Trong sơn khẩu bị mây mù bao phủ, tình hình biến đổi, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc trợn mắt há hốc mồm. Mấy bóng người đột nhiên xuất hiện đó không phải ai khác, chính là nhóm người Cổ Tác. Không cần nghĩ nhiều, đối phương súc mưu đã lâu, giăng lưới chờ đợi, đặc biệt là vì nhóm người mình mà tới.
Đối với điều này, Lâm Nhất cũng không kinh ngạc, chỉ khẽ lắc đầu, vứt bỏ những nghi vấn quanh quẩn trong đầu đi. Cổ Tác vẫn luôn âm thầm rình mò, khiến người ta không rõ dụng ý thật sự. Hiện giờ tất cả đã sáng tỏ, hắn ngược lại cảm thấy an tâm hơn. So với đề phòng ám tiễn đánh lén, chẳng thà cứ minh đao minh thương chém giết một hồi!
Đang nghĩ thì trong sơn khẩu nhóm người đó đã lao tới cách hai ba trăm trượng. Khi đám người Thiên Chấn Tử đang hoang mang, hai mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh, quát:
- Mau tới sơn khẩu tiếp theo đi, để ta cản phía sau!
Hắn há miệng phun ra một đạo hắc quang, sau đó một tiếng hổ gầm chấn triệt thiên địa, chấn động lòng người vang lên.
Thiên Chấn Tử không kịp ngạc nhiên, vội vàng cùng thầy trò Tử Ngọc quay người chạy đi.
Lâm Nhất giơ tay lên điểm một cái, một con bạch hổ dài mấy trượng xuất hiện, khí thế dữ tợn, lệ khí mười phần. Nó đạp trên bão táp màu đen cuốn tới.
Ẩn nấy ở đây lâu ngày cuối cùng cũng chờ được đối thủ, nhóm người này ùa tới, thế đi đang thịnh thì đột nhiên gió đen đập vào mặt, bạch hổ đánh tới, thế không thể đỡ. Bất ngờ không kịp đề phòng, ai nấy vội vàng tránh né, nhưng vẫn có người né tránh không kịp, bị “Bùm” một phát đánh bay ra ngoài.
Có người kinh hô:
- A... Hổ hồn của Canh Ngọ sư huynh!
Một kích đắc thủ, bạch hổ đó giương nanh múa vuốt trong không trung, hùng hổ chặn đường đi của mọi người. Dưới chân nó một cây thiết bổng dài mấy trượng xoay tròn không ngớt, khuấy ra từng trận gió đen gào thét ùa ra bốn phía, uy thế kinh người.
Mà Lâm Nhất lại không xuất thủ, bỏ hổ hồn và thiết bổng Thiên Sát, thừa cơ lui về sau.
Pháp bảo bình thường phải dùng thần thức và pháp quyết để sử dụng mới có thể thi triển ra uy lực vốn có, mà thiết bổng Thiên Sát có hổ hồn thì lại khác. Dưới Luyện Yêu quyết, lại thêm ấn ký tinh huyết khống chế, giữa người và hổ có tâm thần tương thông. Như vậy, Lâm Nhất chỉ cần khống chế bạch hổ đó, pháp bảo sẽ có thể tự ngăn địch, giống như lúc đối địch có thêm người giúp đỡ. Cho nên hắn căn bản không bận tới tới tình hình phía sau, lao thẳng ra ngoài sơn khẩu.
Con đường phía trước bị cản, nhóm người từ trong sơn khẩu ùa ra thế đi bị chặn. Cổ Tác ở đằng sau chạy lên, quan sát bốn phía. Ánh mắt xẹt qua bạch hổ nhìn về phía xa xa, cười lạnh nói:
- Ha ha! Tiểu tử đó đó đã hoảng hốt bỏ chạy rồi! Hổ hồn này không đáng lo! Mà đồng đạo Thư Châu va Chân Võ môn đã theo hẹn mà đến, chỉ đợi liên thủ với chúng ta, vây hắn rồi diệt.
Hắn phất tay ra hiệu, mọi người đồng loạt tế ra pháp bảo. . .
