sơn, thật lâu sau đó thần sắc hắn bình tĩnh khom người đáp lễ:

- Đây là bản phận của tại hạ.

Nghe vậy, Mạnh Sơn thâm ý sâu sắc gật đầu, trong con ngươi lóe lên tinh quang, cười nói:

- Ha ha, được! Ngươi cũng là người của Thiên Long phái ta mà! Lúc này không phải lúc để nói nhiều, không biết trong mắt nhị vị, việc này nên thế nào?

Mạnh Sơn vẫn hào sảng như thường ngày, nói chuyện với Chân Nguyên Tử và Lâm Nhất không có chút gượng ép nào. Lâm Nhất hơi cảm thấy ngoài ý muốn với chuyện này, đuôi lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, thần sắc không hề thay đổi.

- Chúng ta muốn rời đi không phải việc khó, chỉ sợ là sẽ liên lụy tới những người của Ly tộc này. Lâm Nhất, ngươi nghĩ sao?

Tay Chân Nguyên Tử nắm lấy râu dài, mỉm cười nhìn Lâm Nhất.

Chúng đệ tử phía sau Mạnh Sơn nhìn thấy dáng vẻ ba người trò chuyện với nhau vui vẻ thì mỗi người đều cúi đầu, thần sắc không rõ, tâm tư của mỗi người sợ là không có ai biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.