Trong nháy mắt, Lâm Nhất ra khỏi sơn khẩu liền không bỏ lỡ thời cơ lật tay vẫy một cái. Hổ hồn đang bị vây công đang rít gào không thôi, giống như được lệnh ân xá, cuốn theo gió đen chạy về. Hắn cầm thiết bổng Thiên Sát, sắc mặt lại trầm xuống, bay nhanh về phía trước.
...
Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đi trước một bước, lại chỉ chạy được hai ba chục dặm thì liền bị một đám người từ Ế hồ tới cản đường. Mà đối phương không phải là bang thủ của Cổ Tác mà là một nhóm tu sĩ đến từ Hạ Châu.
Vào lúc nguy nan gặp được đạo hữu cùng châu, vốn là một chuyện mừng, nhưng Thiên Chấn Tử lại giận dữ không thôi! Hắn trước đó đã nhận ra nhóm người từ Ế hồ chạy tới này, liền thầm kêu khổ không ngừng, đành phải trông chờ vào may mắn mong đối phương đừng mượn cơ hội này sinh sự. Nhưng chuyện lại không như ý người, vẫn bị người ta chặn đường, rõ ràng là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
- Ly Anh! Chúng ta bị người Thư Châu, Ung châu kết hợp đuổi giết, ngươi không giúp đỡ thì thôi, chớ có bỏ đá xuống giếng! Còn không mau tránh ra.
Thiên Chấn Tử thần sắc hoảng loạn, tức giận vô cùng. Hắn và thầy trò Tử Ngọc mặc dù đã tế ra pháp bảo nhưng lại không dám tùy tiện động thủ. Đằng sau có truy binh, cường địch sắp tới, không nên bị cầm chân tại đây một cách vô nghĩa.
Oan gia ngõ hẹp! Trong mười lăm người xếp thành hình chữ nhất ở Ngoài mấy chục trượng, lão giả cầm đầu khuôn mặt khô gầy chính là Ma Sát môn Ly Anh. Hắn và một người trung niên khác đứng ở giữa, hai bên là mấy vị đồng môn, cùng với các tu sĩ tiên môn đến từ Hạ Châu khác.
- Các ngươi tại sao bị người ta đuổi giết?
Ly Anh không nói gì, người trung niên đó lại vênh váo tự đắc lên tiếng hỏi một câu, lại nói:
- Nếu đồng đạo Thư Châu, Ung châu mưu đồ gây rối, Thần Châu môn ta chắc chắn sẽ giữ trọn chính nghĩa! Xin ngươi hãy nhất nhất nói ra ngọn nguồn. . .
- Ngươi!
Thiên Chấn Tử trừng mắt gầm lên, nhưng lại có cố kỵ, đành phải nuốt những lời mắng chửi lại vào bụng. Người trung niên đó chỉ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ tiểu thành, lại bởi vì có thân phận Thần Châu mà cố làm ra vẻ. Mấy chục người ở xa xa sắp tới rồi, đây là lúc để nói chuyện à? Thằng ôn Ly Anh này âm độc thật, không ngờ mượn môn Thần Châu môn để hại người.
- Vị đạo hữu này, ngươi đối phó được năm sáu mươi vị cao thủ Nguyên Anh à? Xin hãy tránh đường cho ta...
Thiên Chấn Tử Lòng như lửa đốt cố nén khó chịu, lên tiếng cầu xin. Thầy trò Tử Ngọc ở bên cạnh cũng lo lắng vạn phần, không khỏi quay đầu nhìn lại.
- Ha ha! Mấy chục người đó không phải vì chúng ta mà đến, sao phải trở mặt động thủ chứ? Mà Thần Châu môn ta...
Người trung niên đó vẫn dông dài không thôi. Mà hắn còn chưa dứt lời, một tiêng quát đã vang lên.
- Thần Châu môn thì làm sao? Cút ngay. . .
Nghe vậy, khí thế của Thiên Chấn Tử lập tức tăng lên, vội hỏi:
- Lâm sư đệ.
- Thần Châu môn không thể khinh miệt.
Bị người ta tát vào mặt, người trung niên đó cuối cùng cũng tức giận! Ly Anh ở bên cạnh thủy chung trầm mặc không lên tiếng, lúc này lại bật cười âm lãnh.
Đúng vào lúc này, một luồng ánh sáng vàng theo tiếng lướt qua Thiên Chấn Tử bốn người, ở trong không trung đột nhiên khưng lại một chút, hiện ra một lệnh bài bằng vàng.